Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 188: Truyền tống trận, không đường mà trốn

Mấy ngàn cái đầu người bị chém xuống.

Cảnh tượng này đã khắc sâu vào lòng mọi người, trở thành hình ảnh không cách nào xóa được.

Nắm tay của các tu sĩ siết càng chặt hơn, họ nhìn đám giáo đồ Ma Thần Giáo đầy căm hận, nhưng cũng có người không dám nhìn.

Cuối cùng, có người không nhịn được nữa, rên rỉ.

"Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao đột nhiên, quốc đô Ngụy quốc thất thủ? Không phải có cường giả mười nước sao? Chẳng lẽ Ngụy quốc không có cường giả thật sự hay sao?"

"Đúng vậy, dù Ma Thần Giáo có đánh bất ngờ, cũng có thể nào thành như vậy? Trận pháp đâu? Cường giả mười nước đâu?"

"Không phải là chúng ta vẫn còn ở trong ảo trận chứ? Tại sao ta cứ có cảm giác mọi việc không thật thế này?"

Tới lúc này, vẫn còn có tu sĩ nghĩ rằng mình đang trúng ảo trận.

Vì mọi chuyện quá nhanh, quá không thật, có rất nhiều chỗ sơ hở.

"Đúng thế, cường giả mười nước đâu?"

"Chẳng lẽ Ngụy quốc không có cường giả?"

"Ma Thần Giáo đánh bất ngờ, sao cường giả Nguyên Anh lại không biết? Quá không hợp lý!"

Trong đám người, có người mở miệng. Trong tình huống bị đè nén, luôn có những người thích lên tiếng than phiền, trút giận.

Bọn họ kêu lên, làm khá nhiều tu sĩ cau mày, song đa số chỉ cảm thấy tò mò, cảm thấy bọn họ nói cũng có lý.

Chẳng qua là, ngay lúc này.

Một bóng người xuất hiện ở trong trận.

Là một nam tử trung niên, không hề chói sáng, dáng vẻ rất bình thường, nhưng tỏa ra một khí thế rất đáng sợ.

Y vừa xuất hiện, khí thế khó tả lập tức tràn ngập khắp nơi, khiến tất cả tu sĩ trong trận pháp đều im bặt.

Ngay cả dân chúng bình thường cũng biết, người này cực kỳ bất phàm.

Đây là một cường giả Nguyên Anh, cường giả Nguyên Anh thứ thiệt, có điều không phải là cường giả của Ngụy quốc, mà là trưởng lão Nguyên Anh của Thập Quốc học phủ.

Ông ta im lặng đi về phía tên tu sĩ lên tiếng oán trách đầu tiên.

Tên này còn khá trẻ, gã cảm thấy mọi chuyện quá kỳ quặc, nên mới tức giận lên tiếng.

Cường giả của Thập Quốc học phủ bước tới, mọi người ở hướng ông ta đi tới đều kinh hãi, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ông ta.

"Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Nam tử trung niên đứng trước mặt người kia, ông ta không giận dữ, không mắng mỏ, chỉ vô cùng bình tĩnh hỏi.

Nhưng ông ta là cường giả Nguyên Anh, dù không dùng tới linh khí, thì cũng vẫn tạo ra cảm giác áp bách vô hình, khiến người ta sợ hãi từ linh hồn.

Gã kia không dám nói lời nào, đầu cúi thấp, người run bần bật.

"Ngươi mới vừa nói cái gì?"

Cường giả Nguyên Anh hỏi lại lần nữa, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nhưng giọng nói làm người ta sợ hãi.

"Ta! Ta! ... ."

Tên tu sĩ kia cà lăm, gã thật sự không biết nói gì, không biết phải trả lời thế nào.

Tu sĩ ở cạnh hắn lên tiếng nói thay.

"Trưởng lão, Ngụy quốc không có cường giả sao?"

Tu sĩ này hỏi.

"Tính luôn cả Thập Quốc học phủ, tu sĩ Nguyên Anh có sáu mươi lăm người, Nguyên Thần cảnh một người."

Cường giả Nguyên Anh đáp.

Tu sĩ kia hỏi tiếp.

"Có tới sáu mươi lăm cường giả Nguyên Anh, còn có cả một cường giả Nguyên Thần cảnh, tại sao lại để rơi vào kết quả như này?"

“Lẽ ra là không thể!”.

Tu sĩ kia hít sâu, nhìn thẳng vào tu sĩ Nguyên Anh.

Không chỉ y, rất nhiều tu sĩ cũng nhìn vào trưởng lão kia, ánh mắt đầy thắc mắc.

Đúng thế, có nhiều cường giả như vậy, tại sao lại để chuyện này xảy ra. Dù giáo đồ Ma Thần Giáo có mạnh, cũng không thể tới mức như này được!

Tu sĩ Nguyên Anh hừ lạnh, nhìn cả đám một vòng, ai nấy tức khắc đều im phăng phắc.

Bọn họ dám mở miệng, là vì tức giận, nhưng khi trưởng lão Nguyên Anh hừ lạnh, cơn giận trong lòng họ lập tức mất tăm, vì bọn họ biết, cường giả Ngụy quốc, và cường giả mười nước, dù thế nào cũng sẽ không bỏ mặc bọn họ.

Nếu ra tay được nhất định sẽ ra tay.

Chỉ là bọn họ không hiểu.

"Các ngươi thấy là, có nhiều cường giả như vậy, lẽ ra không thể bị Ma Thần Giáo đánh bất ngờ như vậy đúng không? Cho dù Ma Thần Giáo có đánh bất ngờ, Ngụy quốc cũng không thể bị công phá dễ dàng như vậy đúng không?"

Ông ta lên tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn mọi người. các tu sĩ im lặng, cúi đầu, họ đúng là nghĩ như vậy.

Cường giả Nguyên Anh nói tiếp.

"Các ngươi đúng là những đóa hoa trong nhà ấm, quá coi thường Ma Thần Giáo."

"Ma Thần Giáo đánh Ngụy quốc bất ngờ, các ngươi tưởng đó chỉ là ý muốn nhất thời của bọn chúng à?"

"Bọn chúng đã sớm liên kết với đám gian thần Ngụy quốc, chính đám gian thần đó, ngay lúc quan trọng nhất, đã lấy ra một món tà vật, phá hủy trận pháp của Ngụy quốc, hơn nữa trận đánh ‘bất ngờ’ này Ma Thần Giáo thật ra là đã chuẩn bị cả mười mấy năm."

"Ma Thần Giáo có tam đại tiên khí, Vạn Ma Quỷ Phiên, Thiên Ma Cổ Đồ, Thập Phương Phệ Tiên. Bọn chúng kích hoạt Vạn Ma Quỷ Phiên từ bên ngoài, tàn sát tu sĩ trăm họ, không ngừng hấp thu oán khí cho Vạn Ma Quỷ Phiên, thậm chí bọn chúng còn tự sát để cúng tế Vạn Ma Quỷ Phiên, tạo thành khu vực vạn ma."

"Nếu các ngươi có gan, thì đi ra ngoài mà xem, quốc quân Ngụy quốc đang ở ngoài thành liều mạng chống lại ‘trận đánh bất ngờ’ của Ma Thần Giáo đó!"

"Khu vực vạn ma, đã hoàn toàn áp chế tu sĩ chúng ta, đáng sợ hơn là, Ma Thần Giáo đã dùng Thiên Ma Cổ Đồ, che giấu toàn bộ quốc đô Ngụy quốc, điều này có nghĩ là gì các ngươi có hiểu không? Có nghĩa là bọn ta không thể nào truyền tin tức ra ngoài được!"

Trưởng lão Thập Quốc học phủ tức giận mắng.

Nước miếng ông ta văng khắp nơi, cực kỳ tức giận.

"Các ngươi muốn biết, vì sao sáu mươi lăm cường giả Nguyên Anh, không tới đây bảo vệ các ngươi hả?"

"Bởi vì ba phần số họ đang ở bên ngoài giết địch, ba phần đang tìm mọi cách rời khỏi Ngụy quốc, để truyền tin tức ra ngoài, hy vọng Thập Quốc học phủ nhận được tin, tới đây ứng cứu."

"Bốn phần còn lại đang ở trong trận này! Các ngươi biết bọn họ ở trong trận làm gì không? Bọn họ đã dùng toàn lực lập ra trận pháp này, là để làm gì? Chính là để đưa các ngươi rời khỏi đây, gìn giữ hy vọng sống!"

Tiếng của trưởng lão càng lúc càng to, những chữ cuối vang rền đến đinh tai nhức óc.

Trong mắt ông ta đầy tức giận.

"Các ngươi đều là thiên tài các nơi, ta còn tưởng các ngươi là thiên tài, thì có hiểu biết nhiều hơn, ai ngờ, các ngươi lại ngu dốt như vậy."

"Trận đánh này của Ma Thần Giáo, đã được chuẩn bị cả mười năm, thế mà dưới mắt các ngươi, lại chỉ là một ý muốn nhất thời của Ma Thần Giáo!"

"Bọn chúng trong ứng ngoài hợp, giết chúng ta trở tay không kịp, nếu đó cường giả tỷ thí, bọn ta không hề sợ, nhưng tại vì sao mà bọn ta lại bị rơi vào bị động như thế này? Chính là vì các ngươi."

"Bọn ta phải bảo vệ các ngươi, bọn ta phải bảo vệ các ngươi, nếu không vì bảo vệ các ngươi, bảo vệ niềm hy vọng, bọn ta đã xông ra tử chiến rồi, bọn chúng làm sao xông vào quốc đô nhanh như vậy được!"

"Trong bảy mươi hai Địa Sát của Ma Thần Giáo, có bảy cường giả Nguyên Anh, ba mươi sáu Thiên Cương là ba mươi sáu tu sĩ Nguyên Anh, mười hai kim cương, tứ đại minh vương, Phó giáo chủ đang trấn giữ Thập Phương Phệ Tiên, lại còn đám phản loạn của Ngụy quốc nữa!"

"Trong khi đó, ở trong quốc đô, chỉ có không tới hai mươi cường giả Nguyên Anh đánh nhau với bọn chúng, thảm thiết nhất là những người đang tìm mọi cách đi truyền tin kia. Bọn họ chính là hy sinh mạng sống của mình để đi truyền tin tức, tới bây giờ đã chết bảy tu sĩ Nguyên Anh rồi."

"Ta hỏi các ngươi, trận chiến này, phải đánh thế nào?"

Nói xong lời cuối cùng, ông ta hét lớn, chất vấn đám tu sĩ chỉ biết oán trách kia.

Trong trận im phăng phắc, không ai nói một lời nào, quả thật không có ai nghĩ được nhiều như vậy.

Bọn họ quá kinh hoảng, vả lại con người đều thích trốn tránh, luôn cảm thấy chuyện xảy ra đều là lỗi của người khác, mình chẳng bao giờ sai.

Nhưng sau khi được trưởng lão nói cho một trận, bọn họ đã hiểu ra.

Trong trận.

Diệp Bình hoàn toàn tin lời của trưởng lão.

Ma Thần Giáo đánh Ngụy quốc bất ngờ, tuyệt đối không phải kế hoạch một hai ngày, mưu đồ mười mấy năm tính ra cũng còn ít.

Vì một bên ở ngoài sáng, một bên ở trong tối.

Hơn nữa cấu kết với đại thần của Ngụy quốc, đúng là có khả năng giết trở tay không kịp.

Vả lại, Ma Thần Giáo hẳn cũng đoán ra cường giả Ngụy quốc và cường giả mười nước, sẽ phải bảo vệ cho đám thiên kiêu, không thể đánh trả toàn lực được.

Cho nên, so sánh hai bên, dĩ nhiên là thua kém hẳn.

Thật ra Diệp Bình cũng đoán được, không phải là không có người lên tiếng đòi đánh trả toàn lực, cứng đối cứng với Ma Thần Giáo.

Nhưng vấn đề là, ai dám gánh cái trách nhiệm này?

Ma Thần Giáo đã bố trí mấy chục năm, cho dù ngươi có điều động toàn quân, có tu sĩ Nguyên Anh liều chết xung phong đánh vào, thì kết quả kia thiết tưởng cũng không chịu nổi.

Hơn nữa đại thần Ngụy quốc đã phản bội, Ma Thần Giáo nhất định sẽ vào được quốc đô.

Nên cường giả Ngụy quốc và cường giả mười nước chỉ có hai lựa chọn.

Một, giết được bao nhiêu thì giết! Dù phải hy sinh bao nhiêu, cũng phải mở một đường máu, công kích lại Ma Thần Giáo.

Hai, kéo dài thời gian! Dùng hết toàn lực, kéo dài thời gian, hộ tống các thiên tài rời khỏi, đồng thời cố gắng truyền tin tức ra ngoài, chờ viện quân.

Không ai ngờ Ma Thần Giáo bất ngờ đánh tới, tu sĩ cảnh giới càng cao, việc họ cần phải làm càng nặng.

Nên không thể nào chỉ vì thi đấu mười nước, mà phái một cường giả Độ Kiếp tới trấn thủ được.

Thật ra nói tới nói lui cũng chỉ có một ý chính.

Đó là, bị đánh bất ngờ!

Giống như kiểu đánh tốc hành, đối phương muốn công hạ Ngụy quốc với tốc độ cực nhanh, lấy nó làm tiền cược để đàm phán với Đại Hạ vương triều.

Vào lúc này, họ đang thiếu một cường giả có khả năng quyết đoán.

Nhưng nếu đổi lại là mình, Diệp Bình cũng không thể đưa ra phản ứng chính xác trong thời gian cực nhanh như vậy được.

Nên bảo vệ người, hay là huyết chiến.

Nếu huyết chiến, đương nhiên sẽ phải hy sinh rất nhiều thiên tài.

Không ai gánh nổi trách nhiệm này, nếu tất cả thiên tài mười nước đều táng thân ở nơi này, đó chính là sỉ nhục lớn nhất của vương triều Đại Hạ, Ma Thần Giáo sẽ càng nhờ vậy mà thêm ngông cuồng.

Tu sĩ nào đưa ra mệnh lệnh này cũng sẽ phải mang tiếng xấu muôn đời.

Nên đây cũng là nguyên nhân dẫn tới sự bế tắc hiện thời.

Không ai nói một lời.

Tất cả mọi người đều im lặng, những tu sĩ trước đó còn oán trách, giờ đều đã trở nên đàng hoàng.

"Bây giờ, các ngươi còn có gì muốn nói nữa không?"

Cường giả Nguyên Anh hỏi.

Không có ai đáp lời.

Chợt, có một bóng người vội vàng chạy tới.

"Đại nhân, truyền tống trận đã bố trí xong, có thể truyền tống bất cứ lúc nào."

Người vừa tới lên tiếng, cung kính nhìn cường giả Nguyên Anh.

Người kia từ từ đáp lại.

"Bố trí mấy chỗ? Một lần có thể truyền tống bao nhiêu người rời khỏi?"

Ông ta bình tĩnh hỏi.

"Hồi đại nhân, bố trí tổng cộng mười chỗ, mỗi chỗ có hai đại nhân Nguyên Anh bảo vệ truyền tống trận, mỗi trận pháp có thể truyền tống mười ngàn người một lần, mỗi lần cách nhau thời gian một khắc."

Người nọ trả lời.

Thật ra y nói những lời nói này, chính là để cho đám đệ tử ở trong trận nghe.

"Được, bây giờ sắp xếp luôn, tận lực đưa hết đệ tử ở trong trận đi."

Cường giả Nguyên Anh gật đầu, nói với mọi người.

"Truyền tống trận đã bố trí xong, có điều mỗi một lần truyền tống, chỉ hộ tống được một trăm ngàn người rời khỏi, một canh giờ chỉ có thể đưa tám trăm ngàn người rời đi."

"Theo tình hình hiện nay, chúng ta cố thủ tối đa chỉ được chừng hai canh giờ, nói cách khác chỉ có thể truyền tống được một triệu sáu trăm sáu trăm ngàn người rời khỏi."

"Ưu tiên cho học sinh của học phủ các nước! Ưu tiên cho người chưa hai mươi tuổi, đã đạt Trúc Cơ cảnh! Ưu tiên cho người dưới một trăm tuổi, đã đạt Kim Đan cảnh! Những người còn lại, yên lặng chờ!"

Lời của ông ta làm rất nhiều tu sĩ biến sắc.

Chỉ đưa đi được một triệu sáu trăm ngàn tu sĩ?

Cả Ngụy quốc, chưa tính lê dân bách tính, chỉ mỗi tu sĩ cũng đã có chừng bảy tám chục triệu rồi, học sinh học phủ mười nước cộng lại không nhiều lắm, chưa tới năm ngàn người, tính luôn thiên tài các nơi, những người phù hợp ưu tiên cũng không nhiều.

Chưa tới một trăm ngàn người, những người còn lại thì làm gì?

Thế nào gọi là yên lặng chờ?

Yên lặng chờ chết hả?

"Tiền bối, một triệu sáu trăm ngàn người, chỉ là như muối bỏ biển, bọn ta... Bọn ta chẳng phải là chờ chết ở đây sao?"

"Đúng thế, tiền bối, có cường giả Nguyên Anh bố trí trận pháp, mà sao hiệu suất chậm vậy?"

Nhiều tiếng nói vang lên. Dưới nỗi sợ tử vong, không ai có thể bình tĩnh được, nhất là người bình thường.

"Im lặng!"

Cường giả Nguyên Anh quát to, trong nháy mắt đã trấn áp được tất cả ồn ào.

"Bổn tọa đã nói rồi, Ma Thần Giáo đánh bất ngờ, đầu tiên là phá hư trận pháp, dưới ảnh hưởng của Cổ Đồ, khu vực này cơ bản là không kích hoạt trận pháp được."

"Bố trí ra được trận pháp một khắc truyền tống mười ngàn người đã là cực hạn lắm rồi. Trận đánh bất ngờ này, dù thế nào cũng sẽ có thương vong."

"Để cho học sinh học phủ các nước rời khỏi trước, tiếp theo là thiên tài các nơi, những người còn lại, rút thăm định sinh tử."

"Còn nữa! Quốc quân Ngụy quốc đang ở ngoài thành chiến đấu, tất cả cường giả, đều đang lấy máu thịt, sinh mạng của mình để chống lại giáo đồ Ma Thần Giáo, trong khi đó, đa phần các ngươi, đều là đệ tử danh môn chính phái."

"Là người tu tiên, nhìn thấy đám tà tu này, giết đạo hữu của ngươi, sỉ nhục tộc của ngươi, vậy mà chỉ biết thờ ơ, chỉ biết lo cho một mình mình, đạo tâm như vậy, e rằng cũng chỉ được tới đây mà thôi."

Ông ta nói, nắm tay siết chặt.

Ông ta rất tức giận. trong Ngụy quốc hiện giờ, có tới mấy chục triệu tu sĩ, vậy mà lại bị Ma Thần Giáo đuổi đánh tàn sát như giết gà giết chó.

Cả thiên tài, lẫn tu sĩ bình thường, thấy giáo đồ Ma Thần Giáo, là hoảng hồn bỏ chạy. Rõ ràng là có thể đánh bại đối phương, nhưng chỉ vì hèn yếu, vì sợ hãi, mà để mình mất mạng dưới đao của đối phương.

Đúng là những đóa hoa trong nhà ấm.

Sống trong thời thái bình thịnh thế quá lâu, không trải qua trui luyện, ngày thường ở tông môn, ở bên ngoài tranh cường hiếu chiến, nhưng tới khi gặp phải chuyện thật sự thì sợ vỡ mật, đúng là làm cho lòng người lạnh giá.

Tất cả tu sĩ lại im bặt.

Không ai còn dám nói gì.

Im lặng.

Kiềm chế.

Tuyệt vọng.

Đủ loại cảm xúc tiêu cực lan tràn.

Hoàng Phủ Thiên Long muốn bước lên, nhưng đã bị Diệp Bình kéo lại.

Diệp Bình khẽ lắc đầu, hắn biết Hoàng Phủ Thiên Long muốn làm gì.

Hoàng Phủ Thiên Long muốn đi ra ngoài chiến đấu.

Hắn là thiên kiêu đứng đầu Nam quốc, có ngạo cốt và huyết khí.

Nhưng Diệp Bình cản hắn, nguyên nhân rất đơn giản.

Đại cuộc đã định, ván đã đóng thuyền.

Từ lúc bị Ma Thần Giáo đánh bất ngờ, cường giả của Ngụy quốc và học phủ mười nước, đã từng bước rơi vào bẫy rập của Ma Thần Giáo.

Nếu lúc mới bắt đầu, cường giả Ngụy quốc và học phủ mười nước huyết chiến tới cùng, không sợ gì cả, lẽ ra đã tranh được một đường sinh cơ.

Nhưng cuối cùng vẫn là không có ai dám gánh vác trách nhiệm này, cũng vì bảo vệ thiên tài các nước, mà để mình rơi vào thế bị động như bây giờ.

Hơn nữa còn là cực kỳ bị động.

Đi ra ngoài đánh một trận, không phải là không thể.

Nhưng sẽ luôn có cường giả nấp trong tối chờ bọn họ, nên lúc này ngược lại không thể lỗ mãng, mà còn phải tỉnh táo hơn.

Biện pháp tốt nhất là, sống sót, nhớ kĩ cảnh tượng ngày hôm nay, không bao giờ được quên, báo thù cho mọi người.

"Quyền quý các nước, mau tập họp!"

Trong cửa thành nam có tiếng nói hô vang, gọi tu sĩ quyền quý các nước tập họp, để cho bọn họ rời khỏi trước.

Lạ à, tại sao lại cho quyền quý các nước rời khỏi trước?

Không phải là để các đại thiên tài rời khỏi trước sao?

Nhưng mọi người đều nhanh chóng hiểu ra. Những quyền quý này, là những người nắm quyền của mười nước, mạng của bọn họ, đúng là quan trọng hơn.

Rất nhiều người đi về phía cửa thành nam.

Diệp Bình thấy Lý Ngọc bất động, liền hỏi.

"Sao ngươi còn đứng đây?"

Diệp Bình hỏi.

"Sư phụ, ta đi chung với người."

Lý Ngọc đáp.

"Đi trước được thì đi đi. Nhớ sau khi ra ngoài, phải lập tức liên lạc với Đại sư huynh ta, nếu huynh ấy tới được, có thể một kiếm là dẹp xong mọi loạn."

Diệp Bình nói.

Chỉ cần Lý Ngọc rời khỏi, báo cho đại sư huynh, mọi việc đều sẽ xong.

Hừ, chỉ cần đại sư huynh Tô Trường Ngự tới, đừng nói một cái Ma Thần Giáo, mười cái Ma Thần Giáo, cũng không chịu nổi một kiếm của đại sư huynh.

Diệp Bình rất tự tin điều này.

Một sự tự tin vô thức.

"Được."

Lý Ngọc cũng không kiểu cách, y gật đầu, xoay người rời khỏi.

Lý Ngọc đi rồi.

Không lâu sau, tin tức truyền tới.

Nhóm truyền tống trận đầu tiên, một nửa cho quyền quý mười nước, một nửa cho tu sĩ bình thường, vì nếu truyền tống những thiên tài kia, có thể sẽ khiến người ta nổi giận.

Đây chính là lòng người, có lúc làm người ta cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận như vậy.

Diệp Bình thở dài.

Trận đánh bất ngờ này, đúng là làm cho người ta lo ngại.

Hoàng Phủ Thiên Long đứng bên cạnh cũng im lặng không nói.

Không ai ngờ, một cuộc thi đấu mười nước hay ho như vậy, lại đột ngột bị biến thành thế này.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Linh khí nồng đậm bỗng nhiên tràn ngập, mười luồng sáng bừng lên, biến mất trong bầu trời, đây là dấu hiệu đang truyền tống.

Vô số ánh mắt nhìn theo chúng, đầy hâm mộ và ghen tị.

Diệp Bình ngẩng đầu, nhìn bầu trời, không biết suy nghĩ cái gì.

Chợt.

Diệp Bình bỗng sững ra, kêu lên thất thanh.

"Không tốt!"

Hình như hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Quả nhiên.

Ngay lúc này.

Oành oành oành oành!

Những tiếng nổ kinh trời vang lên, như có thiên thạch bên ngoài rơi xuống đất, trên bầu trời, mười đóa hoa mây đủ màu xuất hiện.

Ai nấy im phăng phắc.