Cổ Kiếm Tiên chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đi trên đường.
Cổ Kiếm Tiên cảm thấy hơi mất bình tĩnh.
Không biết tại sao, dù biết Tô Trường Ngự là phế vật, dù biết đa phần người ở trong Thanh Vân Đạo Tông này đều là phế vật, nhưng Cổ Kiếm Tiên vẫn có cảm giác của thời mình mới đi học.
Cảm giác lúc mình mới vừa bái nhập tiên môn.
Cái cảm giác này rất kỳ quái, rất kỳ diệu, nhưng điểm chính là, đã làm cõi lòng phủ đầy bụi đã lâu của mình lại sinh ra dao động cảm xúc.
Nên Cổ Kiếm Tiên đồng ý tiếp nhận tất cả, coi như là làm một bắt đầu mới.
Trên thực tế, Cổ Kiếm Tiên là cao nhân kiếm đạo tuyệt thế, nhưng mãi mà ông vẫn không vượt qua được cảnh giới cuối cùng.
Cảnh giới này đã kìm chân ông chừng năm trăm năm.
Năm trăm năm, biển cả cũng đã hóa thành đất đai, một số vương triều nhỏ e là đã biến thành thứ khác không biết bao nhiêu lần.
Vì một cảnh giới cuối cùng, mà Cổ Kiếm Tiên đã nghĩ tới chuyện hóa phàm.
Nhưng ông vẫn chưa quyết định hóa phàm.
Hóa phàm hóa phàm, nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó.
Cái gọi là hóa phàm, không phải chỉ là đi vào trong hồng trần, nếm trải mọi cuộc sống của nhân gian, tranh đấu của tu tiên, vốn là ngươi ngu ta gạt, hung hiểm vạn phần, so với thể nghiệm cuộc sống hồng trần thì không là gì.
Hóa phàm thật sự, là gần như luân hồi chuyển thế, quên đi tất cả, trở thành một người phàm hoàn toàn mới, quên hết tất cả quá khứ, không còn tu vi, nói trắng ra chính là một người phàm bình thường.
Nếu gặp may, có lẽ sẽ lại được vào tiên môn, nếu không may, có khi sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà mất mạng.
Đó mới thật sự là hóa phàm, đầy hung hiểm và những điều không biết, từ trong sống lại để lĩnh ngộ ra chân lý.
Không phải Cổ Kiếm Tiên không có dũng khí hóa phàm, mà vì ông vẫn còn một ít ràng buộc.
Hôm nay tình cờ, gặp được Tô Trường Ngự, Cổ Kiếm Tiên cũng muốn thử cuộc sống mới này.
Ký lai chi, tắc an chi (Chuyện gì đến sẽ đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó).
Đi tới sau núi Thanh Vân, Cổ Kiếm Tiên nhìn thấy Diệp Bình, chắp tay xá một cái nói: "Sư điệt ra mắt sư thúc."
"Cổ sư điệt có lễ."
Diệp Bình liền trả lễ. Nếu là bình thường, hắn không cần đáp lễ, nhưng đối phương lớn tuổi hơn mình, đương nhiên Diệp Bình phải trả lễ.
"Cổ sư điệt, đại sư huynh bảo ta tới dạy ngươi kiếm đạo, nhưng đây là lần đầu tiên sư thúc thụ nghiệp, mong cổ sư điệt đừng cười chê."
Diệp Bình khiêm tốn nói.
"Sư thúc nói quá lời."
Cổ Kiếm Tiên vẫn giữ nét mặt ngu ngơ, cứ như tính cách của mình là vậy.
"Ừ, được."
Diệp Bình rút kiếm ra, sau đó nhắm mắt lại.
Một lát sau, hắn đột ngột xuất thủ, vạch ra một vết kiếm dưới đất.
Hạ Thanh Mặc và Đại Húc đứng đó, không hiểu Diệp Bình đang làm gì, nhưng hai người không nói gì, chờ Diệp Bình nói tiếp.
"Cổ sư điệt, ta nhìn ra được chút ít da lông kiếm ý của đại sư huynh, vạch ra vết kiếm này, ngươi tự mình xem xem."
"Nếu ngươi lĩnh ngộ ra được một hai, vậy thì chứng minh ngươi có chút thiên phú, vậy có thể ra xem vết kiếm ở ngoài kia."
Nói tới chỗ này, Diệp Bình chỉ vết kiếm cách đó không xa.
Vết kiếm kia đã hơi mờ, nhưng loáng thoáng vẫn nhìn ra được.
"Đó là vết kiếm của sư phụ ngươi, chính là Đại sư huynh ta lưu lại, vết kiếm này có kiếm ý vô thượng của đại sư huynh, ngươi cố gắng cảm ngộ, nhưng mà đừng cố gấp gáp, có câu dục tốc thì bất đạt."
Diệp Bình nói, nở nụ cười.
Ừm, tốt lắm, dạy xong rồi.
Diệp Bình thu công.
Hạ Thanh Mặc và Đại Húc bối rối.
Vậy thôi?
Ngươi đang giỡn mặt bọn ta?
Bảo ngươi dùng phương pháp đơn giản nhất, không phải bảo ngươi làm đơn giản như vậy.
Ngươi dạy kiểu ấy, còn không bằng không dạy!
Thế này không phải chỉ cần có tay là được?
Đại ca, có lười cũng không lười tới mức như vậy chứ?
Hạ Thanh Mặc và Đại Húc không ngờ Diệp Bình lại dạy học kiểu này, dạy thế này, bọn họ cũng dạy được.
Nhưng hai người đã phải kinh ngạc.
Vì Cổ Kiếm Tiên đã nói.
"Tạ sư thúc ban pháp."
Hai người nghe mà bối rối.
Đây rốt cuộc là cặp sư điệt thần tiên gì.
Một tên dám dạy, một tên dám học?
"Không có gì, sở học của sư thúc là do sư phụ ngươi truyền thụ, nói tới nói lui, cũng vẫn là công lao của đại sư huynh."
Diệp Bình chả thấy có vấn đề gì.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Hạ Thanh Mặc và Đại Húc thì không khỏi thấy lạ.
"Bộ dạng các ngươi thế này là sao?"
Diệp Bình không hiểu.
"Không, chỉ là lần đầu nhìn thấy kiểu dạy thế này, nên hơi khó tiếp nhận chút thôi."
Đại Húc đáp, trong đầu mờ mịt.
Hạ Thanh Mặc không nói gì.
"Người khác thường phải dùng phương pháp khác thường. Đại Húc, đừng trách ta nói ngươi, ngươi bị phong ấn lâu quá, thời đại thay đổi rồi."
Diệp Bình muốn vỗ vai Đại Húc, nhưng tên kia cao tới hơn hai mét, với không tới, nên thôi.
"Được rồi, sư điệt, ngươi cố học cho tốt, sư thúc còn phải tu luyện, nếu ngươi có chỗ không hiểu, cứ tới hỏi ta."
Việc cần dạy đã dạy xong, Diệp Bình không nói thêm gì nữa, hắn còn phải tu luyện, không thể cứ ở mãi đây tốn thời gian.
Diệp Bình tìm một chỗ, ngồi xuống tĩnh tọa tu luyện.
Hắn còn đang bận nghĩ làm sao để Trúc Cơ hoàn mỹ, mấy ngày nay hắn đều suy nghĩ chuyện này.
Cổ Kiếm Tiên chẳng nói gì, nhìn chằm chằm vết kiếm dưới đất, vẻ như đang thật suy nghĩ vậy.
Hạ Thanh Mặc và Đại Húc nhìn nhau, hai người không biết nên nói gì.
Cũng ngay lúc này.
Tấn quốc Học Phủ.
Ngoài cửa.
Một thiếu niên, mặc trường bào màu xanh.
Thiếu niên này hết sức tuấn tú, phong thần anh tuấn, thân cao bảy thước, điểm bắt mắt nhất là mái tóc của hắn một màu vàng rực, như thần mặt trời vậy.
Mái tóc vàng sáng rực buông thõng, tôn khí chất và dung mạo của hắn lên gấp mấy lần.
Dù hắn xuất hiện ở đâu cũng sẽ là đối tượng hấp dẫn ánh mắt người ta nhất.
Hắn là Hoàng Phủ Thiên Long.
Năm nay mới mười tám tuổi, nhưng đã luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật đến tầng thứ sáu.
Thức tỉnh Long Tượng Lực, có thân thể vô địch.
Khi sức mạnh võ đạo đạt tới trình độ nhất định, đạo pháp sẽ không còn ảnh hưởng tới tu sĩ được, vì tu sĩ đạt đến trình độ này, sẽ có tốc độ nhanh như tia chớp, quyền chưởng vô cùng mạnh mẽ, muốn dùng đạo pháp trấn áp chỉ là mộng tưởng hão huyền.
Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện một mình ở ngoài cửa Tấn quốc Học Phủ.
Lập tức thu hút sự chú ý của bao người, ngoài cửa Tấn quốc Học Phủ toàn người là người.
Trong đó có cả cường giả của mười nước, họ đi theo Hoàng Phủ Thiên Long tới đây, muốn xem thiên tài này vô địch cỡ nào.
Bảy ngày chiến chín nước.
Chiến tích này, e là trong vòng trăm năm, không ai vượt qua được.
"Hoàng Phủ Thiên Long, tới Tấn quốc Học Phủ khiêu chiến, có thể chiến bất kỳ ai."
Một giọng nói vô cùng vang dội vang lên.
Đó là giọng nói của Hoàng Phủ Thiên Long, truyền khắp cả Tấn quốc Học Phủ.
Những bóng người thi nhau xuất hiện ngoài cửa Tấn quốc Học Phủ.
Đây là các thiên tài của Tấn quốc Học Phủ, bọn họ xuất hiện, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long, chỉ nhìn một cái, khối người không khỏi biến sắc.
Đến cảnh giới của bọn họ, chỉ cần nhìn một cái, đã đủ nhận ra khá nhiều thứ.
Hoàng Phủ Thiên Long, xứng với cái tên mình. Cơ thể hắn vô cùng kinh khủng, đứng ở đó, như một ngọn núi, chỉ riêng về khí tức, đã đủ khiến người ta không thở nổi, sau lưng còn có hư ảnh long tượng.
Khí lực như rồng.
Lực pháp như voi.
Đây là thân thể voi chiến vô thượng đại viên mãn.
Đám Phương Lỗi tặc lưỡi, kinh khủng quá, chỉ đứng đó thôi, đã làm không ai dám ra tay.
"Ra mắt các vị sư huynh."
Hoàng Phủ Thiên Long rất khách khí, chắp tay chào đám người Phương Lỗi.
Đám Phương Lỗi đành chắp tay đáp lại, Hoàng Phủ Thiên Long nói ngay.
"Sư đệ Hoàng Phủ Thiên Long, tới Tấn quốc Học Phủ khiêu chiến, dám hỏi quý phủ, có ai ra ứng chiến được không?"
Hoàng Phủ Thiên Long hỏi.
Giọng hắn rất bình tĩnh, chẳng hiểu sao lời nói lại như có chút giễu cợt và chói tai.
Có ai ra ứng chiến được không?
Nói lời này là ý gì? Liền kết luận Tấn quốc Học Phủ không có ai xuất chiến hở?
Ai nấy đều nổi giận, nhưng giận cũng không dám mở miệng, chỉ đành nuốt cơn giận vào, im bặt không đáp.
"Hoàng Phủ sư đệ, nếu muốn đánh, vậy tới diễn võ trường đi."
Đệ tử Nhất Đại nói với Hoàng Phủ Thiên Long.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long lắc đầu.
"Không cần tới diễn võ trường, ở ngay đây đi, mười ngày nữa là tới lúc mười nước thi đấu, ta muốn giải quyết nhanh, còn tập trung tu luyện."
Hoàng Phủ Thiên Long đáp.
"Cuồng vọng!"
Có ai đó không nhịn được lên tiếng, là tiếng của Phương Lỗi. Y bước lên, nhìn Hoàng Phủ Thiên Long chằm chằm, ánh mắt đầy tức giận.
Hắn thừa nhận, Hoàng Phủ Thiên Long rất mạnh, nhưng nói như thế thì hơi cuồng vọng quá.
Dù Tấn quốc Học Phủ xếp hạng hơi thấp, nhưng đâu tới mức bị chà đạp tôn nghiêm như vậy.
Mời ngươi tới diễn võ trường, vì đây là quy củ, ngươi lại cứ không ngừng chà đạp lên quy củ, hoàn toàn không nể mặt Tấn quốc Học Phủ.
Đều là người trẻ tuổi, Phương Lỗi đang ở độ tuổi nóng nảy, đương nhiên không nhịn được.
Bao nhiêu con mắt đều quay qua nhìn Phương Lỗi.
Đệ tử Tấn quốc Học Phủ nhìn y đầy khâm phục, họ biết Phương Lỗi đánh không lại Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng lúc này, dám dũng cảm lên tiếng, trong mắt bọn họ, Phương Lỗi đã mạnh lắm rồi.
"Ồ? Cuồng vọng chỗ nào?"
Hoàng Phủ Thiên Long nhìn Phương Lỗi, ánh mắt hắn làm Phương Lỗi hơi sợ hãi, cứ như bị một con chân long để mắt tới vậy.
"Quy củ tỷ võ là phải tới diễn võ trường, ngươi chắn ngay trước cửa học viện Tấn quốc ta, đã là chà đạp quy củ của Tấn quốc Học Phủ ta, khiêu khích Tấn quốc Học Phủ, chẳng lẽ như vậy không phải là cuồng vọng hay sao?"
Phương Lỗi rổn rảng đáp trả.
Hoàng Phủ Thiên Long không bực, còn nở nụ cười.
"Ta một đường xông tới, đánh bại tất cả thiên tài, chín nước không có địch thủ, đều là làm như vậy, Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc chẳng có ai bảo ta cuồng vọng, mà ngươi lại nói ta cuồng vọng?"
"Hơn nữa, tôn nghiêm của một Học Phủ là do hai bàn tay tạo ra. Ta tới khiêu chiến, nếu ngươi đánh bại ta, thì ngươi lấy lại được tôn nghiêm thôi, cần gì phải ở đây dùng mồm mà chiến đấu?"
Hoàng Phủ Thiên Long đúng là rất cuồng vọng, giọng điệu đầy khiêu khích.
Cả Tấn quốc Học Phủ từ trên xuống dưới đều nổi giận.
" Được, đã như vậy, ta tới nghênh chiến."
Phương Lỗi không nói nữa, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên Long.
"Phương Lỗi, không được."
"Ngươi bệnh nặng mới khỏi, không phải đối thủ của hắn."
"Thương thế của ngươi mới vừa khôi phục, không được ra tay."
Nhưng đệ tử Nhất Đại của học phủ đã vội lên tiếng, cản Phương Lỗi.
Phương Lỗi mới vừa hồi phục sau trọng thương, trên người vẫn còn chưa tốt hẳn, huống chi dù có ở trong thời kỳ toàn thịnh, cũng còn chưa đánh lại Hoàng Phủ Thiên Long.
Nhưng Phương Lỗi là người trẻ tuổi, huyết khí phương cương, làm sao chịu được sỉ nhục kia, y khăng khăng làm theo ý mình, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Phủ Thiên Long, đòi đánh nhau.
"Ngươi yếu quá, lại còn bị thương, ta không ăn hiếp ngươi đâu, thắng ngươi cũng không có ý nghĩa."
Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long không tiếp nhận lời nghênh chiến của Phương Lỗi. Hắn nhìn ra được Phương Lỗi bị thương, vả lại dù Phương Lỗi không bị thương, thì cũng không phải đối thủ của hắn, yếu quá, hắn không muốn ra tay.
"Hoặc là chiến, hoặc là im miệng."
Nhưng Phương Lỗi không đồng ý.
"Ngươi quá yếu."
Hoàng Phủ Thiên Long lắc đầu, ánh mắt vừa trong suốt vừa bình tĩnh, hắn đứng đó, như một vị thần cao cao tại thượng, không khinh miệt, nhưng còn hơn khinh miệt.
"Yếu hay không, không phải do ngươi nói, mà dựa vào quả đấm để nói."
Phương Lỗi đáp trả. Y biết mình đánh không lại Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng y không cho phép Hoàng Phủ Thiên Long sỉ nhục Tấn quốc Học Phủ như vậy.
"Ai, ngu muội."
Hoàng Phủ Thiên Long thở dài, nhìn Phương Lỗi chăm chú, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Oanh.
Một lực cực mạnh từ người Hoàng Phủ Thiên Long tỏa ra, như có một con chân long thức tỉnh, hất văng Phương Lỗi, mà hắn chưa làm gì cả, mới chỉ thi triển trạng thái mạnh nhất mà thôi.
Đã đánh bại Phương Lỗi rồi.
Phốc.
Phương Lỗi bị đánh bay, đệ tử Nhất Đại lập tức ra tay, đón lấy y, nhưng dù rất cố gắng vẫn phải lùi lại mấy chục bước.
"Kinh khủng."
"Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ sáu mạnh tới như vậy?"
"Chưa cần ra tay, đã đánh bại Phương Lỗi?"
"Phương Lỗi này ta biết, một trong những người xuất sắc nhất hàng đệ tử Nhị Đại của Tấn quốc, thực lực rất mạnh, chủ tu thân thể, không ngờ vậy mà Hoàng Phủ Thiên Long ngay cả động tay cũng chưa cần!"
"Mạnh quá, thật sự là quá mạnh, Hoàng Phủ Thiên Long một đường quét ngang, càng đi thực lực càng tăng, cứ theo tình hình này, nhất định hắn sẽ là vô địch."
"Đại Long Tượng Cổ Thuật, là tiên pháp thượng cổ, nếu không phải tu luyện quá hà khắc, hẳn sẽ là bí pháp vô thượng, từ cổ chí kim có được bao nhiêu người mười tám tuổi mà bước vào tầng thứ sáu?"
"Thật không tưởng tượng nổi, nếu tu luyện tới tầng thứ mười ba, sẽ mạnh tới mức nào?"
"Tầng mười ba? Cơ bản là không có. Nghe nói cường giả sáng tạo ra tâm pháp này cũng mới chỉ tu luyện tới tầng thứ mười thôi, tầng mười ba, chắc chỉ cần đưa tay giơ chân cũng có thể xé bầu trời rồi?"
Các tu sĩ vây xem không nhịn được lên tiếng thán phục, cảm khái thực lực của Hoàng Phủ Thiên Long.
Đệ tử của Tấn quốc Học Phủ cũng không ngừng tặc lưỡi.
Bọn họ biết Hoàng Phủ Thiên Long rất mạnh, nhưng không biết mạnh tới như vậy.
Còn chưa ra tay, mà đã đánh bay Phương Lỗi! Quá là không hợp thói thường!
"Ta không muốn đả thương ngươi, so tài tỷ võ mà thôi, có dũng thì được, nhưng đừng vô mưu."
Hoàng Phủ Thiên Long không hề thấy vui, ngược lại còn lên tiếng dạy đệ tử Tấn quốc Học Phủ.
Những lời này của hắn, mang ý tứ khiêu khích còn nhiều hơn trước.
Dù đó đều là nói thật, nhưng đúng là có chút phách lối.
Nhưng mà đành chịu, thiên tài chính là như vậy, nếu ngươi có thực lực như người ta, ngươi cũng được làm.
"Ta tới."
Lại có người xông ra.
Là một nam tử, người này biết mình đánh không lại Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng Tấn quốc càng không thể mất thể diện.
Có thể thua, nhưng không thể không đánh.
Hoàng Phủ Thiên Long không từ chối. Hắn tới đây là để trui rèn võ đạo, nhưng khiêu chiến Tấn quốc Học Phủ, không phải là vì trui rèn võ đạo, mà là để tạo võ đạo chi tâm.
Hắn muốn toàn thắng khắp mười nước để tạo võ đạo chi tâm cho mình.
Oanh.
Gần như chỉ vừa đối mặt, Hoàng Phủ Thiên Long đã ra tay ngay. Nhưng không ra tay còn đỡ, vừa ra tay một cái, một bóng người như dây đàn đứt dây, bay văng ra ngoài.
"Ta tới."
Lại có người lên tiếng, không cho Hoàng Phủ Thiên Long cơ hội nghỉ ngơi, bọn họ biết nếu làm Hoàng Phủ Thiên Long hết sức, ít nhất những người phía sau sẽ thua không quá thảm.
Oanh.
Lại thêm một bóng người.
"Ta tới."
Tiếng hô lại vang lên.
Đệ tử đời thứ hai của Tấn quốc Học Phủ nối nhau xông ra.
Tinh thần không biết sợ này làm nhiều người lộ vẻ xúc động, nhưng sự thật rất tàn khốc, không sợ không có nghĩa là vô địch.
Thua chính là thua.
Một chiêu.
Một chiêu.
Một chiêu.
Hoàng Phủ Thiên Long như người vô địch, thậm chí mọi người còn phát hiện, hắn cơ bản là chưa hề dùng tới chiêu thức.
Chỉ đơn giản dùng Long Tượng Thần Quyền, nói cho mọi người biết, cái gì gọi là nghiền ép.
Tuyệt vọng.
Tuyệt vọng.
Vô cùng tuyệt vọng.
Tấn quốc Học Phủ không còn đệ tử Nhị Đại nào.
Tất cả đệ tử Nhị Đại đều thua, người cuối cùng là Đoan Mộc Vân ra sân, vẫn chỉ một chiêu đã bị đánh bại.
Giờ chỉ còn cách điều động đệ tử Nhất Đại, hoặc là nhận thua.
"Ta muốn đánh với đệ tử Nhất Đại một trận, đánh những trận vô nghĩa là không cần thiết."
Hoàng Phủ Thiên Long chợt nói.
Đệ tử Nhị Đại thật sự là không chịu nổi một đòn.
Nên đó là chiến đấu vô nghĩa.
Đệ tử Nhất Đại nhìn nhau.
Bọn họ cũng muốn đánh, đè sự kiêu căng của người này xuống.
Nhưng bọn họ cũng biết, nếu bọn họ xông lên, chưa chắc thắng nổi, mà dù có thắng, cũng không vinh quang.
Bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan, hơn nữa còn là tu sĩ Kim Đan cấp bậc thiên tài.
Hoàng Phủ Thiên Long, mới chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nên nếu đánh thật, có thắng cũng không vinh dự.
Cuối cùng, nam tử mặc áo bào lông lên tiếng.
"Tấn quốc thua."
Ba chữ này, giọng hắn không hề có sức lực.
Bọn họ nhận thua.
Phải, nhận thua.
Tu sĩ vây xem đều thất vọng, bọn họ muốn xem đệ tử Nhất Đại Tấn quốc ra tay kia.
không phải là muốn xem thực lực của đệ tử Nhất Đại, mà là muốn coi coi rốt cuộc Hoàng Phủ Thiên Long mạnh tới mức nào.
Nhưng không ngờ, những người này lại tuyên bố nhận thua.
Hoàng Phủ Thiên Long thắng.
Thắng liên tiếp Học Phủ của cả mười nước.
Thật ra thì đây là chuyện đã được định trước, ngay khi Hoàng Phủ Thiên Long thắng liên tiếp những đại Học Phủ hàng đầu, chuyện này là chuyện đã được biết trước.
Nhưng tới lúc này, bọn họ vẫn rung động.
Nam quốc.
Quả thật đã sinh ra yêu nghiệt.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên Long tỏ vẻ thất vọng.
Hắn rất mong đợi được đánh một trận với đệ tử Nhất Đại Tấn quốc.
Tiếc là cuối cùng đối phương vẫn chọn tránh không đánh.
Nhưng ngay lúc này, bỗng có một giọng nói vang lên.