Dần dần, đội ngũ người Đột Quyết càng ngày càng kéo dài.
Đến lúc đội quân tinh nhuệ Đột Quyết cách xa Hán nô ước chừng ba mươi dặm thì Lan Lăng Vương mới vung tay lên, lạnh lùng quát:"Giết!".
"Giết ——".
"Giết ——".
Nặng nề như sấm nổ bên tai, tiếng gầm hét thi nhau truyền đến, cả vùng đất cũng bị năm vạn quân Hắc Giáp Vệ chấn động không dứt.
Người Đột Quyết sau khi rút lui, cũng không phải là không nghĩ đến chuyện sẽ bị truy đuổi. Vì vậy, khi tiếng gào “giết” đột nhiên vang lên thì bên kia cũng vang lên tiếng hô hào mãnh liệt:"Người Chu đuổi đến tận nơi rồi, chuẩn bị, chuẩn bị, chuẩn bị.......", , một tiếng chuẩn bị cuối cùng liền bị nghẹn lại trong cổ họng.
Bọn họ đã tính toán hết thảy, nhưng không nghĩ đến, đối phương sẽ có nhiều người như vậy!
Ước chừng mấy vạn, đội quân áo đen từng làm cho bọn họ khiếp sợ vỡ mật đang đuổi ở phía sau, bụi tung mịt mù, nhìn không thấy rõ ràng, hình như cả trời và đất, cũng đều bị bọn họ chiếm đoạt!
Trời ạ, đến tột cùng là có bao nhiêu người? Chẳng lẽ, còn có thêm mười vạn, hai mươi vạn hay sao?
Toàn bộ quân Đột Quyết, tổng cộng tất cả là 14 vạn, nhưng đã bị Lan Lăng Vương và người Chu giết chết năm vạn, hiện tại chỉ còn khoảng chín vạn người, phân chia rải rác ở bảy thành trì. Trong thành trì lớn nhất, quan trọng nhất là thành Vũ Uy cũng chỉ có hai, ba vạn người Đột Quyết.
Hai, ba vạn người bình thường ra cũng là một con số lớn, nhưng giờ phút này, trong lòng của bọn họ đang mang theo biết bao nhiêu vàng bạc trân bảo, có người còn ôm cả mỹ nhân vừa bắt được. Đã thế mấy ngày nay, bọn họ ở thành Vũ Uy uống rượu, cuồng hoan thâu đêm suốt sáng vì thế mà thể lực cũng hao tổn một cách nghiêm trọng, cũng bào mòn đi ý chí chiến đấu của bọn họ.
Vì vậy, đối mặt với quân địch đông đảo phía xa, đối mặt với đội quân hắc kỵ vừa nhìn đã thấy vô cùng hoàn mỹ, luận về chiến lực tuyệt đối cũng mạnh hơn hẳn, đối mặt với ngọn cờ đỏ thẫm màu máu mà bọn họ đang giơ cao lên kia. Bên trên lá cờ xí, trừ một mặt hoàng kỳ được đề một chữ "Cao" bên ngoài, còn lại đều dùng màu trắng làm chủ đạo, trên đó chỉ đề một chữ "Giết" cực kỳ chói mắt. Chữ này cùng với chữ "Giết" do sọ người chất đống ở cửa thành bên ngoài tạo thành giống nhau như đúc chữ!
Trong nháy mắt, người Đột Quyết chợt luống cuống, đột nhiên, trong đầu của bọn hắn chỉ có một ý niệm trồi lên:đó chính là trên tay có nhiều trân bảo như vậy, chỉ cần trốn thoát khỏi đây, vậy thì những ngày sau này muốn gì mà chẳng được, cần gì phải đổ máu với cùng bọn họ chứ?
Lúc này nhìn lá cờ đề chữ "Giết", sau khi khủng hoảng, bọn họ vội vàng ôm lấy trân bảo, vừa tiếc mạng sống, ngay cả những người bình thường cao lớn vạm vỡ như lang như hổ, giết người như ngóe cũng mặc kệ thượng lệnh. Lập tức quay ngựa phóng về phía thảo nguyên bao la, chạy bán sống bán chết!
Sự chạy trốn này một khi đã có người mở đầu, liền như thác lũ không ai có thể ngăn được. Một điểm này, ngay cả đội quân Đột Quyết tinh nhuệ nhất cũng không may mắn thoát khỏi. Trong tiếng gào thét bén nhọn của thủ lĩnh Đột Quyết, cất giọng ra lệnh rồi tức giận vung roi ngựa lên quất liên hồi, trong lúc thuộc hạ chạy trốn tán loạn, thì năm vạn Hắc Giáp Vệ đã xông tới!
Một bên đang ôm trân bảo mỹ nhân trong ngực, tinh thần rệu rã. Một bên lại sát khí ngút trời, kết quả như thế nào cũng không cần phải nói nữa.
Chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, cả thảo nguyên đã nhuốm đầy máu tươi, vô số quân Đột Quyết liều chết xông lên, sau khi va phải đội quân Hắc Giáp Vệ tường đồng vách sắt, lại gặp được đội quân của Vũ Văn Hộ đang chờ đón.
Về sau này đã bị đơn phương vây giết.
Sau trận này. Người Đột Quyết cuối cùng chỉ có khoảng hơn ba ngàn người chạy trốn được, còn lại đều bị phơi thây trên thảo nguyên.
Nhưng cuộc chiến tranh vẫn còn chưa kết thúc.
Giải quyết toàn bộ quân Đột Quyết ở thành Vũ Uy xong, nghỉ ngơi và hồi phục một thời gian, Hắc Giáp Vệ lại dùng thủ đoạn giống như vậy, chia làm hai bộ, cản lại đội quân Đột Quyết tinh nhuệ vừa trốn ra khỏi thành. Đối phó với đội quân tinh nhuệ này, chỉ dùng hơn một vạn lính Hắc Giáp Vệ, nhưng vẫn chiếm được ưu thế tuyệt đối, huống chi phía sau còn có nghi binh?
Bố cục giống nhau, bất chiến chạy trốn giống nhau, chỉ vỏn vẹn trong mấy ngày, quân của Lan Lăng Vương đã diệt được hơn năm vạn người Đột Quyết.
Nhưng dù cho dù cố gắng thế nào trong bảy thành trì bị quân Đột Quyết chiếm đóng, cuối cùng vẫn có ba tòa thành thuộc về thảo nguyên.
Cuối cùng, trận chiến lớn chưa từng có giữa người Đột Quyết và người Chu này, người Đột Quyết tổng cộng có một trăm bốn mươi bảy nghìn người gia nhập, cuối cùng số người chạy thoát được chưa đến bốn vạn người.
Cuộc chiến này, đã khiến cho danh tiếng của Lan Lăng Vương lưu danh sử sách, danh chấn thiên hạ.
Đây cũng là một cuộc chiến bị chìm trong dòng sông chảy dài mãi mãi của lịch sử các cuộc chiến tranh. Vào năm 577 Công nguyên, sau khi Chu diệt Tề, Chu Đế Vũ Văn Ung lập tức sai sử quan đất Tề xóa bỏ tất cả tư liệu về cuộc chiến này, cũng che dấu một cuộc chiến xảy ra giữa Bắc Tề và Đột Quyết trở thành một cuộc chiến hết sức bình thường.
Vì thế trong sách sử sau này, người đời chỉ biết đến Lan Lăng Vương Cao Trường Cung kể từ năm 564 Công nguyên, cũng chính là hai năm sau khi có công cao chấn chủ . Nhưng những chiến tích huy hoàng của hắn từ khi chấp binh quyền đến năm 564, trong hầu hết các câu chuyện lớn nhỏ của lịch sử nước Tề, cơ hồ khó có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn. Vậy lúc nào thành tựu kia đã đi nơi nào? Chuyện trong suốt hai năm này, rốt cuộc hắn có những chiến tích xuất sắc nào? Tuy vậy chuyện về hắn vẫn được truyền miệng khắp nhân gian. Người đời chỉ biết hắn chính là một hãn tướng tuyệt thế lưu lại những chiến công hiển hách trong lịch sử, là một vị tướng có công cao chấn chủ.
Trận chiến này, Hắc Giáp Vệ uy danh đại chấn đồng thời mọi người cũng có thu hoạch khổng lồ. Triệu tập chúng tỷ tướng tổ chức một hội nghị bí mật, đồng thời còn gửi một cây lụa cho Hoàng đế cùng với Trịnh Du ở nước Tề, sau khi tất cả xong xuôi Lan Lăng Vương mới xuất hiện trong một chiếc xe ngựa.
Chỉ có một chiếc xe ngựa này, đi kèm là năm trăm hộ vệ mặc thường phục.
Trương Khởi ngồi ở trong xe ngựa.
Thân mình thẳng tắp, hai mắt mở lớn, tức giận nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn đang tựa bên cửa xe.
Mấy ngày nay, nàng không tham dự buổi diễn chém giết kia, bị Lan Lăng Vương gửi lại ở một nhà nông, lại còn phái hai thủ hạ thời thời khắc khắc trông coi nàng chằm chằm. Nàng còn chưa lấy lại tinh thần thì lại bị ép lên chiếc xe ngựa này. Mà trong xe ngựa lúc này đang có một người quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn đang ngồi.
Trừng mắt giận dữ nhìn hắn một hồi, thấy ngời nọ vẫn cắm đầu cắm cổ đọc sách, Trương Khởi cắn răng, cười lạnh nói:"Ta sẽ không trở về Tề quốc với ngươi đâu!".
Trở về nước Tề làm gì? Đi xem hắn cùng với vua của hắn khanh khanh ta ta sao? Đi bái kiến chủ mẫu Trịnh Du kia sao? Đi để cho nàng ta cùng với đám người Thu công chúa đó, cười nhạo nàng từ một hoàng phi làm thế nào lại biến thành một cơ thiếp sao?
Chỉ cần nói đến cái này, giọng nói của nàng vốn đầy oán hận mà run run: "Cao Trường Cung, ngươi đừng ép ta!".
Nghe được tiếng nói run rẩy như sắp khóc của nàng, Lan Lăng Vương từ từ đặt quyển sách trong tay xuống, mặt không thay đổi nhìn về phía nàng.
Hắn liếc nàng một cái, rồi nhàn nhạt đáp:"Ai nói chúng ta đi Tề quốc?"
Trương Khởi nghe xong liền ngẩn ra.
Sau đó, nàng lại lắp bắp nói:"Vậy, thì đi nơi nào?", không phải là đến Trần đấy chứ?
Tầm mắt của Lan Lăng Vương lại tiếp tục liếc nhìn quyển sách chỉ "Ừ" một tiếng, rồi nói:"Đúng là đến nước Trần đấy, không phải nàng vẫn muốn trở về thăm nơi đó hay sao?"
Trương Khởi kinh hãi, sau khi ngẩn ra một lúc, lại hỏi: "Thế Vũ Văn Ung đâu?", bây giờ nàng vẫn còn là phi tử Vũ Văn Ung, nếu làm như vậy sẽ không ảnh hưởng tới quốc sự chứ?
Sau khi trả lời một câu kia, Lan Lăng Vương lại cắm cúi xem sách của hắn, đối câu hỏi vừa rồi của nàng không thèm quan tâm để ý đến. Nếu như Trương Khởi không nhìn lầm, thì hắn cực kỳ không thích nàng nhắc tới Vũ Văn Ung, đối với cái đề tài này lại càng không cảm thấy hứng thú.
Cắn môi, Trương Khởi suy nghĩ một lát, rồi cẩn thận hỏi: "Đánh trận xong rồi?"
Hắn vẫn tiếp tục xem sách, không thèm để ý tới nàng.
Lại cắn cắn môi. Trương Khởi tiếp tục hỏi: "Năm vạn binh của ngươi đâu? Ngươi chưa báo cáo với vua Tề mà đã lặng lẽ chạy đi, không sợ bị trách phạt sao?"
Hắn vẫn không đáp.
Trương Khởi thầm hừ một tiếng, con ngươi đảo lòng vòng.
Chỉ cần có cơ hội thì nàng tuyệt không muốn có chút dính dáng nào tới tên nam nhân hung hãn lạnh lùng này. Dù là có thích đến đâu cũng có thể quyết tâm từ bỏ. Nhưng người này mềm cứng đều không ăn, nếu hắn trả lời nàng, thì từ trong lời nói của hắn còn có thể rút ra chút kết luận, sau đó ép hắn buông tha.
Nhưng hắn lại không thèm để ý tới nàng, nàng cũng chẳng còn kế sách nào.
Lần này gặp lại hắn, nàng cảm giác được hắn đã trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều?
Trương Khởi hỏi liền mấy câu. Thấy hắn không để ý tới, liền quay đầu, nghiêm túc nhìn ra phong cảnh phía ngoài.
Hiện tại trời đã bước vào giữa thu, lá vàng đã rơi đầy đất, chỉ sợ đi chậm một chút, trên đường sẽ có tuyết rơi mất.
Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, không thấy bến bờ, biên giới ở đâu. Vừa vặn lúc này, một đám chim nhạn xếp thành chữ Nhân vụt bay qua. Bọn chúng cũng chạy tới phương Nam, có điều nhất định là đang vui mừng hớn hở.
Mím môi, Trương Khởi phát hiện trong lòng mình, lại xông lên một nỗi oán hận không nói ra được thành lời.
Nàng nghĩ, nếu như hắn chưa từng cứu nàng, chưa từng trăm phương ngàn kế vì nàng mà cầu y. Chưa từng cùng cưỡi một chiếc xe ngựa với nàng, cưỡng ép nàng trở về Trần với mình, thì có lẽ nàng sẽ không hận đến thế.
Yêu không được, không thể làm gì khác hơn ngoài hận!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong mắt của nàng lại hơi chua xót, liền dùng sức trừng mắt nhìn hắn.
Đúng lúc này. Nàng nghe thấy Lan Lăng Vương trầm thấp nói: "Mệt mỏi sao? Ngủ một lát đi.".
Trương Khởi lắc lắc đầu, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ, cắn môi muốn trả lời lại một câu mỉa mai, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mất hứng.
Thấy nàng không để ý tới, hắn nhàn nhạt nhìn sang, từ từ để sách xuống, khẽ nói :"Không muốn ngũ? Cũng vừa đúng lúc ta không muốn.". Dứt lời, hắn vươn tay, từ từ cởi áo ngoài của mình xuống!
Trương Khởi lặng lẽ nghiêng mắt nhìn, thấy thế hai mắt liền tròn xoe. Nàng vội vã cúi thấp đầu, ôm chầm một cái gối, sau đó đặt xuống bên cạnh, co ro người nằm ngủ.
Thấy nàng nghe lời, Lan Lăng Vương nhíu mày, sau đó lấy áo ngoài vừa cởi ra mặc vào lần nữa.
Thấy hắn tiếp tục xem sách, Trương Khởi lặng lẽ mở mắt ra, oán hận lật người sang bên cạnh.
Nàng vốn đã vô cùng mệt mỏi, sau khi trằn trọc một hồi, liền ngủ thật say.
Lúc bắt đầu, thân thể dao động theo sự xóc nảy của xe ngựa, đầu cũng thỉnh thoảng va vào thành xe, mặc dù đã lót da hổ thật dầy, nhưng cuối cùng vẫn được không thoải mái cho lắm.
Về sau, lúc mơ mơ màng màng Trương Khởi chợt nhận ra chỗ mình ngủ vừa mềm lại vừa ấm, vô cùng dễ chịu. Sau khi vặn vẹo một lát liền tiến vào mộng đẹp về quê hương.
Trong mộng, Vũ Văn Ung ngồi ở trên ngai vị hoàng đế, hắn ở trên cao nhìn xuống, rồi đột nhiên quát lên:"Quỳ xuống!"
Trương Khởi tái mặt, quỳ phịch xuống đất.
Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Ung trở nên lạnh lùng, thất vọng nhìn nàng, nói:"Trẫm cho rằng ngươi là người một thông tuệ, vẫn mặc cho ngươi tự do ra vào. Nhưng ngươi lại hồi báo trẫm thế này hay sao? Đối với các võ sĩ chung quanh liền thi ân, gặp người bần hàn, có tài liền lung lạc. Trương thị, ngươi có biết bây giờ mình đã là hoàng phi, nhất cử nhất động của ngươi, không chỉ là trẫm, mà chính là Vũ Văn Hộ, chính là quần thần, cũng nhất nhất đặt vào trong mắt. Mới vừa rồi Vũ Văn Hộ phái người tới hỏi trẫm, nói rằng muốn trẫm hạn chế thu nhận những người này, có mưu đồ quá mức! Trương thị, ngươi khiến trẫm thật thất vọng.". Nói đến đây, hắn liền nhắm mắt lại, vung tay phải lên, trầm trầm quát lớn:"Người đâu, đưa Lý phi đến phủ của đại trủng tể, truyền ý chỉ của trẫm, Vũ Văn Thành anh tuấn, tài trí phi phàm, la tài cao của Đại Chu, là do ông trời sủng hạnh, đặc biệt phong chức Dương quốc công. Trẫm có mỹ nhân Trương thị, ban thưởng cho hắn, mong Dương quốc công sẽ dốc sức quốc gia xã tắc!".
Mới vừa bị bọn thái giám kéo đi, Trương Khởi liền hoảng sợ hét lên một tiếng: "Không ——"
Nàng đầu đầy mồ hôi ngồi bật dậy.
Lần này ngồi lên, nàng mới phát hiện ra bản thân đang bị Cao Trường Cung ôm vào trong ngực, mà giờ khắc này, một tay của hắn đang xoa nắn huyệt Thái Dương của nàng, lẳng lặng nhìn nàng đăm đăm.
Trước ánh mắt hoang mang của nàng, Cao Trường Cung thật thấp nói:"Đều đã qua rồi, A Khởi, đều đã qua hết rồi !"
Hắn vươn tay ra, ôm nàng vào trong ngực thật chặt, thì thào nói: "Đều đã qua rồi, sẽ không tái diễn nữa, sẽ không bao giờ nữa!".
Trương Khởi hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, nàng cứng đờ tựa vào ngực của Lan Lăng Vương, một hồi lâu mới chậm rãi thở hắt ra: đó chỉ là mộng, đấy chẳng qua chỉ là mộng!
Sau đó nàng lại muốn nói: ta còn lâu mới đần như vậy, làm sao có thể để xảy ra chuyện ngu xuẩn giống như trong mộng kia được?
Mơ màng kéo tay áo lau đi mồ hôi trên trán, Trương Khởi thầm nghĩ: cái này chẳng phải là ngày suy nghĩ đến điều gì thì đêm lại nằm mơ không phải sao? Có lẽ là do nàng suy nghĩ quá nhiều, nên mới có giấc chiêm bao như thế.
Trong lúc nàng giơ tay áo lên nặng nề phủ lên mặt, rồi từ từ nhắm hai mắt lại hít thở thật sâu thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến: "A Khởi."
Trương Khởi không để ý tới hắn.
Lan Lăng Vương lành lạnh, lạnh nhạt, lại vô tình nói: "Ngươi muốn lấy ống tay áo của ta lau nước mũi đến khi nào đây?"
Ống tay áo của hắn?
Trương Khởi rùng mình, nhanh chóng đẩy tay áo đang phủ trên mặt mình ra. Sau đó ngẩng lên nhìn, quả thật phía trên ống tay áo của hắn thấm ướt khắp nơi.
Đỏ mặt, Trương Khởi lại có chút tức giận, nàng hừ một tiếng, nói:"Làm gì có nước mũi chứ? Nói bậy bạ!".
Nói tới chỗ này, cuối cùng nàng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn buồn nói:"Ta giặt sạch cho ngươi là được chứ gì.".
Thấy nàng mím chặt môi, vẻ mặt vừa quật cường vừa tức giận lại vừa ngượng ngùng, Lan Lăng Vương nhếch môi thầm nghĩ: cuối cùng sắc mặt cũng khá hơn chút rồi. Hắn không để ý tới Trương Khởi nữa, lại cầm lấy quyển sách lên giở ra xem.
Hơn năm trăm người trù trì bao quanh một chiếc xe ngựa, cứ như vậy không nhanh không chậm đi lại trên đường cái. Mỗi lần có người đi qua, cũng sẽ kinh ngạc quay đầu lại nhìn bọn họ.
Lúc này đã là cuối mùa thu, không lâu nữa sẽ lập đông, cũng không biết những người này muốn đi đâu, thế nào lại chậm rãi như thế?
Suy đi nghĩ lại, thấy đội ngũ tinh nhuệ như vậy, thấy những hán tử mặc xiêm áo bình thường với ánh mắt đằng đằng sát khí như thế, cũng không có người nào dám dừng lại hỏi. Ngay cả một đại đội nhân mã đi qua, cũng âm thầm buồn bực một lát rồi nhanh chóng dời đi.
Trong chốc lát, đêm đã buông xuống.
Năm trăm hộ vệ đã sớm dựng xong lều trại, rồi đốt một đống lửa.
Nhìn đám hộ vệ tụ tập một chỗ vui mừng uống rượu cách đó không xa, Trương Khởi nhìn vào đỉnh lều trướng, mím môi lại, nhỏ giọng nói:"Ta ngủ trên xe ngựa."
Nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, quyết không nhìn về phía Lan Lăng Vương, giọng nói ra cũng vang vang có lực, vững như bàn thạch: "Một mình ta ngủ trên xe ngựa là được."
Nàng lại tăng thêm hai chữ "Một mình".
Trong xe ngựa, Lan Lăng Vương từ từ thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Trong lúc Trương Khởi cho rằng hắn sẽ ép buộc mình thì lại nghe thấy hắn nói:"Tùy nàng!".