- Thuộc hạ cung nghênh Phùng Đốc Công! Mấy trăm tên sai dịch Đông Xưởng kêu lên thật to, đồng loạt quỳ sụp xuống đất, binh khí va chạm nghe ầm ầm như tiếng sấm. Khí thế của thủ lĩnh yêm đảng, đại ma đầu Đông Xưởng nhất thời toát ra mạnh mẽ. Ngay cả người đi đường đứng xa xa hai bên đường phố xem náo nhiệt cũng cảm thấy chân mình như nhũn ra, không tự chủ được cũng quỳ theo, chỉ sợ hơi lơ là chọc phải đại nhân vật vô cùng ghê gớm này. - Là ai đến Đông Xưởng chúng ta làm loạn như vậy, ủa…? Còn chưa thấy người đã nghe tiếng trước, giọng nói âm trầm lạnh lẽo bên trong kiệu khiến cho người ta phải run rẩy trong lòng, nhất là tiếng ủa cuối cùng như đập thẳng vào tim. Lúc này tiểu thái giám hai bên vén màn kiệu lên, một đôi giày đỏ thò ra ngoài trước, tiếp theo là quần đại hồng, mãng bào đại hồng giang nha hải thủy, thắt lưng dương chi bạch ngọc bóng loáng, cuối cùng mới là gương mặt trắng nhợt của Phùng Bảo và ô sa không cánh trên đầu lão. Lão nhướng đôi mày bạc nhìn lướt qua Tần Lâm, sau đó không mặn không lạt nói: - Ta còn tưởng là ai to gan như vậy, thì ra là Tần Thiếu Bảo, chẳng trách nào…! Khoan nói đâu xa, thấy khí thế của Phùng Bảo như vậy, ngay cả đám cẩm y quan giáo đã quen vào sinh ra tử cũng có cảm giác chân mình mềm nhũn, bọn họ ỷ vào Tần Lâm ở chỗ này mới cố gắng giữ cho không mất đi khí thế. Người khác rất sợ hãi Phùng Bảo, duy chỉ có Tần Lâm xem thường, cười híp mắt nói: - Phùng Đốc Công, chúng ta là bằng hữu cũ, lão cũng đừng lên mặt như vậy. Điệt nhi của lão Phùng Bang Ninh đột nhiên chạy tới chỗ ta, vượt quyền dạy dỗ thủ hạ của ta, cho nên ta cũng chỉ có thể dạy dỗ y thay lão một phen. Phùng Đốc Công, lão không cảm thấy ta làm như vậy có cái gì không đúng chứ? Người khác cũng không nói, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cảm thấy kinh ngạc, lúc Tần trưởng quan mới từ nha môn đi ra tựa hồ rất tức giận, vì sao vào lúc này gặp Phùng Bảo khẩu khí lại trở nên mềm nhũn như vậy? Chúng sai dịch Đông Xưởng cũng cười, mới vừa rồi còn khí thế hung hăng, vừa thấy Đốc Công chúng ta lập tức xuống nước, cũng thật là quá đáng. Phùng Bảo bật cười, thầm nói hôm nay thế cục bất đồng, Tần Lâm ngươi còn có thể lấy dáng vẻ như trước ra đối phó nhà ta sao? Lão lập tức nghiêm mặt, gằn giọng nói: - Tần Thiếu Bảo chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ngươi đả thương Bang Ninh điệt nhi, nhà ta không thể bỏ qua, ngươi chờ bị yết tố đi! Từ Chưởng Hình, Trần Lý Hình, đỡ Bang Ninh đi vào, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ. Tần Lâm nóng nảy, tới gần thấp giọng nói: - Phùng Đốc Công, lão làm như vậy là không đúng, chúng ta đã nói nước giếng không phạm nước sông... - Trước khác nay khác, đây gọi là quyền biến! Phùng Bảo híp mắt hết sức đắc ý, thấy vẻ mặt Tần Lâm tỏ ra vừa thất vọng vừa hối tiếc, lão cười ha hả ba tiếng. Hai ngày nữa sẽ bảo môn sinh viết tấu chương yết tố, chỉ cần qua được Thân Thời Hành nội các, Ty Lễ Giám phê ấn, họ Tần sẽ xong đời. - Phùng Bảo, lão qua cầu rút ván, lão thật là khốn kiếp! Tần Lâm giận đến mức giậm chân mắng loạn cả lên. Phùng Bảo không để ý chút nào, đi vào Đông Xưởng, đối với lão Tần Lâm đã trở thành quá khứ. Chúng sai dịch Đông Xưởng vui mừng hớn hở, đám cẩm y quan giáo buồn bã mất mát. Nhưng không có ai nhìn thấy trong ánh mắt Tần Lâm nhìn chiêu bài Đông Xưởng chợt lóe lên vẻ cương quyết rồi biến mất. ----------- Cảnh tượng xảy ra trước nha môn Đông Xưởng rất nhanh theo miệng người đi đường truyền khắp kinh sư. Tần Thiếu Bảo đánh đâu thắng đó mất đi chỗ dựa Giang Lăng Thái Sư mới vừa qua đời, đã nếm mùi đau khổ trước mặt Phùng Đốc Công, không khỏi khiến cho người ta sinh ra bùi ngùi cảm khái. Trên nhã tọa ở tầng hai của Hạc Lai Quy, mặt Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại Ty Chủ Sự Cố Hiến Thành đỏ như đít khỉ, hưng phấn giơ ly rượu lên, lúc này đã hơi lè nhè líu lưỡi: - Nào, chư vị hiền đệ, chúc mừng… chúng ta chờ đến khi mọi chuyện rõ như ban ngày. Mạnh Hóa Lý cũng nấc một cái: - Hức… lúc trước Trương Giang Lăng uy thế bực nào, đây gọi là trời bất dung gian, khiến cho lão mất mạng sớm như vậy, họ Tần không còn chỗ dựa trong triều còn có thể đắc ý được bao lâu?! Phùng Đốc Công dứt khoát xuất thủ, thật là khiến cho người ta khoái chí! Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung cùng kêu lên khen phải, bốn người đồng thời nâng chén uống cạn. Vốn những quan viên thanh lưu tự cho là bất phàm này lúc nói xấu sau lưng Phùng Bảo cũng không có lời gì tốt. Đối với vị chưởng ấn Ty Lễ Giám kiêm Đốc Công Đông Xưởng liên minh với Trương Cư Chính này, bọn họ mở miệng ra là gọi quyền yêm, lão tặc. Bất quá nếu Phùng Bảo xuất thủ đối phó Tần Lâm mà bọn họ vô cùng căm hận, bốn vị chính nhân quân tử lại không hề đề cập tới hai chữ quyền yêm trước kia thóa mạ đã quen, ngược lại gọi Phùng Đốc Công luôn miệng. Người không biết rõ lai lịch bọn họ còn tưởng rằng bốn vị này là thủ hạ yêm đảng của Phùng Đốc Công. Ngụy Doãn Trung đột nhiên nhớ tới cái gì, thấy xung quanh không người bèn hạ thấp giọng hỏi: - Đúng rồi, Phùng Đốc Công phong Bá Tước không thành, đang phát động môn sinh cố cựu công kích Trương Tứ Duy. Ta nghĩ Trương Tứ Duy kia cũng là đồng đảng Giang Lăng Thái Sư, chúng ta có cần đánh chó rớt xuống nước hay không? - Ngàn vạn lần không thể! Cố Hiến Thành tỉnh rượu hơn phân nửa, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng, y nhớ lại bí mật phát hiện trong lúc vô tình ở phủ đệ Nghiêm Thanh... Có người vui mừng có người buồn, có kẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cũng có kẻ lo lắng trùng trùng. ----------- Định Quốc Công phủ, tiểu công gia Từ Đình Phụ đang đánh cờ với phụ thân ngồi đối diện, chợt cất tiếng thở dài: - Ôi... dù sao Tần cô gia cũng trẻ tuổi khí thịnh, lúc này nên nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước biển rộng trời cao, hắn lại kéo buồm xuôi gió đã quen, gặp phải gió ngược cũng không biết buồm mình rơi… Sau khi Trương Cư Chính chết, triều cục trở nên vô cùng quái dị, mỗi một phần lực lượng biến động đều đặc biệt làm người khác chú ý. Định Quốc Công phủ đứng vững vàng hai trăm năm qua thăng trầm với nước, đương nhiên đánh hơi được chuyện này. Mà vào lúc này Tần Lâm hành sự theo cảm tính, tùy ý đánh đồng liêu, dẫn dắt cẩm y quan giáo bao vây Đông Xưởng, quả thật là đưa chuôi đao cho người khác nắm, mình nắm đằng lưỡi. Vốn hai phủ Ngụy, Định như cây liền cành, một người vinh cả bọn cùng vinh, Từ Tân Di đi lại với Định Quốc Công phủ rất chuyên cần, tiểu cô gia Tần Lâm tương đương với ‘ngoại thích’ của Từ gia. Hiện tại hắn bị thua thiệt, đương nhiên Từ Đình Phụ cũng cảm thấy như mình thua thiệt, trong lòng vô cùng tiếc nuối thay Tần Lâm. Từ Văn Bích tuổi gần hoa giáp mân mê quân cờ trong tay, hồi lâu sau mới cười lắc đầu một cái: - Đình Phụ, mặc dù tâm cơ của con không kém, nhưng so với vị tiểu cô gia kia của con vẫn còn kém quá xa! - Phụ thân Đại nhân! Từ Đình Phụ có vẻ không phục, y cũng có hơn ba mươi tuổi, làm tới Đô Đốc Đồng Tri, thống lĩnh kinh vệ phòng thủ hoàng thành, trong quan trường có thể coi là bước vào cửa, cảm thấy mình cũng phân tích chuyện này không sai. Từ Văn Bích ung dung nhàn nhã mỉm cười: - Đình Phụ, cách con nhìn chuyện rất tốt, nhưng nhìn người còn kém chút nhãn lực, không giống như vị Tần cô gia kia của chúng ta, nhìn người khác cũng tuệ nhãn như đuốc! Ta hỏi con một câu, Tần cô gia đến kinh sư mấy năm qua có từng làm xằng làm bậy một lần nào không? Từ Đình Phụ ngạc nhiên, cẩn thận suy nghĩ một chút, Tần Lâm đến kinh sư hai năm qua thoạt nhìn đã làm ra nhiều chuyện khác người, nhưng sau khi xong chuyện mới phát hiện hắn chưa từng làm qua một chuyện ngu ngốc nào. Người như vậy chẳng lẽ lại chủ động để lộ ra sơ hở, để cho người khác nắm lấy hay sao? Không! Cho dù lộ ra sơ hở, vậy nhất định cũng là bẫy rập, âm mưu hoặc là lấy lui làm tiến! Từ Đình Phụ nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, chỉ cảm thấy hoảng sợ trong lòng, trước đó thế nào cũng không ngờ tới dụng ý Tần Lâm sâu như thế, nhìn như hành sự theo cảm tính thông thường, không ngờ rằng ẩn chứa tâm cơ sâu xa như vậy. - Hai phái tranh nhau, vi phụ bốn mươi năm qua chưa từng chọn sai bao giờ. Nếu như Tần Lâm đấu với Phùng Bảo… Từ Văn Bích chém đinh chặt sắt nói: - Ta chọn Tần Lâm! Từ Đình Phụ đã bị phụ thân thuyết phục, điểm duy nhất y không nghĩ ra chính là Tần Lâm làm thế nào để lật ngược tình thế. Nghe con trai cầu giáo, Từ Văn Bích nhìn về phương hướng Tử Cấm thành phía Bắc một chút, trên mặt lộ ra nụ cười lão gian cự hoạt: - Vị trong cung kia từ trước tới nay hành sự vô cùng nóng nảy, hiện tại Trương Giang Lăng đã chết đi, chỉ sợ y sẽ không chịu ẩn nhẫn quá lâu… Từ Đình Phụ chợt hiểu ra, thân là Đô Đốc Đồng Tri thống lĩnh kinh vệ phòng thủ hoàng thành, y biết kế tiếp mình sẽ làm gì. ----------- Ánh mắt Từ Văn Bích đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Cực điện nguy nga lợp ngói lưu ly, chếch về phía Tây một chút là Dưỡng Tâm điện hơi thấp hơn, là nơi Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân xử lý chính vụ thường ngày Lúc này Lục bộ Cửu khanh đều đã rời đi, vì vậy đại môn đóng lại, tiểu thái giám tâm phúc cũng bị Trương Kình sai đi ra ngoài, tản ra bốn bề đề phòng tai mắt Phùng Bảo, trong cung thất chỉ còn lại có Vạn Lịch và hai Trương Ty Lễ Giám. - Tần Lâm, Tần Lâm... Vạn Lịch qua đi lại, không ngừng lẩm bẩm cái tên này, hồi lâu mới ngẩng đầu lên cất tiếng cười ha hả: - Phùng Bảo đạn hặc Trương Tứ Duy, điệt nhi lão lại bị Tần Lâm đánh gần chết, ngược lại cũng thú vị. Trương Thành nghe lời này, gánh nặng trong lòng như được dỡ bỏ một nửa, cười bồi nói: - Tần Lâm với Trương Giang Lăng có quan hệ con rể cha vợ, với bệ hạ lại là lễ quân thần. Hôm nay Trương Thái Sư đã chết, nếu bệ hạ không kể hiềm khích lúc trước mà giao phó cho hắn trách nhiệm nặng nề, nhất định Tần Lâm sẽ cảm kích rơi nước mắt, tận trung ra sức vì bệ hạ chết không hối hận. Thấy Hoàng đế vẫn còn chần chờ, Trương Thành rèn sắt thừa lúc còn nóng nói: - Tần Lâm là người thông minh, hắn có ba lão bà, nhưng người có thể cho hắn vinh hoa phú quý trong thiên hạ chỉ có bệ hạ ngài! Vạn Lịch nghe vậy khẽ gật đầu, lời này của Trương Thành đã đánh động y. Tần Lâm có ba lão bà, cũng có ba nhạc phụ, nhưng Hoàng đế có thể quyết định tiền đồ vận mạng Tần Lâm, trong thiên hạ cũng chỉ có một mình y. Trương Kình nóng nảy vô cùng, mắt đảo tròn liên hồi, vội vàng góp lời: - Quyết không thể dùng Tần Lâm! Lúc trước hắn đã cô phụ ân điển Hoàng gia khi chọn lựa giữa Hoàng gia và Thái Sư, lão nô thấy lòng trung thành của hắn với Hoàng gia cũng chỉ có hạn. Lưu Thủ Hữu Lưu Đô Đốc đời đời chịu ân nước, có thể là rường cột triều đình, lão thành mưu quốc, nô tài lấy toàn bộ tài sản tánh mạng bảo cử cho y… Trương Thành lập tức không khoan nhượng tiến cử Tần Lâm, hai Trương lại tranh chấp ngay trước mặt Vạn Lịch, không biết tại sao từ trước tới nay Vạn Lịch vẫn không ngăn cản hai người bọn họ cạnh tranh. Đối với thái độ của bệ hạ, trong lòng hai Trương cũng rất rõ ràng, vì vậy tranh chấp càng ngày càng thêm không che giấu. Sắc mặt Vạn Lịch tỏ vẻ khẩn trương, trong lòng lại vô cùng cao hứng. Y muốn thần tử phải tranh chấp với nhau như vậy, quân vương mới có thể dễ dàng cai trị. Nếu giống Trương Cư Chính như trước, nói ra một lời trăm quan im lặng, không ai có thể ngăn được một đòn, vậy mình ngồi trên ngai vàng có khác gì bù nhìn tượng gỗ? Vạn Lịch không nói ra miệng nhưng trong lòng hiểu hơn ai khác, Trương Kình đã kết minh với Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh, so ra Trương Thành có vẻ thế cô lực bạc. Muốn duy trì hai Trương lực lượng tương đương, tránh khỏi tương lai lại xuất hiện cục diện một nhà độc quyền nội đình, thậm chí còn giảm sút hoàng quyền, hiện tại phải giúp Trương Thành một tay. - Hai vị bạn bạn không nên cãi nữa, các ngươi đều là tâm phúc đắc lực của trẫm, người mà các ngươi tiến cử, trẫm đều tin được! Vạn Lịch nở một nụ cười vô cùng chân thành, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào vai hai vị thái giám tâm phúc. Trương Thành lập tức cười tít mắt, Trương Kình lại âm thầm kêu khổ, đều tin được, vậy thì có nghĩa Tần Lâm sẽ được đồng bổ nhiệm với Lưu Thủ Hữu. Nhìn Vạn Lịch cười, trong lòng hai Trương đồng thời thoáng động, cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu được tâm tư của vị Hoàng đế này. Vạn Lịch rất hài lòng về quyết định của mình, nhìn tranh chữ treo trên tường do Trương Cư Chính đích thân viết, trong lòng âm thầm đắc ý: - Trương Thái Sư ôi Trương Thái Sư, những quyền mưu thủ đoạn này đều là ngài giao cho trẫm, ở dưới cửu tuyền ngài cứ xem trẫm thẳng tay thi triển đi! Sau này trẫm cũng không cần ngài phò tá nữa… ----------- Mặc dù chuyện xảy ra giữa Tần Lâm và Phùng Bảo được đầu đường cuối hẻm bàn tán rất nhiều, nhưng bị xem như chuyện cười trong lúc trà dư tửu hậu. Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ đi chặn đại môn Đông Xưởng, chuyện này thật sự khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm. Nhân vật quan trường hơi lão thành một chút nhắc tới chuyện này cũng chỉ cười khẽ lắc đầu. Nói cho cùng vẫn là Tần Lâm và Phùng Bang Ninh đều trẻ tuổi khí thịnh, nhất thời tranh chấp theo cảm tính một lần. Cho dù là Tần Lâm bị Phùng Bảo trả thù tựa hồ cũng hợp tình hợp lý, không phải là đại sự gì. Đại sự chân chính là môn hạ Phùng Đốc Công xúi giục đạn hặc Thứ Phụ Trương Tứ Duy, tấu chương bay về Thông Chính Ty như bươm bướm, che mất Văn Uyên Các, chất đống Ty Lễ Giám, chất đống Dưỡng Tâm điện. Phùng Bảo tổ chức đã nhiều năm, chấp chưởng Ty Lễ Giám, Đông Xưởng, hơn mười năm quyền thế kinh thiên, chỉ kém một mình Trương Cư Chính mà thôi. Hôm nay lão càng là đệ nhất quyền yêm kiêm tổng nội ngoại, đảng của lão mạnh như mãnh long qua sông, phát động thế công thần uy hiển hách, tựa hồ cơn sóng thần này rất nhanh sẽ lật nhào Trương Tứ Duy khỏi vị trí Thủ Phụ rơi xuống đất. Hôm nay là ngày lâm triều, cách ngày Trương Cư Chính qua đời đã có gần hai tháng, triều hội cũng khôi phục bình thường trở lại. Tần Lâm thường lấy cớ điều tra khâm án không vào triều bất ngờ xuất hiện trong đội ngũ võ thần, khiến cho tất cả văn võ bá quan lớn nhỏ đều nhìn hắn vài lần.