Đám người có thù oán với Tần Lâm như Cố Hiến Thành nở một nụ cười lạnh lẽo: lần này họ Tần còn có thể mang cẩm bào ngọc đái vào triều, sợ rằng lần sau sẽ không còn vị trí của hắn. Mà đám người phụ tử Từ Văn Bích và Từ Đình Phụ, Trương Công Ngư, Tằng Tỉnh Ngô, Ngô Đoài ném tới ánh mắt ân cần, có lo lắng, có thăm dò, muốn phát hiện chút đầu mối gì từ trên mặt Tần Lâm. Bất kể là ánh mắt thiện ý hay ánh mắt ác độc, Tần Lâm đều đáp lại bằng nụ cười ngây thơ vô tội. Hắn khẽ hé môi để lộ tám cái răng đúng như nụ cười tiêu chuẩn, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể đoán ra rốt cục tâm trạng của hắn thế nào trong giờ phút này. Lưu Thủ Hữu cũng khoác cẩm bào đeo ngọc đái, đứng ở vị trí trước mặt Tần Lâm. Bất quá so với nụ cười khả ái của Tần Lâm, Lưu Thủ Hữu lại có hơi căng thẳng, lại có vẻ không phục, mấy lần xoay người sang liếc nhìn Tần Lâm vài lần. - Lưu Đô Đốc mạnh khỏe. Tần Lâm cười híp mắt nói: - Tại hạ trẻ tuổi kiến thức nông cạn, lát nữa có chuyện gì còn phải nhờ Lưu Đô Đốc gánh vác giùm… Văn võ bá quan theo như phẩm cấp đứng chỉnh tề bên dưới bệ rồng Hoàng Cực môn. Hiện tại đứng đầu văn thần không còn bóng dáng Trương Cư Chính, không ít quan viên cảm khái trong lòng, chúng đại thần Giang Lăng đảng càng cảm thấy buồn bã mất mát. Dù sao bóng dáng kia đã từng đứng vững vàng như Thái Sơn trong suốt mười năm qua ở vị trí đứng đầu văn thần. Bây giờ đứng đầu văn thần là Thứ Phụ Trương Tứ Duy, chẳng những vóc người lão kém xa không cao to hùng vĩ bằng Trương Cư Chính, mà sau lưng cũng không có cung nữ hầu quạt, dưới chân cũng không được trải thảm đỏ, sắc mặt âm nhu biến ảo mà không có nét hào hùng như Trương Cư Chính. Ngay cả những người già lớn tuổi mắt mờ cũng thấy rất rõ ràng, hiện tại vị đứng đầu văn thần này lòng ôm khí phách kém hơn vị tiền nhiệm rất nhiều. Chuông khánh vang lên, ba tiếng tịnh tiên vun vút, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đăng lâm ngự tọa Hoàng Cực môn, Phùng Bảo ôm phất trần bên cạnh hộ giá, Trương Kình và Trương Thành thụt lại phía sau mấy bước, cúi đầu cụp mắt thần sắc cung kính. Phùng Bảo nhướng mày, ánh mắt âm trầm khẽ đảo qua mặt Tần Lâm, cuối cùng rơi vào trên người Trương Tứ Duy, phát ra tiếng hừ lạnh lẽo trong mũi. Sắc mặt Trương Tứ Duy nơm nớp không yên, tỏ vẻ khổ sở nhìn Phùng Bảo cười nịnh xin tha. Các đại thần Giang Lăng đảng Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang thấy vậy buông tiếng than dài. Mọi người đều biết trước đó Trương Tứ Duy đã năm lần bảy lượt đi tới phủ Phùng Đốc Công giải thích. Dù sao không có tiền lệ thái giám phong Bá Tước, chuyện này quá mức không thể tưởng tượng, cũng không phải là lão cố ý làm khó, mà là quả thật chuyện không dễ làm. Nhưng Phùng Bảo cũng không tha cho Trương Tứ Duy, ngược lại ép sát từng bước, có vẻ như không đạt mục đích thề không bỏ qua. Có lẽ là sau khi Trương Cư Chính chết đi, Phùng Bảo cố ý làm ra vẻ như vậy. Trong lúc này Giang Lăng đảng cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn, dù sao Trương Cư Chính chết đưa đến rất nhiều biến số. Phe bảo thủ phản đối triều chính mới rục rịch muốn động, vì bảo vệ triều chính mới cũng chỉ có thể hợp tác với Phùng Bảo. Hơn nữa chuyện Phan Thịnh nhập các bái Thủ Phụ cũng phải được Phùng Bảo không cản trở từ bên trong. Tằng Tỉnh Ngô phát hiện sắc mặt Phùng Bảo bất thiện, liền thấp giọng than thở: - Vì bảo vệ Tư Minh (Phan Thịnh tự Tư Minh) nhập các bái tướng, sợ rằng Phượng Bàn huynh phải chịu chút uất ức... Vương Quốc Quang cười cười, tỏ ra rất tự tin nói: - Ngày hôm trước ngu huynh đã nói qua với Phượng Bàn, lão rất thông đạt, nói chúng ta đều là lão bằng hữu của cố Thái Sư Giang Lăng tướng công, hơn mười năm cố gắng đẩy mạnh triều chính mới, đối xử thành thật với nhau. Tư Minh làm Thủ Phụ cũng chẳng khác nào bản thân lão làm Thủ Phụ, cho dù là lão bị Phùng Bảo đuổi ra khỏi nội các, chúng ta còn có Phan Tư Minh, còn có Thân Nhữ Mặc, ngoài ra còn có thể đẩy Vương Triện, Dư Hữu Đinh nhập các bổ sung vị trí còn khuyết. Thủ Phụ nội các Trương Cư Chính qua đời, còn lại Thứ Phụ Trương Tứ Duy, Tam Phụ Thân Thời Hành vẫn là nòng cốt Giang Lăng đảng, cộng thêm Vương Triện, Dư Hữu Đinh một đời danh thần, có đầy đủ tư cách nhập các bái Đại Học Sĩ, có thể thấy được Giang Lăng đảng cây lớn rễ sâu, lực khống chế đối với triều cục to lớn dường nào. Bất kể Phùng Bảo đuổi đi người nào cũng có một đám khác thay thế, hơn nữa mỗi người dự khuyết đều là nhân tài trụ cột thanh danh hiển hách. Tằng Tỉnh Ngô lại nhìn Tần Lâm một cái tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối, thần sắc y lại tỏ ra hơi áy náy. Hiện tại Giang Lăng đảng vì bảo toàn đại cục, không thể không thỏa hiệp lui nhường Phùng Bảo, ngay cả Đại tướng Trương Tứ Duy cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, Tần Lâm cũng chỉ có thể tạm thời chịu chút uất ức, tương lai sẽ từ từ suy nghĩ biện pháp giúp hắn… Bất kể Tằng Tỉnh Ngô hay là Vương Quốc Quang, Phan Thịnh, Trương Học Nhan, trong bọn họ không có một ai biết, thật ra thì Tần Lâm mới là truyền nhân y bát chân chính mà Trương Cư Chính ngấm ngầm chọn định. Sau khi Vạn Lịch ngồi vào chỗ của mình, bá quan tung hô vạn tuế, Phùng Bảo bên cạnh ngự tọa kéo dài giọng nói: - Trăm quan có chuyện sớm tấu, vô sự bãi triều... Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang lắc mình bước ra khỏi hàng, hắng giọng tấu: - Khải tấu bệ hạ, cố Thái Sư Trương tiên sinh đột ngột qua đời, chức Thái Sư vẫn còn để trống, Thủ Phụ điều lý âm dương, thống soái trăm quan, là phụ bật của thiên tử không thể để trống quá lâu. Lão thần tấu thỉnh sớm chọn định lương tài, phụ tá bệ hạ kinh bang trị thế. Vạn Lịch đế trên ngự tọa khẽ vuốt cằm: - Ngày nào trẫm cũng tưởng nhớ anh phong nhuệ khí của Trương Thái Sư năm xưa, cảm thấy dường như vẫn ngay trước mắt… Ôi, nhìn nay nhớ xưa không khỏi bùi ngùi cảm khái… Về phần chức Thủ Phụ để trống, Vương ái khanh có nhân tuyển thích hợp chăng, các vị ái khanh cũng có thể tiến cử hiền tài. Lại bộ Thị Lang Vương Triện ra ban tấu: - Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh lão thành mưu quốc, có tài kinh bang tế thế đã được cố Trương lão Thái Sư từng nhiều lần chính miệng tán thưởng, thần thỉnh bệ hạ để Phan Thịnh làm Thủ Phụ nội các! - Thần tán thành. Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan lắc mình bước ra khỏi hàng tỏ ý tán thành. - Vi thần tán thành. Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô cũng bước ra khỏi hàng bẩm tấu. - Thần tán thành. - Chúng thần tán thành... Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư, Lễ bộ Thị Lang Dư Hữu Đinh, Đô Sát viện Tả Phó Đô Ngự Sử Vương Dĩnh Nguyên, Thông Chính ty Hữu Thông Chính Thôi Thành Lâm, Đại Lý tự Thiếu Khanh Triệu Văn Tú rối rít bước ra khỏi hàng, thanh âm tán thành vang thành một mảnh. Nụ cười của Vạn Lịch vẫn như cũ, nhưng đầu mày cuối mắt lộ ra vẻ chán ghét. Cảnh tượng như vậy làm cho y không tự chủ được nhớ lại cục diện khi Trương Cư Chính còn sống, hôm nay Trương Thái Sư đã chết, nhưng Giang Lăng đảng vẫn còn đầy khắp triều đình. - Sở kiến của lão thần có chỗ bất đồng với các vị. Tiếng kêu này kinh động văn võ bá quan, định thần nhìn lại chính là Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh râu tóc bạc trắng. Vạn Lịch hứng thú, thân thể hơi nghiêng về phía trước: - Nghiêm lão Thượng Thư có cao kiến gì? Nghiêm Thanh chắp tay bẩm tấu: - Bệ hạ, Phan Thịnh là lão sư của cố Thái Sư Trương Cư Chính, cho nên khi cố Thái Sư lâm chung tiến cử lão tiếp chưởng chức Thủ Phụ, thật ra là niệm tình nghĩa thầy trò. Mà tuy Phan Thịnh lão thành nhưng lại không thông quyền biến, không hiểu thao lược, không có tài làm Tể tướng, chấp chưởng Lễ bộ Thượng Thư có thể coi như đã dốc hết tài hèn, làm Thủ Phụ nội các có vẻ không ổn. Lão nói lời này có tình có lý, quả thật Phan Thịnh là lão sư Trương Cư Chính, quả thật cũng không có bản lãnh bao lớn. làm Thượng Thư ở nha môn nước trong như Lễ bộ còn tạm được, làm Thủ Phụ quả thật có hơi lực bất tòng tâm. Chẳng qua là lão lớn tuổi, tư cách già dặn, tính khí tốt, để lão làm Thủ Phụ các phe phái triều đình cũng sẽ không quá kiên quyết phản đối. Phan Thịnh bị Nghiêm Thanh chỉ trích một hơi, nét mặt già nua hơi ửng đỏ. Dù sao lão làm người tốt đã quen, đối phương lại chỉ trích mình không thích hợp làm Thủ Phụ, không tiện lên tiếng phản bác. Vạn Lịch hơi trầm ngâm, tựa hồ không nắm được chủ ý, bèn đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Phùng Bảo. Phùng Bảo chỉ chờ bao nhiêu đó từ sớm, thấy vậy lập tức cười nói: - Lão nô cho là Phan Thượng Thư tư cách lão thành, trí lự sâu xa, không giống như vài người tầm mắt hẹp hòi, thân liệt phụ thần mà ngồi không ăn bám. Lão nô lấy toàn bộ tài sản tánh mạng tiến cử Phan Thượng Thư kế nhiệm Thủ Phụ nội các! Phía dưới tiếng kinh hô vang thành một mảnh, nghe nói như thế ai ai cũng biết Phan Thịnh đã đi thông lộ số Phùng Bảo, nếu không làm sao Phùng Đốc Công chịu ra sức tiến cử lão như vậy. Hơn nữa câu ‘thân liệt phụ thần mà ngồi không ăn bám’ nhất định là mắng Trương Tứ Duy. Phan Thịnh ném một ánh mắt tràn đầy áy náy về phía Trương Tứ Duy, vì đại cục Giang Lăng đảng, vì tiếp tục triều chính mới, lão phải tạm thời ẩn nhẫn. Trương Tứ Duy khẽ mỉm cười đáp lại. Phùng Bảo đã lên tiếng như vậy, Vạn Lịch trên ngự tọa liền gật đầu một cái, hắng giọng nói: - Phùng Đại Bạn phò tá trẫm kế vị từ khi còn nhỏ, luôn luôn trung thành cảnh cảnh, ngay cả Phùng Đại Bạn cũng chịu dùng toàn bộ tài sản tánh mạng tiến cử Phan Thượng Thư, tưởng Phan ái khanh nhất định là nhân tuyển tốt nhất cho chức Thủ Phụ. Như vậy, Phan ái khanh lấy Lễ bộ Thượng Thư vào Kiến Cực điện Đại Học Sĩ, nhập các làm việc. Phan Thịnh vội vàng tung hô tạ ơn, Kiến Cực điện Đại Học Sĩ là hàm hiệu kế dưới Trung Cực điện Đại Học Sĩ, sau khi Trương Cư Chính chết cũng chưa có người nào phong đến Trung Cực điện Đại Học Sĩ, lão đây chính là Thủ Phụ. Không ngờ rằng bệ hạ lại tin tưởng Phùng Bảo tới mức này! Văn võ bá quan thảy đều hoảng sợ, Trương Tứ Duy nói bất kể, quần thần Giang Lăng đảng nói bất kể, Phùng Bảo vừa tiến cử, bệ hạ lập tức chấp thuận. Lời đồn quả nhiên không sai, sau khi Trương Giang Lăng chết, Phùng Bảo đã nắm thời cuộc trong tay! Yêm đảng dưới quyền Phùng Bảo hân hoan khích lệ, Từ Tước, Trần Ứng Phượng cũng được hưởng lây. Chỉ có lão thần ba triều đứng đầu ban võ thần, Định Quốc Công Từ Văn Bích giống như lão tăng nhập định, sau lão một chút, sắc mặt Tần Lâm và Lưu Thủ Hữu vẫn bình tĩnh không động mảy may. Phùng Bảo vô cùng đắc ý, tiểu Hoàng đế trên ngự tọa vẫn tin tưởng mình như vậy khiến cho trong lòng lão hết sức vui mừng. Bất quá chuyện cũng chưa xong, lão nhìn Đại Lý tự Thiếu Khanh Lại Truyền Thanh đưa mắt ra hiệu. Lại Truyền Thanh là người trong yêm đảng, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng ra công khuyển mã cho Phùng Đốc Công, lập tức nhảy ra ban cầm bản chương tấu: - Thần có bản, đạn hặc Vũ Anh điện Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy! Chúng thần Giang Lăng đảng lập tức nhìn nhau, chuyện mà bọn họ dự liệu cuối cùng đã tới… - Ủa? Vạn Lịch ngơ ngác không hiểu nói: - Vào thời cố Thái Sư còn sống, Trương ái khanh đã nhập các làm việc, nhiều năm qua vẫn một lòng chuyên cần, vì sao khanh lại đạn hặc lão? - Trương Tứ Duy làm Thứ Phụ, có mười tội: thứ nhất làm quan tầm thường, ngồi không ăn bám, thứ hai tham tang uổng pháp, bán quan mua tước, thứ ba lòng dạ nhỏ mọn, đố kỵ hiền tài, thứ tư kiềm chế ngôn lộ, mưu quốc bất trung... Lại Truyền Thanh Dương liệt kê ra mười tội trạng của Trương Tứ Duy, đa số là vu vơ không căn cứ, chỉ có một hai tội thật sự có. Phùng Bảo nhiều năm khổ tâm tổ chức, tuy rằng yêm đảng không có nhân tài đông đúc như Giang Lăng đảng, nhưng đám người ô hợp cũng không ít, trong lúc nhất thời rất nhiều yêm đảng đứng ra đạn hặc Trương Tứ Duy, thanh âm tán thành vang lên không ngừng bên tai. Các đại thần Giang Lăng đảng như Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô dĩ nhiên cũng đứng ra biện hộ thay Trương Tứ Duy. Nhưng Trương Cư Chính đã chết, khuyết thiếu nhân vật có thể dẫn quân chống lại Phùng Bảo, lập tức Giang Lăng đảng lộ ra vẻ yếu thế kém cỏi. Quần tình sôi trào, cũng chỉ có những quan viên vô phái vô hệ, thành thật đàng hoàng, hoặc vì các nguyên nhân khác nhau không cầu tiến mới đặt mình ngoài chuyện này. Tỷ như huynh đệ kết bái Trương Công Ngư của Tần Lâm, lão nhân gia gặp phải chính tranh triều đình loại này thường là thả hồn bay tận chín tầng mây, làm như không nghe thấy những lời tranh chấp cãi vã. Nếu không phải là đôi mắt y vẫn mở, người khác sẽ cho là y đã ngủ gật. Tần Lâm thấy vậy bật cười, lấy từ trong túi ra một miếng vàng vụn, thừa dịp không ai chú ý liền ném tới trán Trương Công Ngư. - Con ong lớn thật! Trương Công Ngư lấy làm kinh hãi, sau khi phục hồi tinh thần lại thấy cũng không phải là ong vàng mà là một miếng vàng vụn nho nhỏ, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, thầm nói hôm nay là ngày gì thật tốt, không ngờ rằng có vàng từ trên trời rơi xuống. Tần Lâm ra sức nháy nhó với Trương Công Ngư, rốt cục Trương Đô Đường cũng phát giác, Tần Lâm liền đưa tay làm ra vẻ thi lễ về phía Trương Tứ Duy đứng phía trước. Tuy rằng Trương Công Ngư có hơi đần độn nhưng vào lúc này phúc chí tâm linh, lập tức đứng ra ban tấu: - Lại Truyền Thanh đạn hặc không thật. Trương Tứ Duy nhập các mấy năm, chiến công đã được ghi lại, cái gọi là mười tội kia đa phần chỉ là vô căn cứ… Trương Tứ Duy thầm cảm thấy kinh ngạc, nhìn lại kẻ vừa đứng ra bênh vực mình lại là Trương Công Ngư vốn không có bao nhiêu giao tình, bèn nhìn sang Thân Thời Hành gật đầu một cái, cho rằng lão đã lệnh cho môn sinh giúp mình một tay. Thân Thời Hành biết Trương Tứ Duy hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, nhìn Trương Công Ngư cười cười khích lệ, trong lòng có hơi kinh ngạc: từ trước tới nay vị môn sinh có tiền này thượng triều đều làm tượng gỗ, chẳng lẽ hôm nay y uống lộn thuốc rồi sao? Vạn Lịch cũng chú ý tới vị Thiêm Đô Ngự Sử bao biện bảo vệ thay Trương Tứ Duy này, sớm nghe nói y là một tên hồ đồ, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt cũng không hồ đồ chút nào… - Có người nói tốt, có người nói xấu, nhưng Trương Tứ Duy chỉ có một, rốt cuộc là tốt hay xấu? Vạn Lịch cau mày, tựa hồ rất khó quyết định, rốt cục nghiêng mặt hỏi: - Phùng Đại Bạn, lão nói ta nghe Trương Tứ Duy này như thế nào? Phùng Bảo cảm thấy hạnh phúc như vừa có luồng điện chạy khắp toàn thân. Xem ra Trương Cư Chính chết đi, bệ hạ mất đi chỗ dựa tin cậy, địa vị Thủ Phụ trước kia phải để cho Phùng Đốc Công ta mới phải. - Lão nô cho rằng đương nhiên học vấn của Trương học sĩ rất tốt, nhưng dù sao vẫn còn thiếu chút tài kinh bang tế thế. Phùng Bảo làm bộ nghĩ ngợi, hồi lâu lại nói: - Làm một viên phong cương đại lại là không tệ, nhưng phụ tá thánh cung thì... - Trẫm hiểu rồi. Vạn Lịch không chút nghĩ ngợi nói: - Trở về thảo chỉ thay trẫm đi! Câu này khiến cho đã triều đình yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập. Văn võ bá quan không ngờ rằng bệ hạ lại tin tưởng Phùng Bảo tới mức như vậy, cho dù là Vũ Tông Chính Đức Hoàng đế đối với Lưu Cẩn chỉ sợ cũng bất quá như vậy Phùng Bảo nói để cho Phan Thịnh làm Thủ Phụ, Phan Thịnh lập tức làm Thủ Phụ, Phùng Bảo muốn cho Trương Tứ Duy rơi đài, Trương Tứ Duy phải rơi đài! Triệu Cao, Thập Thường Thị, Đồng Quán, Lưu Cẩn… trong lòng rất nhiều quan viên, dường như diện mạo của tất cả quyền yêm các triều trước đều tập trung vào gương mặt âm trầm lạnh lẽo của Phùng Bảo. Mấy vị trung trực đại thần chuẩn bị đi trở về mua quan tài, đợi viết xong gián thư sẽ mang quan tài can gián đến chết. Chư đại thần Giang Lăng đảng cũng âm thầm kinh hãi, trước kia Trương Thái Sư còn sống không thấy Phùng Bảo lớn lối như vậy, ai ngờ đến khi Thái Sư chầu trời, Phùng Bảo lại có hôm nay. Ha ha ha, lòng của Phùng Bảo lúc này đã ngập tràn vui sướng, hơn nữa còn chiến thắng vô cùng triệt để, vô cùng khoái chí. Vì vậy lão không thèm để ý tới Tần Lâm. Hôm nay lão đã đưa một vị Thủ Phụ lên, đuổi một vị Thứ Phụ xuống, đâu cần khai đao với một Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ nho nhỏ. So đo tính toán với Tần Lâm sẽ làm mất đi khí thế quyền yêm của lão. Tính đi tính lại, đối phó Tần Lâm bất quá là một cái nhấc tay mà thôi, Phùng Đốc Công cảm thấy còn dễ dàng hơn cả phủi bụi. Rốt cục triều hội kết thúc, Vạn Lịch rời ngự tọa, Phùng Bảo phải về Ty Lễ Giám, hai tên tiểu thái giám Từ Ninh cung nói Thái hậu có lời mời, Phùng Đốc Công bèn ung dung chậm rãi đi qua đó. Đổi lại là trước kia mỗi khi Thái hậu truyền đòi, lão lập tức chạy chậm tới ra mắt. Văn võ quần thần qua quảng trường trước Hoàng Cực môn, bên trong Kim Thủy kiều, từ ngọ môn đi ra ngoài, rầu rĩ, ta thán, vui mừng, may mắn… mỗi người có tâm trạng khác nhau. Duy chỉ có ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Lâm có hơi phức tạp, công khai đắc tội Phùng Bảo Phùng Đốc Công sẽ có kết quả tốt sao? Ngay cả Thứ Phụ Trương Tứ Duy cũng phải xấu số rơi đài… - Đắc tội Phùng Đốc Công lão nhân gia, họ Tần chờ chết đi! Một tên quan viên yêm đảng hung tợn nói. Trần Ứng Phượng trợn trừng đôi mắt, cười gằn khiến cho cơ mặt run run: - Chết cũng tốt, chỉ sợ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không thể. Từ Tước cũng cười, đại khái xế chiều hôm nay, chậm nhất là ngày mai, thư tay mệnh lệnh của Phùng Đốc Công tới Đông Xưởng, Tần Lâm sẽ trả giá thật lớn vì lỗ mãng hành động. Có thể đánh ngã đối thủ hùng mạnh như vậy quả thật khiến cho người ta vô cùng khoái chí. Từ Tước âm thầm thề, sau khi Tần Lâm bị bắt đến Đông Xưởng, nhất định y sẽ tự tay ‘tiếp đãi’ Tần Lâm để bày tỏ lòng kính trọng với đối thủ. Trong lòng Từ Tước và Trần Ứng Phượng mơ hồ có hơi sợ Tần Lâm, nhưng từ nay về sau, bọn họ không cần nữa quan tâm tới đối thủ hùng mạnh này nữa... Bất quá cũng có người chân chính quan tâm tới Tần Lâm. - Mau mau trở về Nam Kinh, Ngụy Quốc Công phủ. Lúc Tằng Tỉnh Ngô đi qua bên cạnh Tần Lâm, thấp giọng dặn dò hắn, hiện nay cũng chỉ có Ngụy Quốc Công phủ có thể tạm thời che chở Tần Lâm tránh khỏi Phùng Bảo làm thương tổn. Tằng Tỉnh Ngô mới vừa đi ra, bên kia Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài nhìn về phía một tên môn sinh lớn tiếng nói: - Không phải vậy, Thạch Quân nói hoàn toàn sai lầm. Ai dám hãm hại trung lương, lão phu tuyệt không bỏ qua cho kẻ đó, đến lúc đó cứ theo lý mà tranh, cho dù là mang quan tài can gián đến chết cũng quyết không khuất phục! Nghe qua như là dạy dỗ môn sinh, nhưng Tần Lâm biết rất rõ ràng lời này nói cho mình nghe, Ngô Đoài dùng tính mạng phát ra lời thề son sắt. Càng nhiều quan viên hơn như Vương Quốc Quang, Trương Công Ngư vân vân, cũng bày tỏ ân cần ủng hộ hoặc sáng hoặc tối. Tần Lâm cũng có không ít bằng hữu trong triều, mặc dù đang ở quan trường long tranh hổ đấu, hơi lơ là một chút sẽ tan xương nát thịt, nhưng lúc này trong lòng hắn vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Phùng Bang Ninh chờ ở bên ngoài ngọ môn, y dùng vải bố băng bó đầu giống như xác ướp, bởi vì ngại bề ngoài nên không vào triều hội. Y thấy các Đại tướng yêm đảng như Từ Tước, Trần Ứng Phượng đi ra, ai nấy lộ vẻ vui mừng, cũng biết bá phụ đã lấy được thắng lợi quyết định tại triều tranh. - Thiếu gia, hôm nay lão gia thu hoạch toàn thắng, đưa Phan Thịnh lên, cách chức Trương Tứ Duy... Trần Ứng Phượng văng nước miếng, giới thiệu với Phùng Bang Ninh tình huống hôm nay. Tần Lâm và Lưu Thủ Hữu vai sóng vai đi ra. Cừu nhân gặp nhau lập tức đỏ mắt, Phùng Bang Ninh nhất thời thất khiếu bốc khói, mang theo thân tín lập tức xông lên, vây Tần Lâm ở bên ngoài ngọ môn. Chẳng lẽ y lại dám công khai hành hung ở dưới chân thiên tử, bên ngoài ngọ môn? Chư vị quan viên đều cả kinh không ít, thậm chí Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh nhát gan sợ chuyện lặng lẽ lui về phía sau hai bước. Trần Ứng Phượng cười hắc hắc, phun hai bãi nước miếng vào lòng bàn tay, nếu thiếu gia muốn, y không ngại tự tay bắt Tần Lâm lại. Dù sao Phùng Đốc Công hạ một đạo thủ lệnh, Tần Lâm cũng sẽ bị bắt vào Đông Xưởng. Vạt áo y thình lình bị người kéo kéo, Trần Ứng Phượng giận dữ: - Con bà tên nào kéo ta… Ặc, Từ Đại ca… Thần sắc Từ Tước cực kỳ cổ quái, đưa cổ hết nhìn Đông tới nhìn Tây, hạ thấp giọng nói: - Lão Trần ngươi xem thử, có vẻ như có cái gì không đúng…!? Chỗ này là bên ngoài ngọ môn, từ trước tới nay đều là do Kỳ Thủ Vệ, Cẩm Y Vệ, Kim Ngô Vệ phụ trách cung cấm đứng nghiêm tuần tra, Phùng Bảo an bài không ít tâm phúc cùng tai mắt ở vị trí quan quân các cấp. Nhưng bây giờ các đội quan giáo đội khôi mặc giáp xung quanh, Từ Tước, Trần Ứng Phượng lại không nhận ra được một ai. Từ Tước lòng như lửa đốt, vội vàng thấp giọng gọi Phùng Bang Ninh: - Thiếu gia, thiếu gia... Phùng Bang Ninh vốn là phường giá áo túi cơm nên không hiểu ý, cũng không quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tần Lâm: - Họ Tần, lần này ngươi không có thân binh Hiệu Úy ở bên người sao? Tần Lâm khẽ a một tiếng, nhảy lui về phía sau nửa bước, hai tay bắt chéo che ở trước người: - Chẳng lẽ ngươi muốn ỷ đông để thắng?