Tất cả mười nước, từ trên xuống dưới đều chú ý tới chuyện yêu nghiệt Nam quốc.
Y gần như vô địch, vẻn vẹn chỉ trong bảy ngày, đã quét ngang chín đại Học Phủ, một đường liên tiếp chiến thắng, có đệ tử mấy đại Học Phủ, bị yêu nghiệt Nam quốc này đánh cho bò càng, thậm chí nghe đồn còn bị đánh ra bóng ma tâm lý luôn.
Hôm nay, yêu nghiệt Nam quốc cũng tới nước cuối cùng.
Cũng chính là Tấn quốc Học Phủ.
Hầu như chẳng có ai đánh giá cao Tấn quốc Học Phủ, bản thân Tấn quốc Học Phủ đã xếp hạng gần đội sổ, vả lại Tấn quốc Học Phủ cũng không có thiên tài kiệt xuất, nên Tấn quốc Học Phủ bại trận đã thành điều chắc chắn.
Thậm chí có người còn mở đánh cuộc Tấn quốc thua, đủ để nói rõ tất cả.
Lúc này.
Tấn quốc Học Phủ, đừng nói là người bên ngoài, ngay cả người trong Tấn quốc Học Phủ từ trên xuống cũng đều phiền muộn.
Yêu nghiệt Nam quốc là đệ tử Tứ Đại của Nam quốc Học Phủ, nếu tính theo lẽ thường, thì nhất định phải do đệ tử Tứ Đại ra nghênh chiến.
Nhưng tên yêu nghiệt Nam quốc này mạnh quá, nên cho phép phái đệ tử Tam Đại ra, thậm chí còn có thể dùng cả tới đệ tử Nhị Đại.
Dĩ nhiên nếu ngươi không biết xấu hổ, phái cả đệ tử Nhất Đại ra xuất chiến cũng được.
Vì yêu nghiệt Nam quốc này, đã quét ngang thập đại Học Phủ, bản thân chuyện này đã là một khiêu khích cực lớn.
Ít nhất cũng đã có mấy Học Phủ phái đệ tử Nhất Đại ra nghênh chiến, nhưng kết quả vẫn là thảm bại.
Đại Long Tượng Cổ Thuật thật sự là mạnh quá, làm cho người ta tuyệt vọng.
Trong Tấn quốc Học Phủ.
Đệ tử Nhất Đại và Nhị Đại đều xuất hiện, bàn bạc chuyện yêu nghiệt Nam quốc.
Phương Lỗi, Đoan Mộc Vân, Mạc Tiếu Bình đều có mặt.
Bọn họ đều là đệ tử Nhị Đại, nói cách khác, nếu Tấn quốc Học Phủ không sợ mất mặt, bọn họ sẽ là lực lượng nòng cốt ra nghênh chiến yêu nghiệt Nam quốc.
Bên trong học cung, đệ tử Nhất Đại tổng cộng có bốn người, ngồi ở bên trên.
Đám người Phương Lỗi ngồi phía dưới.
Trong học cung hết sức yên tĩnh, bầu không khí nặng nề, không ai nói lời nào, ai cũng nặng trĩu tâm tư.
Cuối cùng, cũng có người mở miệng.
"Sư huynh, yêu nghiệt Nam quốc kia, đáng sợ như vậy thật à?"
Người lên tiếng, là đệ tử Nhị Đại, hắn không nhịn được hỏi, cảm thấy hẳn tên kia sẽ không mạnh đến như vậy chứ?
Hắn vừa hỏi xong, một nam nhân mặc áo bào lông đáp ngay.
"Mạnh lắm, mạnh tới mức không tưởng tượng nổi. Ta đã tận mắt xem trận hắn khiêu chiến thiên tài Yến quốc Học Phủ, các ngươi biết thế nào không? Tất cả đệ tử Nhị Đại Yến quốc hầu như không ai đỡ nổi một chiêu của hắn."
"Lúc đó ta đã biết, Tấn quốc chúng ta tiêu rồi, hơn nữa dù Yến quốc có phái ra đệ tử Nhất Đại, dù có chống đỡ được lâu hơn, thì cuối cùng cũng sẽ vẫn thảm bại."
"Các ngươi phải biết là, trong mười nước, Yến quốc được xếp hạng còn cao hơn Tấn quốc chúng ta."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ các ngươi dù có cùng xông lên cũng không đánh bại được hắn."
Nam tử mặc áo bào lông nói, hắn đã được thấy tận mắt yêu nghiệt Nam quốc xuất thủ, cảnh tượng đó đã in sâu vào trong lòng hắn.
"Hừ, Đại Long Tượng Cổ Thuật đúng là rất mạnh, nhưng làm gì kinh khủng đến mức ấy. Ta không tin, yêu nghiệt Nam quốc kia mạnh tới như vậy!"
Phương Lỗi lên tiếng.
Dù dạo thời gian trước, hắn khiêu chiến Nguyên Ma Bí Cảnh thất bại, nhưng hắn không cho rằng đó là do mình yếu, ai mà thắng nổi Nguyên Ma Vương đúng không?
Chỉ có Đoan Mộc Vân đánh thắng thôi.
Nói thật, hắn luôn nghi ngờ, cảm thấy trong đó nhất định có điều kỳ hoặc.
"Phương Lỗi, đừng tự đại."
Có đệ tử Nhất Đại lên tiếng cảnh cáo Phương Lỗi.
"Hừ, ngay cả Nguyên Ma Bí Cảnh cũng còn không qua được, còn ở đây nói ẩu nói tả, Phương Lỗi, ngươi không biết xấu hổ sao?"
"Đúng đó, Phương sư huynh, hồi trước ta còn cảm thấy thực lực của ngươi không tầm thường, nhưng mà sau khi ngay cả Nguyên Ma Bí Cảnh ngươi cũng không thắng nổi, thì ta thấy ngươi chỉ có hư danh mà thôi."
Có ai đó không nhịn được mở miệng, giễu cợt Phương Lỗi, Phương Lỗi ở Tấn quốc Học Phủ quá cường thế, đắc tội khá nhiều người.
"Hừ, đó là Nguyên Ma Vương đó, ta đánh không lại là chuyện bình thường, nếu để cho ngươi lên, ngươi đánh thắng được chắc?"
Nhắc tới chuyện này, Phương Lỗi lại khó chịu.
"Thế sao Đoan Mộc sư tỷ lại đánh thắng?"
Người ta vẫn chưa thôi, tiếp tục đả kích Phương Lỗi.
"Đoan Mộc Vân? Có lẽ Nguyên Ma Vương đó đã bị bọn ta đánh trọng thương, Đoan Mộc Vân thừa cơ hội vào mà thôi."
Phương Lỗi quật cường đáp trả.
Vẫn còn có người còn muốn đả kích, nhưng Đoan Mộc Vân đã xen vào.
"Được rồi, đừng hơn thua nhau ở đây. Cường giả Nam quốc còn chưa tới, chúng ta đã tự lục đục với nhau, nếu để truyền ra ngoài, sẽ bị cười nhạo đó!"
Đoan Mộc Vân đã lên tiếng, mọi người đều im lặng, làm Phương Lỗi kinh ngạc.
Thường ngày, Đoan Mộc Vân khá là tranh đua với hắn, không ngờ lúc này, nàng ta lại nói giúp mình?
Chuyện này đúng là không tưởng tượng nổi.
"Đoan Mộc sư muội nói không sai, hiện giờ không phải lúc lục đục với nhau, chuyện chính là yêu nghiệt Nam quốc."
Nam tử mặc áo bào lông mở miệng.
"Đại Long Tượng Cổ Thuật một khi đại thành, chính là vô địch hậu thế, mười tám tuổi đã tu luyện tới tầng thứ sáu, vậy gần như đã là vô địch rồi."
"Đúng vậy, Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc, là ba Học Phủ đứng hạng đầu, dù không cho thiên tài thật sự ra tranh phong với hắn, nhưng sự thật vẫn là bọn họ bị đánh bại, Tấn quốc chúng ta khỏi phải bàn nữa."
"Ta còn tưởng yêu nghiệt Nam quốc này lúc tới Ly quốc, Trần quốc sẽ bị nếm đau khổ, ai dè Ly quốc, Trần quốc đều tránh né, đưa thiên tài của mình né đi, đúng là hèn hạ."
Mọi người bàn tán xôn xao, đều cho rằng Đại Long Tượng Cổ Thuật khi đã đại thành, chính là vô địch thiên hạ.
Cũng có người cho là, Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc vốn có khả năng đánh một trận với yêu nghiệt Nam quốc, nhưng họ đều cố ý phái thiên tài của mình đi nơi khác.
Dù bọn họ thất bại, nhưng vì thiên tài thật sự không ra sân, nên không tính là thất bại thật sự.
Nhưng chơi kiểu này chỉ thích hợp với những Học Phủ xếp hạng đầu.
Những Học Phủ xếp hạng sau, dù có muốn làm như vậy, thì cũng chẳng có thiên tài để làm!
Người ta có thiên tài, tránh đi không đánh, coi như chưa phải là thua thật, có thể nói là giữ gìn thực lực.
Nhưng ngươi không có thiên tài, bảo tránh đi không đánh, ai tin ngươi? Ngược lại ngươi sẽ mang cái tiếng nhát gan.
"Thi đấu mười nước đã sắp tới, Ly quốc làm như vậy, là chuyện bình thường, Học Phủ tranh đấu với nhau, không thể bảo là giở trò bỉ ổi. Các ngươi không phải trẻ con, trên đời này chỉ có lập trường, không có cái gọi là hèn hạ hay không hèn hạ, nếu ngươi là đệ tử Ly quốc Học Phủ, ngươi sẽ không nói."
Nam tử mặc áo bào lông lên tiếng, sau đó nói thêm.
"Ta nghe nói Tấn quốc Học Phủ chúng ta có xuất hiện một thiên tài, tên là Diệp Bình, nghe nói đã ngưng tụ ra khí huyết hỏa lò, chuyện này các ngươi có biết không?"
Y hỏi.
"Diệp Bình?"
"Khí huyết hỏa lò?"
"Chuyện bao lâu rồi?"
Đám Phương Lỗi đều ồ lên ngạc nhiên. Dạo này bọn họ đều đang dưỡng thương, chuyến đi Nguyên Ma Bí Cảnh đã khiến bọn họ tổn thương nguyên khí nặng nề, nên chưa nghe nói tới chuyện của Diệp Bình.
Nhưng có người đã được nghe rồi, nên đáp.
"Hình như là có chuyện đó, cũng không biết là thật hay giả."
"Khí huyết hỏa lò? Đệ tử mới tới hả? Bao nhiêu tuổi? Cái tên Diệp Bình này nghe quen quen?"
"Tấn quốc Học Phủ chúng ta có loại thiên tài này từ hồi nào?"
"Chuyện này ta có biết một chút. Đúng là có một người như vậy, đã ngưng tụ được khí huyết hỏa lò, mới vừa tới, đã đánh gục tất cả đệ tử Tứ Đại lẫn Tam Đại."
"Ừ, không chỉ vậy, ta còn nghe nói, vốn Lý Giang trưởng lão muốn truyền kiếm pháp cho hắn, không ngờ thành tựu kiếm pháp của Diệp Bình này quá mạnh, ngược lại thành ra chỉ điểm cho Lý Giang trưởng lão, giúp ông ấy đột phá đến Nguyên Anh cảnh, còn ngưng tụ ra kiếm ý vô thượng."
"Chuyện này, hình như ta cũng có nghe. Nghe nói hình như mấy hôm trước, Từ Thường trưởng lão truyền đan đạo cho hắn, kết quả Diệp Bình này còn luyện ra không độc đan trong truyền thuyết, nhưng chuyện đó là thật hay giả, thì không rõ lắm."
Mọi người thi nhau lên tiếng.
Nhưng nói xong, lập tức khiến cả đám người không ưa.
"Càng nói càng quá đáng. Ngươi bảo hắn ngưng tụ khí huyết hỏa lò ta tin, nhưng mà bảo chỉ điểm Lý Giang trưởng lão, và cả Từ Thường trưởng lão? Đó chính là đại sư kiếm đạo và luyện đan sư đệ nhất Tấn quốc, để cho đệ tử mới vô tới chỉ điểm? Có thấy chuyện như thế bao giờ chưa?"
"Nói thật, chuyện đầu ta còn tin, những chuyện sau đó thì không đâu. Lại còn không độc đan? Ngươi biết không độc đan có ý nghĩa thế nào không? Đúng là càng nói càng quá quắt."
Mọi người mở miệng, ban đầu nghe còn thấy có chút kinh ngạc, cảm thấy không ngờ Tấn quốc Học Phủ lại có một người mạnh như vậy tới, nhưng sau đó càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, càng nghe càng cảm thấy kỳ cục.
"Chư vị sư huynh, những chuyện này đều là ta nghe nói, không phải là ta nói, các ngươi mắng ta làm gì?"
"Đúng thế, những chuyện này đều là đệ tử mới tới nói thôi, cơ bản là bọn chúng đâu có hiểu, chắc là luyện ra một viên bảo đan, liền nói là không độc đan thôi."
"Ừ, cũng có thể những đệ tử kia nhãn giới quá thấp, tưởng lầm đó là khí huyết hỏa lò."
Đệ tử Nhất Đại lên tiếng. ban đầu bọn họ cũng thấy kinh ngạc, vì nếu thật sự Tấn quốc có thiên tài, đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt.
Nhưng mà không ngờ thổi dữ quá, khiến bọn họ không còn thấy hứng thú.
Bọn họ tin Diệp Bình có thể ngưng tụ ra khí huyết hỏa lò, vì Nam quốc có thiên tài mới mười tám tuổi, đã tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu, thì mắc cớ gì Tấn quốc lại không thể có người ngưng tụ khí huyết hỏa lò.
Nhưng mà những chuyện sau đó, thì giả quá, càng nói càng quá đà.
Các đệ tử Nhất Đại này, thường ngày cơ bản là không ở trong Tấn quốc Học Phủ, nên không biết chuyện, đệ tử đời thứ hai thì đều bị dưỡng thương, nên cũng không biết tin tức cụ thể.
Hơn nữa đa số trưởng lão trong Tấn quốc Học Phủ đều đã đi ra ngoài rồi, các trưởng lão khác cũng chỉ nghe đồn mà thôi.
Chủ yếu nhất là, đã có người phong tỏa tin tức, nên dù đệ tử Ngũ Đại có đi tuyên truyền khắp chốn, thì khả năng thuyết phục của bọn họ cũng không đủ, mọi người vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ.
Hơn nữa lời kể quá đáng quá, chỉ điểm kiếm sư đệ nhất Tấn quốc, chỉ điểm luyện đan sư đệ nhất Tấn quốc, không xạo phét thì còn là gì?
Nếu không mắt thấy, ai mà dám tin?
"Diệp Bình này ta từng nghe thấy. Đầu tiên là tin đồn ở đại hội kiếm đạo Thanh Châu, bảo hắn chỉ một mình tiêu diệt tất cả đệ tử Ma Thần Giáo, lúc đó tin truyền rất là ghê gớm, nói hắn là đạo tôn chuyển thế, Bồ tát sống lại gì đó."
"Cuối cùng mới lòi ra, tất cả mọi thứ đều là âm mưu của thúc thúc hắn là thành chủ thành Thanh Châu, Trần Chính tạo ra, để tạo thế cho cháu, nên quốc chủ Tấn quốc mới nghiêm trị Trần Chính."
"Nếu không phải Trần Chính có công bảo vệ Thanh Châu cổ thành, e là đã bị cách chức từ lâu, không ngờ hắn lại tới Tấn quốc Học Phủ, xem ra thúc thúc hắn Trần Chính đúng là có chút thủ đoạn."
Nhắc tới Diệp Bình một hồi, Phương Lỗi liền nhớ ra người này, bèn lên tiếng.
Quả nhiên mọi người liền tin những chuyện vừa nghe đều là lời đồn.
"Báo!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu vọng vào.
"Chuyện gì?"
Đám đệ tử trong học cung đều ngừng nói để nghe, bọn họ đều đã đoán ra nội dung, nhưng đều hy vọng không phải là điều mình đoán.
"Đệ tử Tứ Đại Nam quốc Học Phủ, Hoàng Phủ Thiên Long tới Tấn quốc Học Phủ cầu chiến."
Tiếng nói vang lên, học cung càng thêm an tĩnh.
Mọi người nhìn nhau, không biết nên nói gì.
"Đi ra ngoài, nghênh chiến!"
Cuối cùng, nam tử mặc áo bào lông nghiến răng, nói.
Hắn hiểu rõ, nếu không nghênh chiến, Tấn quốc sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lúc này.
Ở Thanh Vân Đạo Tông.
Diệp Bình đang ngơ ngác nhìn Tô Trường Ngự.
"Đại sư huynh, huynh bảo đệ đi dạy đệ tử kia của huynh?"
Diệp Bình không tin nổi.
Nói thật, Diệp Bình biết thực lực mình cũng tàm tạm, nhưng bảo mình đi dạy người khác? Diệp Bình thật đúng là không có dũng khí đó.
Không, không chỉ là không có dũng khí, Diệp Bình cảm thấy bảo mình đi dạy người không phải là hại người ta sao?
"Sư đệ, dạo này sư huynh hơi bận, tạm thời không rút được thời gian đi dạy sư điệt đó của đệ, kiếm pháp của đệ là sư huynh dạy, đệ đi dạy hắn không phải là đúng rồi sao?"
Tô Trường Ngự đáp.
Không phải hắn lười, mà vì hắn hiểu biết kém cỏi, dạy Diệp Bình thì không sao, nhưng mà dạy Cổ Kiếm Tiên?
Nói thật, chắc vừa mở miệng, người ta liền đứng dậy chém mình chết mất rồi.
Nhưng bảo Diệp Bình dạy thì khác. Diệp Bình là người có thực lực thật, nói khó nghe chút, tư chất kiếm pháp của Diệp Bình, nói là thiên tài cũng không nói quá.
Nên Diệp Bình dạy Cổ Kiếm Tiên là vô cùng thích hợp, nếu Cổ Kiếm Tiên không học được, vậy thì không thể trách hắn được.
Để cường giả kiếm đạo đệ nhất Thanh Châu dạy ngươi, ngươi còn không lĩnh hội được, đó chính là tự ngươi dở, tới lúc đó sẽ tìm được lý do đuổi Cổ Kiếm Tiên đi, chẳng phải tốt hay sao?
"Nhưng mà sư huynh, ta chỉ học được chút da lông của ngài thôi, bảo ta đi dạy người, ta quả thật là có hơi không dám."
Diệp Bình vẫn còn thấy sợ. Đánh hắn hắn còn chịu được, chứ bảo hắn đi dạy người, hắn sợ thật đó, vì chuyện dạy người này, nếu dạy tốt thì không sao.
Nếu dạy không tốt, chẳng phải sẽ làm hư con cháu người ta sao?
"Tiểu sư đệ."
Chợt ánh mắt Tô Trường Ngự hơi đổi, trở nên hết sức bình tĩnh, nhìn Diệp Bình chăm chú, chậm rãi nói: "Tiểu sư đệ, đúng là ngươi chỉ học được xíu da lông của ta, nhưng chút xíu da lông đó còn mạnh hơn kiếm tu mạnh nhất mười nước gấp mấy lần."
"Một phần trăm của ao nước và một phần trăm của biển cả, ngươi thấy có giống nhau không?"
Tô Trường Ngự nói, ánh mắt bình tĩnh và đầy tự tin.
Những lời này, đã lấp đầy tất cả.
Diệp Bình bừng tỉnh hiểu ra.
"Nếu đã vậy, sư đệ tuân lệnh."
Diệp Bình không nói thêm gì nữa. nghĩ kỹ ra thì, đúng là chút xíu da lông của Tô Trường Ngự không giống với chút xíu da lông của người khác.
"Ừ, ngươi đi mau đi. Chờ tới khi ngươi trở về Tấn quốc Học Phủ, sư huynh sẽ nói cho ngươi nghe chuyện kiếm ý tuyệt thế."
Để dụ Diệp Bình vui vẻ, Tô Trường Ngự cố ý nhắc tới chuyện kiếm ý tuyệt thế.
Quả nhiên, nhắc tới kiếm ý tuyệt thế, Diệp Bình hăng hái lên hẳn.
Thứ hắn muốn nhất bây giờ chính là kiếm ý tuyệt thế, nên hắn vô cùng kích động đáp.
"Dạ, đa tạ đại sư huynh."
Diệp Bình cười vui vẻ rời khỏi phòng Tô Trường Ngự, đi tìm Cổ Kiếm Tiên.
Nhưng đây là lần đầu làm lão sư, Diệp Bình nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm Đại Húc, dù sao tên này cũng là Nguyên Anh cảnh, có hắn đứng đó, ít nhiều gì cũng có thể chỉ điểm một hai.
Diệp Bình đi rồi, Tô Trường Ngự mới chậm rãi đi ra cửa phòng.
Hắn thở phào, sau đó đi ra hướng sau núi.
Lâu lắm rồi không ngửa mặt nhìn lên tinh không, suy nghĩ về cuộc sống.
Không lâu sau, Tô Trường Ngự đã đứng trên sườn núi, mặc trường bào, đứng chắp tay sau lưng, khẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên bầu trời quang đãng.
Gió mát ập vào mặt, thổi tung mái tóc dài của Tô Trường Ngự, gương mặt tuấn mỹ vô cùng bình tĩnh.
Vẻ như dù trời có sập, hắn cũng không nhíu mày.
Vẻ siêu nhiên dửng dưng, làm cho người ta si mê.
Lúc này, từ phía xa, có một người cũng đang chăm chú nhìn Tô Trường Ngự.
Là Hạ Thanh Mặc.
Nàng nhìn Tô Trường Ngự, ánh mắt đầy khác thường.
Qua tiếp xúc mấy ngày nay, nàng càng phát giác Tô Trường Ngự có chút cổ quái, sự cổ quái này rất là khó tả, giống như đã từng quen biết, mà cũng giống như có một sự liên hệ.
Nàng không biết phải miêu tả thế nào, nói tóm lại là rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái.
"Đại muội tử."
Chợt một giọng nói vang lên, làm Hạ Thanh Mặc hồi thần.
Là tiếng của Đại Húc.
"Chuyện gì?"
Hạ Thanh Mặc nhìn Đại Húc cách đó không xa.
"Đại muội tử, thượng tiên phải đi dạy người thụ đạo, ta không hiểu biết lắm, Đại muội tử ngươi kiến thức rộng, có muốn đi chung không?"
Giọng điệu Đại Húc rất thô lỗ.
Hắn không hiểu biết thật, bảo hắn nuốt người, hắn chỉ cần một giây biểu diễn cho ngươi xem, nhưng bảo hắn đi dạy người?
Hắn không biết dạy gì đâu. Dạy người ta tự sát? Biến thành oán quỷ, sau đó để cho hắn nuốt?
"A, được."
Hạ Thanh Mặc gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi xuống.
Trên sườn núi Thanh Vân Đạo Tông.
Tô Trường Ngự lẳng lặng nhìn thấy hết, hắn đã biết Hạ Thanh Mặc nhìn lén mình từ lâu.
Nhưng hắn không hề cảm thấy hãnh diện, hay vui vẻ, trong lòng hắn chỉ có cảm khái và bi thương vô tận.
"Lại là một cô gái tuyệt sắc yêu phải một nam tử không nên yêu."
"Ngươi rất tốt, nhưng tiếc là, Tô mỗ ta không thích nữ sắc."
"Đừng có mê luyến ca, ca chỉ là một truyền thuyết mà thôi." =))
Tô Trường Ngự thầm nghĩ, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.
Một nén nhang sau.
Sau núi Thanh Vân.
Diệp Bình, Hạ Thanh Mặc, Đại Húc đi tới.
Diệp Bình hơi thấy lo lo.
Đây là lần đầu tiên hắn đi dạy người ta.
Khó tránh khỏi có chút lo lắng hồi hộp.
Hạ Thanh Mặc và Đại Húc đứng bên cạnh Diệp Bình, vẻ rất bình tĩnh.
"Diệp sư huynh, thật ra thụ nghiệp rất đơn giản, dùng phương thức đơn giản nhất, nói một cách đơn giản nhất, để đối phương học tập lĩnh ngộ là được."
Hạ Thanh Mặc mở miệng.
Diệp Bình gật đầu, trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
"Phương thức đơn giản nhất hả?"
Hắn nghĩ nghĩ, mắt nhìn vết kiếm dưới đất, là vết kiếm Tô Trường Ngự lưu lại đầu tiên.