Gương mặt tuấn tú của Phượng Dương lo lắng, con mắt đen như mực đầy sát khí.
Cả người Lưu Mật Nhi run lên, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Phượng Dương.
Nữ nhân áo trắng đứng ngay trước mặt Lưu Mật Nhi. Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Phượng Dương.
"Tướng công, cầu xin chàng. . . . . ."
"Câm miệng."
Phượng Dương giận dữ "Nàng đã nói gì nàng quên sao? Nàng đã nói sẽ không gặp
người ngoài, nàng đã nói mắt của nàng sẽ không nhìn ai khác trừ ta ra.
Cơ Hoàn Hoàn, nàng lừa ta." Hắn tức giận trợn to hai mắt nhìn cô nương
đó nói.
Cô nương Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu liên tục "Không phải, thiếp không có."
"Vậy người đó làm sao tới đây được?" Phượng Dương giơ một ngón tay ra chỉ
vào Lưu Mật Nhi."Không phải nàng dẫn đến hay sao? Nàng lại muốn gặp cái
tên tiểu tử thúi kia có đúng hay không?"
Lưu Mật Nhi nhìn chằm chằm ngón tay đang chỉ mình, nếu như người kia là Phượng Cảnh Duệ, nàng sẽ há mồm cắn ngón tay hắn.
Đáng tiếc, không phải.
Cho nên, nàng không dám.
Cơ Hoàn Hoàn không ngừng lắc đầu "Tướng công, thiếp không có."
Phượng Dương hừ một tiếng, cặp mắt đen láy chứa đầy sát khí quét qua người Lưu Mật Nhi đang núp ở sau lưng Cơ Hoàn Hoàn.
"Ngươi ! Tới đây."
Cả người Lưu Mật Nhi run lên, nàng rất sợ chết nên nắm chặt tay của Cơ Hoàn Hoàn "Đừng."
Nghe được lời cự tuyệt, Phượng Dương tiến lên một bước. Lại bị một đôi tay
nhỏ bé ngăn lại, Cơ Hoàn Hoàn đã dùng hết hơi sức toàn thân để đẩy
Phượng Dương.
Ánh mắt Phượng Dương híp lại nhìn chằm chằm thê tử của mình, nhiều năm qua đây lần đầu tiên nàng có vẻ mặt như vậy đối với mình.
Ngẩng đầu chống lại cái nhìn chằm chằm của Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn khẩn
cầu y "Nàng ta đi nhầm đường, chàng thả nàng ta ra có được hay không?
Thiếp không muốn nhìn thấy nơi này bị máu tươi ô nhiễm." Nàng mở miệng
khiếp sợ nói.
Phượng Dương trầm mặc.
Cơ Hoàn Hoàn biết rõ
tính của Phượng Dương, nhanh chóng lôi kéo Lưu Mật Nhi chạy về phía cửa. Không biết nàng sờ soạng nơi nào mà vách tường từ từ mở ra, Lưu Mật Nhi bị nàng đẩy ra ngoài. Vách tường bị đóng lại trong nháy mắt, cái khăn
che mặt của Cơ Hoàn Hoàn rơi xuống.
Trong đầu Lưu Mật Nhi in sâu một khuôn mặt kiều diễm đến chói mắt. Còn có điểm quan trọng nhất là miệng anh đào nhỏ chúm chím.
Xoay người tựa vào vách tường, Cơ Hoàn Hoàn ngưng mắt nhìn tướng công đang
nổi giận. Nàng khiếp sợ tiến lên yếu ớt đưa tay lôi kéo ống tay áo của
Phượng Dương.
"Tướng công. . . . . ."
Phượng Dương giận: "Nàng đã nói, sẽ không gặp hắn."
Cơ Hoàn Hoàn không nhịn được rơi lệ: "Đó là con của thiếp. Thiếp nhớ đứa bé của thiếp."
Phượng Dương: "Nàng chăm sóc hắn năm năm rồi." Lúc nói lời này, y khẽ cau mày, mặt mày lóe vẻ không vui.
Cơ Hoàn Hoàn: "Tướng công, Duệ nhi cũng là con của chàng, đó là con của chúng ta. Thiếp quan tâm con là bởi vì. . . . . ."
Phượng Dương xoay người lại "Nàng là vợ của ta, sự chú ý của nàng chỉ được ở trên người của ta mà thôi."
Cơ Hoàn Hoàn muốn khóc "Thiếp. . . . . . Thiếp chỉ muốn nhìn đứa bé một chút."
Bàn tay thô lỗ lau đi nước mắt ở khóe mắt nàng. Phượng Dương ôm nàng vào trong ngực, cằm chống ở trên trán của nàng.
"Tướng công." Ôm hông của Phượng Dương, Cơ Hoàn Hoàn mở miệng nhỏ nhẹ nói "Thiếp có thể. . . . . ."
"Không được." Phượng Dương lạnh lùng rống to.
"Tướng công. . . . . ."
Không đợi Cơ Hoàn Hoàn nói dứt lời, Phượng Dương giơ tay nâng cằm của nàng lên, bá đạo ngậm chặt môi mỏng của nàng hôn mạnh mẽ.
Cơ Hoàn Hoàn ban đầu từ chối cuối cùng vẫn là đắm chìm trong nụ hôn bá đạo của y.
Vừa hôn xong Phượng Dương nâng cằm nàng lên âm trầm mở miệng, "Không cho
phép nàng tự mình đi gặp hắn. Nếu không, ta sẽ giết hắn."
Cơ Hoàn Hoàn nghe vậy thì toàn thân run lên, cắn chặt môi dưới gật đầu. Phượng
Dương là người nói lời giữ lời. Hơn hai mươi năm chung đụng, nàng rất rõ điều này.
Lấy được bảo đảm xong Phượng Dương mới khom người ôm lấy Cơ Hoàn Hoàn đi vào căn phòng gần đó.