Rất nhanh Lưu Mật Nhi đã nhìn thấy đồ vật trong tay nàng.
Đó là một túi tiền, một túi tiền rất nhỏ, thậm chí cũng không lớn bằng
ngón út của nàng. Đây là lúc Cơ Hoàn Hoàn đẩy nàng đi ra đã nhét vào
trong tay nàng.
Rất rõ ràng, vật này có quan hệ với Phượng Cảnh Duệ.
Nàng rốt cuộc có nên nói cho Phượng Cảnh Duệ biết hay không.
"Aizzz. . . . . ."
"A Đại có phiền não sao?" Một bàn tay to đặt trên bả vai Lưu Mật Nhi,
Phượng Cảnh Duệ nhẹ nhàng bước tới thần không biết quỷ không hay.
Lưu Mật Nhi thong thả cất túi tiền xong thì liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ đột nhiên xuất hiện .
"Người Cốc chủ này cả ngày không có chuyện gì làm sao?"
Phượng Cảnh Duệ "Lúc ta làm việc, nàng không thấy." Hắn nhún vai xoay người
cầm lên một quyển sách, tựa vào song cửa sổ trước giường rồi ngồi xuống.
"Ta không muốn nói chuyện về hắn." Phượng Cảnh Duệ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Hơi mím môi, Lưu Mật Nhi từ từ lấy túi tiền từ trong người ra "Ngươi nói, đồ nhỏ như vậy, có thể là cái gì?" Nàng thờ ơ hỏi.
"Thứ gì?"
Phượng Cảnh Duệ từ từ ngẩng đầu. Bỗng chốc, động tác của hắn cứng đờ.
Lưu Mật Nhi quay đầu liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ, yên lặng thở dài.
"Ta nghĩ thứ này là của ngươi."
Đặt đồ đó ở trước mặt của Phượng Cảnh Duệ xong Lưu Mật Nhi xoay người ra khỏi phòng. Để cho Phượng Cảnh Duệ có không gian riêng.
Hai tay chống cằm ngồi trên bậc thang, Lưu Mật Nhi không bất ngờ khi thấy Vô Trần ở ngoài cửa.
"Này, Vô Trần."
Vô Trần quay đầu nhìn nàng.
"Mẹ của Phượng Cảnh Duệ rất đẹp phải không?" Là một nữ nhân đẹp như thế dịu dàng như thế.
Vô Trần gật đầu.
"Ngươi cũng không phải bị câm, tại sao không nói lời nào?" Lưu Mật Nhi nói
bâng quơ mấy câu rồi lại tiếp tục than thở. Nàng làm như vậy đến cùng có đúng hay không.
Đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng sau lưng đột nhiên bị mở ra, mặt của Phượng Cảnh Duệ tức giân cầm kiếm đi ra.
Lưu Mật Nhi kinh ngạc nhìn hắn đằng đằng sát khí bộ dáng đi không quay đầu lại, kinh ngạc mà thở dốc.
Nhảy đến trước mặt của Phượng Cảnh Duệ, nàng trợn to hai mắt "Người muốn làm gì?"
"Tránh ra." Phượng Cảnh Duệ âm trầm mở miệng.
Trong phút chốc, Lưu Mật Nhi nhìn thấy được Phượng Dương trên mặt của hắn.
Nàng vội vàng đoạt lấy kiếm trong tay hắn nhưng không thành công.
"Vậy thì như thế nào? Ta cũng đã giết đầy người rồi chứ không phải là một."
Phượng Cảnh Duệ bỗng quay đầu, cặp mắt vằn đỏ lên tức giận. Lưu Mật Nhi không thể bảo đảm, bây giờ Phượng Cảnh Duệ tỉnh táo.
"Ngươi là kẻ điên!" Lưu Mật Nhi mất khống chế hô to.
Toàn thân Phượng Cảnh Duệ run lên "A Đại!"
"Kẻ điên, ngươi là kẻ điên! Ngươi và Phượng Dương đều giống nhau, đều là kẻ điên!"
Không trách được hai người là cha con, kia là một nam nhân điên cuồng làm
những điều tiêu cực, còn hiện tại tính tình Phượng Cảnh Duệ kỳ cục như
vậy cũng không quá khó hiểu.
Phượng Cảnh Duệ nghe nàng đánh giá, không nhịn được cau mày "Ta không phải kẻ điên!"
Lưu Mật Nhi xoay người "Không hề có lý do cầm kiếm đi chém người, không phải kẻ điên, chẳng lẽ là kẻ ngu?"
"Lưu A Đại!"
"Làm gì? Ngươi lớn tiếng với ta thì ta sẽ sợ ngươi sao?"
Phượng Cảnh Duệ thấy thế, không nhịn được than thở "Người đó là nương của ta"
"Ta biết." Lưu Mật Nhi nhẹ nhàng nói. Bỗng ngẩng đầu "Ngươi không biết ngươi và mẹ ngươi có một thứ rất giống sao?"
Phượng Cảnh Duệ: "Thứ nào?"
Lưu Mật Nhi chỉ chỉ môi của hắn.
Cánh môi Phượng Cảnh Duệ không ngờ vô cùng mềm mại làm tay Lưu Mật Nhi run
run. Chưa kịp thu hồi tay lại đã bị cái miệng ấm áp đó ngậm chặt.
Dùng sức rút ngón tay lại, ghét bỏ xoa xoa ở trên áo trắng của Phượng Cảnh Duệ.
Lưu Mật Nhi chán ghét nói "Thật ghê tởm, ta đi vô nhà vệ sinh rửa tay." Xoay người, che giấu khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của mình.
Khóe miệng Phượng Cảnh Duệ tự giác nhếch lên. Những nóng giận trong lòng cũng theo lời nói của nàng tiêu tán đi chút ít.