Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 181: Từ đây uy danh hiển hách

Ông lão kia nghe thấy thế lập tức chạy đến chỗ Trương Khởi, mở môi của nàng ra quan sát một chút, rồi nói: "Tổn thương chạy vào máu.". Sau đó ông ta xoay người đi về một góc, lấy ra mấy loại thảo dược, nhai vài miếng, liền bôi lên trên vết thương của Trương Khởi. Tiếp đến quay sang nói với một người thiếu niên đứng bên cạnh: "Đi, đến nhà lão Loan lấy cái sừng tê giác tới đây, cứ nói ta muốn nấu nước dùng."

Thầy lang chữa trị, càng về sau càng có trật tự.

Sau khi cho vào trong miệng Trương Khởi một chút bột không rõ là gì, lão lại quay sang nói: "Cứ để quan sát, qua một đêm này, nếu như có chuyển biến tốt, thì xem như có thể cứu chữa.".

Lan Lăng Vương cũng không quấy rầy ông lão, sau khi hạ lệnh cho chúng hộ vệ đang ở bên ngoài hạ trại, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Trương Khởi, măt snhinf chăm chăm vào nàng, cứ thế cho đến khi trời sáng.

Lúc này trời đã sáng rỡ.

Ông lão đi tới, đặt tay lên trán của Trương Khởi, rồi lại vạch môi của nàng ra nhìn, sau đó quay sang nói với Lan Lăng Vương: "Đánh thức phụ nhân của ngươi dậy thôi."

Lan Lăng Vương vọt đứng lên.

Hắn đi đến trước mặt Trương Khởi, đưa tay ra lắc lắc, nhẹ nhàng, dịu dàng gọi: "A Khởi, dậy đi.". Lão thầy lang đứng ở bên cạnh mở to mắt, tức giận nói: "Tiểu tử, tăng thêm chút sức nữa đi, phụ nhân của ngươi sẽ không bởi vì ngươi kêu lớn tiếng, mà bị hù chết đâu!".

Qua tiếp xúc, ông lão dần dần cảm thấy, tính tình của vị hán tử tuấn mỹ Trung Nguyên động tới là kêu đánh kêu giết này thật ra thì cũng không tệ lắm. Vì vậy, lão mở miệng nói tới nói lui cũng không e dè cẩn thận như trước nữa.

Lan Lăng Vương nghe lão nói xong liền hừ một tiếng, động tác lay Trương Khởi cũng tăng thêm chút lực, giọng nói cũng lớn hơn một chút: "A Khởi thức dậy đi!"

Bị hắn lay lay liên tục, Trương Khởi cũng từ từ mở mắt ra.

Nhìn vào đôi mắt dần dần lộ vẻ trong trẻo của nàng, Lan Lăng Vương vui mừng như điên, hắn quét đất xoay người, làm một lễ thật sâu với thầy lang kia, rồi cất giọng ra lệnh cho hai bên phải trái: "Tặng cho thầy lang năm trăm lượng hoàng kim!", lời này vừa nói ra, đến phiên lão đầu kia cười không khép miệng, bao uất ức trong lòng đều được diệt hết.

Vết thương trên trán của Trương Khởi thật ra thì rất nhẹ, chẳng qua là bởi vì sau khi bị thương không được chữa trị kịp thời, miệng vết thương dính bẩn cùng với nước lạnh, mới dẫn đến bệnh tình nguy cấp.

Lão đầu trị loại bệnh này, quả thật rất cao tay, chỉ hai ngày, Trương Khởi đã khỏi, có điều bên trái trên trán, không khỏi để lại một vết sẹo dài khoảng hai tấc.

Trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đột nhiên lại có một vết sẹo, vừa nhìn thấy liền hoảng hốt. Lan Lăng Vương lẳng lặng nhìn Trương Khởi đang ngồi soi gương, ngay cả chớp cũng không chớp, chú ý quan sát nét mặt biến hóa của nàng .

Nét mặt của Trương Khởi rất kỳ quái, nàng kinh ngạc nhìn mình trong gương, vẻ mặt tựa như bi lại tựa như vui mừng, qua một hồi lâu, nàng mới khẽ nói: "Thế này thì có là gì?"

Quả thật vô dụng, chỉ là gương mặt không còn hoàn mỹ nữa thôi, về phần thùy mị cũng không tổn hại chút nào.

Lúc này, đột nhiên lại cảm thấy người mình thật ấm áp.

Trương Khởi ngẩn ngơ, cảm thấy Lan Lăng Vương đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt như thiêu như đốt lại ngập chừng.

Nàng từ từ ngẩng lên nhìn hắn .

Chỉ nhìn thoáng qua, nàng liền rũ mắt xuống.

Trong mắt, chỉ có bóng dáng của nàng....... Hắn đang sợ nàng đau lòng sao?!

Ngước hàng mi thật dài lên, Trương Khởi nhìn vào trong gương lần nữa, đột nhiên, nàng cầm lấy một hộp phấn xanh xanh vàng vàng đang đặt ở một bên, cẩn thận vẽ lên trán. Không bao lâu, trong gương, vết sẹo màu đỏ liền biến thành một cánh hoa tươi đẹp, đan xen với nụ hoa có màu sắc u tối càng trở nên mỹ lệ.

Cơ hồ là trong nháy mắt Trương Khởi ở trong gương chẳng khác trước là mấy, vẫn vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa sự hoàn mỹ này còn kèm thêm một phần kiều diễm cùng với rực rỡ khó có thể diễn tả thành lời. Trên cái trán tuyết trắng lại có một bông hoa gạo nho nhỏ tạo thành một phong cảnh mát mắt.

Chỉ sợ từ nay về sau, thế gian cũng sẽ thịnh hành kiểu trang điểm hoa gạo như thế này!

Lan Lăng Vương kinh ngạc mà nhìn, nhìn rồi lại nhìn, rồi khóe môi của hắn khẽ cong lên, thật thấp nói: "Như thế rất tốt.", sau đó lại nghiêm túc nói tiếp: "Sẽ có một ngày, ta sẽ làm mờ được vết sẹo này ."

Hắn quay đầu, cất giọng ra lệnh với bên ngoài: "Gọi lão đầu kia vào đi!"

"Vâng."

Lan Lăng Vương nghỉ ngơi thêm một ngày, sau khi thấy Trương Khởi quả thật đã khỏe hắn, liền lấy chút thuốc lão đầu kia tự chế để phòng ngừa, sau đó mới rời khỏi bộ lạc này.

Trên đường trở về, hắn vẫn ôm Trương Khởi vào trong ngực thật chặt. Mặc kệ nàng có giãy giụa thế nào, cũng không buông ra.

Trương Khởi bệnh nặng mới vừa khỏi, cũng không có hơi sức đối kháng với hắn, không thể làm gì khác hơn là tùy hắn định đoạt, cứ như vậy, ngày cùng cưỡi ngựa, đêm lại ngủ chung một chỗ, qua một ngày một đêm, cuối cùng đoàn người đã trở lại Quận Vũ Uy.

Mà lúc này, bọn họ mới biết được, Vũ Văn Hộ sau khi hao tổn bảy vạn quân binh, đã hợp lại với Vũ Văn Ung, quay trở về Quận Vũ Uy.

Biết được tin này, Lan Lăng Vương lập tức đến hội hợp.

Lắng nghe thủ hạ hồi báo về quân tình gần đây nhất: "Bẩm Quận Vương, vua Chu từng mấy lần phái sứ giả muốn liên lạc với chúng ta, nhưng chúng thuộc hạ ghi nhớ lời căn dặn của Quận Vương, vẫn không hề đến gần bọn họ."

Lan Lăng Vương liền gật đầu xem như đã biết.

Mấy tỷ tướng đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó tiến lên phía trước thưa: "Bẩm Quận Vương, bọn thần cho rằng, từ sau khi thành Vũ Uy bị phá, hai bộ Đột Quyết và Nhu Nhiên tinh thần đại chấn, hôm nay các bộ lạc trên thảo nguyên đã rục rịch ngóc đầu dậy, hai bộ lạc nhỏ lệ thuộc, gần đây cũng tấp nập tìm đến. Trận này thắng thua đã định, chúng ta vẫn nên sớm trở về nước, phòng bị người Đột Quyết đột nhập!".

Một tỷ tướng khác liền lấy ra bản đồ, rồi chỉ vào đó, nghiêm túc nói: "Quận Vương ngài xem đi, hôm nay người Đột Quyết đã đoạt được chỗ này, này, này, này, bảy thành trì này, Quận Vương nhìn xem, kể từ đó, có phải bọn họ sẽ tạo thành xu thế vây kín với hơn mười vạn binh của vua Chu hay không ? Mặc dù mấy trong mấy thành trì này, có ba bốn mươi vạn quân Chu khác ở đây, nhưng bọn họ đã bị người Đột Quyết làm cho sợ vỡ mật, căn bản không thể chiến đấu.".

Phân tích xong, tỷ tướng này lạinói: "Chúng thần cho rằng, chuyện này đã mất cơ hội chiến thắng, không bằng về nước trước lại tiếp tục tính toán sau."

Dứt lời, mấy người đồng loạt nhìn thẳng vào Lan Lăng Vương, chờ hắn quyết định.

Lan Lăng Vương im lặng cầm bản đồ lên quan sát.

Hắn cúi đầu, cố ý ghi nhớ những thành trì kia trong đầu rồi từ từ buông xuống.

Ngẩng đầu nhìn các vị chư tướng, đôi mắt của Lan Lăng Vương dưới mặt nạ phát ra tia sáng rực: "Không, trận chiến này còn có tương lai!"

Nhìn vẻ mặt không hiểu của các chư tướng, Lan Lăng Vương chắp hai tay, chậm rãi nói: "Thế cục hôm nay, bất luận kẻ nào nhìn vào cũng sẽ cho là không còn triển vọng gì.". Hắn quay đầu, ánh mắt sáng quắc hướng nhìn chư tướng, trầm trầm nói: "Dưới tình huống này, nếu chúng ta tự mình, ngăn cơn sóng dữ, sự nghiệp chẳng há sẽ được vẻ vang, lưu danh thiên cổ!"

Lời này vừa nói ra đám chư tướng đồng loạt ngẩng lên, trong mắt của bọn họ, ánh sáng trở nên cuồng nhiệt!

Lan Lăng Vương khẽ mỉm cười, kéo bản đồ qua nhìn kỹ một lần nữa, rồi nói: hơn nữa, ta còn muốn bằng chiến thắng này, khiến cho tiểu tử Vũ Văn Ung kia nợ ta một món nợ ân tình, cũng muốn dựa vào trận chiến này, khiến cho bệ hạ không thể coi thường mong muốn của ta!

Ngón tay thon dài của hắn chỉ lên trên bản đồ, chỉ vào từng chỗ người Đột Quyết đã đánh chiếm, lạnh lùng nói: "Vừa vặn bọn họ rất am hiểu người Đột Quyết, Cao Trường Cung ta lại càng hiểu rõ hơn! Ta tin tưởng dưới địa bàn Quận Vũ Uy này, người Đột Quyết, không thể quen thuộc địa hình hơn chúng ta. Như vậy, từ ngày mai, vây lấy mười điểm này! Từng bước xơi tái!"

Tiếp đó, cả Quận Vũ Uy liền bị một cơn sóng màu đen nhấn chìm. Bọn họ có mặt ở khắp nơi, nếu như ở trên đường gặp phải người Đột Quyết, hơn vạn quân hắc kỵ như nước lũ tràn qua trực tiếp bị nghiền nát thành nhiều mảnh. Nếu như gặp phải người Đột Quyết ở các thôn, cướp bóc trong thành, do các trinh sát đã quen thuộc với địa hình, ghi nhớ rất rõ các tình huống cho nên liền dẫn dụ người Đột Quyết vào trong cạm bẫy, hoặc là mai phục ở trên đường, hoặc là trực tiếp hỏa công, có khi lại dùng cung tên đạn đá để tiêu diệt.

Liền như vậy, chỉ trong vòng một tháng, tổng số người Đột Quyết bị tiêu diệt đã lên đến một vạn sáu.

Dĩ nhiên, thành Vũ Uy chỉ còn lại sáu tòa thành mà người Đột Quyết chủ yếu chiếm đóng.

Người Đột Quyết sau khi vào thành Vũ Uy, hiển nhiên liền si mê địa phương nhất mực phồn hoa này. Bọn họ tung tăng chạy nhảy khắp nơi trên đường, hăng hái vui chơi hưởng lạc, nếu không uống rượu nhảy múa thì cũng là ôm mỹ nhân Trung Nguyên trong tay. Hành động tự do tự chủ hưng phấn thỏa mãn, không cách nào tả nổi.

Một ngày kia đám người Đột Quyết phóng túng một đêm, lúc tấp nập đứng lên thì trời đã không còn sớm nữa. Mười mấy tên ngất nga ngất ngưởng, đến thay thế cho đám lính gác đêm, vừa đến cửa thành phía nam, liền bất chợt thét lên chói tai.

Tiếng thét chói tai vừa ra, đám người Đột Quyết tưởng rằng có gặp địch tấn công, liền nhanh chóng tỉnh táo lại. Trong lúc bọn hắn vội vàng vung binh khí lên, vừa ngẩng đầu trong nháy mắt, miệng mở to hết cỡ không khép lại được, sau đó, tiếng thét chói tai càng ngày càng nhiều, tiếng vó ngựa cũng tràn ngập ở khắp các ngã tư đường.

... ... Cũng tại cửa nam thành Vũ Uy, xuất hiện một làn sóng mãnh liệt, màu đỏ trên đỉnh đầu tạo thành chữ "Giết"! Hơn vạn tên râu ria xồm xoàm, đầu của đấm đồng đảng được xếp thật cao, giống như một tòa núi nhỏ, mà quanh co, tạo thành chữ "Giết" !

Trên đỉnh hiển nhiên đa số đều còn mới tinh, phía dưới, máu chảy thành sông, cũng thấm đến cửa thành rồi !

Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Tại sao binh lính Đột Quyết gác đêm lại không hề phát hiện ra? Lúc nào thì quân của bọn họ lại chết nhiều như vậy?

Lan Lăng Vương công kích các bộ tộc lẻ tẻ xung quanh, dù để lọt lưới mấy vị thủ lĩnh trong thành. Nhưng người ở phía dưới, lại không hề hay biết. Mà những tên thủ lĩnh cho dù có biết nhưng chưa kịp bố trí thỏa đáng các biện pháp ứng chiến đã liền xuất hiện một màn này!

Hơn nữa không chỉ có thành Vũ Uy, mà ba chỗ khác gần Vũ Uy, đã bị người Đột Quyết chiếm đoạt cũng đều xuất hiện những đầu sọ người tạo thành chữ "Giết" như thế!

Chưa đến một khắc, liền khiến cho đám người Đột Quyết đang hoành hành phía Bắc Trường Thàn luôn luôn tùy ý hành động cảm thấy cực kỳ khủng hoảng!

Những đầu sọ tạo thành hình kia, rữa nát không chịu nổi, mỗi một cái hình như là người bọn họ đã từng quen biết, cũng từng là kiêu tướng trên lưng ngựa, nam nhi khí khái trong thảo nguyên, sau lưng mỗi người đều có một gia đình, vô số phụ nữ, người già và trẻ con mong đợi trở về.

Mà bây giờ, những người đã từng hoành hành ngang dọc, không ai bì nổi, toàn bộ đều bị mất đầu, toàn bộ đều bị phơi bày ở ngoài cửa thành!

Có lẽ, đối với đám sói trên thảo nguyên mà nói, điều đáng sợ nhất, chính là thi thể của đồng bọn. Có lẽ, đối với chút của cải cướp bóc được này, đã đủ để cho bọn họ mạnh khỏe giàu sang hết nửa đời sau, đối với việc sát phạt thật ra thì đã còn không còn tích cực như trước. Muốn hưởng lạc, có nhiều tiền bạc như vậy, bọn họ trở lại thảo nguyên muốn hưởng lạc thế nào mà chẳng được!

Mặc kệ nguyên nhân gì, lý do tạo thành chữ "Giết" kia sau khi xuất hiện, người Đột Quyết luôn nổi tiếng với sự dũng mãnh không sợ chết lại trở nên luống cuống, rối loạn, sợ hãi!

Đầu tiên chỉ là sốt ruột nóng nảy, về sau, cũng không biết là người nào dẫn đầu, sự hoảng loạn này dần dần chuyển thành gào thét: "Chúng ta trở về!", "Đúng, về thảo nguyên đi!", "Chúng ta đã đoạt được nhiều thứ như vậy, tại sao còn ở lại chỗ này làm gì?", "Trung Nguyên có khá hơn nữa, tài nguyên có nhiều thế nào thì bây giờ chúng ta cũng không tài nào chuyển đi được. Trở về, trở về thôi!".

Dần dần, vô số âm thanh chỉ còn đọng lại hai chữ " Trở về"!

Theo tiếng gào thét càng ngày càng vang, càng ngày càng nhiều, rốt cuộc một tiếng cót két vang lên. Cửa Thành phía Bắc cùng với phía Tây của thành Vũ Uy đồng thời mở ra, từng đội, từng đội quân Đột Quyết, mang theo vô số kim ngân trân bảo, xua đuổi một nhóm nô dịch và mỹ nữ người Hán, vọt ra khỏi cửa thành.

Đứng ở một chỗ trong rừng cây, tên trợ thủ họ Phương nhìn theo đám bụi mịt mù phía trước, cặp mắt nhất thời sáng choang, sau khi cùng những tỷ tướng khác liếc mắt nhìn nhau, liền chuyển ánh nhìn sang Lan Lăng Vương, lớn tiếng hỏi: "Trường Cung, ngươi nói những người Chu kia, có nghe ngươi an bài hay không?", sau đó hắn lại khinh thường nói: "Có điều để cho bọn họ ở phía sau kéo nhánh cây quét bụi bặm, giả bộ một chút khí thế, sẽ không nghe an bài, những người Chu này thật sự không cứu vãn được.".

Mới nói đến chỗ này, hắn lại cười lên ha hả, ánh mắt nhìn về phía Lan Lăng Vương tràn đầy sùng bái cùng tán thưởng: "Mặc kệ bọn họ có nghe hay không, Trường Cung, có trận chiến này, từ nay về sau, tên tuổi của Cao Trường Cung người, liền được lưu trong sử sách!". Ngẫm nghĩ một lát, hắn lại ngượng ngùng nói: "Trường Cung, lúc trở về, ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ, thừa nhận sai lầm."

Quận Vương trẻ tuổi trước mắt này, thật sự lại nghĩ được một kế sách không thật cao minh cho lắm, nhưng hắn lại dựa vào kế sách này, dựa vào sự hung ác cùng với máu dầm dề kia, dựa vào sự thầu hiểu của hắn đối với người Đột Quyết, cứng rắn đánh gãy hết sĩ khí của những chiến sĩ nơi thảo nguyên, làm cho bọn họ hoảng hốt mà chạy thục mạng! Bằng sức lực của một người, thế nhưng quả thực đã thay đổi cả thế cục!

Sau trận chiến này, cho dù là người Chu hay là người Đột Quyết, Nhu Nhiên, chỉ sợ nhắc tới Cao Trường Cung, trái tim liền sợ hãi rét run!

Ở đất Tề, những quý tộc kia cùng với đám quý nữ luôn cho rằng Lan Lăng Vương Cao Trường Cung là người có tài năng quân sự, hắn chính là lựa chọn tốt để trông coi thê tộc Trịnh thị, có thể được hưởng thụ thành quả chiến đấu của hắn mà vinh hoa một đời. Giống như hắn ta trước kia, tuy không nói, nhưng cũng cảm thấy Lan Lăng Vương lạnh nhạt với gia tộc Cao thị, bào hộ kiều thê, lại chấp nhất một phụ nhân yêu mị đã không thuộc về hắn, quả thực là ngu xuẩn cố chấp cực kỳ. Càng làm cho hắn thất vọng đó chính là, đường đường một trượng phu đầu đội trời chân đạp đất thế nhưng lại cam nguyện thù tiết vì một cơ thiếp. Chẳng những lạnh nhạt kiều thê, còn cố ý thả ra tin đồn, nói rằng Vương phi của mình vẫn là người băng thanh ngọc khiết, làm thế chẳng khác gì hoan nghênh Quý tộc khắp thiên hạ trèo tường nhà mình, hành vi thật đáng buồn cười.

Nhưng trải qua trận chiến này, hắn mới hiểu được rõ ràng, tất cả mọi người ở nước Tề cũng sẽ hiểu, Cao Trường Cung thực sự là một hãn tướng tuyệt thế, vinh quang của hắn, uy danh của hắn, tài ba của hắn, căn bản không cần bất luận kẻ nào tới góp một viên gạch. Bản thân hắn đã khiên cho người trên thế gian này vì thế mà choáng váng, vì thế mà cúi đầu!

Được khen ngợi như vậy, nét mặt của Lan Lăng Vương vẫn lạnh lùng như cũ, lẳng lặng nhìn về phía trước, nghe từ trong rừng thỉnh thoảng truyền tới tiếng trống giòn giã, hắn vung tay lên, trầm giọng ra lệnh: "Nói cho bọn họ biết, chờ người Đột Quyết ra khỏi năm mươi dặm sẽ tiến đánh!". Những người đó còn vội vàng mang theo ngàn nô dịch người Hán, sẽ hành động bất tiện, chỉ cần bọn họ đi khoảng năm mươi dặm, đám quân Đột Quyết tinh nhuệ đã vọt lên trước, ở lại phía sau, chỉ còn lại ít Hán nô cùng với nguồ Đột Quyết bình thường ở sau áp tải mà thôi, hơn nữa số người Đột Quyết đó cũng sẽ không nhiều.

Mà bọn họ hiện tại, liền mai phục ở phía trước, chỉ chờ những tên lính Đột Quyết tinh nhuệ này nhào vào lưới!

Đối với Lan Lăng vương mà nói, bị xua đuổi, là dân chúng nước Chu, còn mục đích của chuyến đi này, chỉ là tận lực giết chết càng nhiều lính Đột Quyết càng tốt, về phần những Hán nô kia tự động chạy trốn, hay là do người của Vũ Văn Hộ đi giải cứu, cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm!

Dĩ nhiên, bọn tướng tốt sau khi giết chết người Đột Quyết, thuận tay nhặt nhạnh một tài sản của đám người kia, thì Lan Lăng Vương chắc chắn sẽ không ngăn trở, thậm chí còn cho phép. Hắn dựa vào năm vạn quân này hoành hành đến nay, nếu mỗi một chút quân phí đều dựa vào Tề quốc, thì đã sớm tan rã từ lâu rồi.