Vòng thi đấu thứ ba, các thí sinh có mặt trên trường thi ở khu vực màu đỏ đều kinh hãi tột độ sau tiếng hô thất thanh của một người, tất cả đều im lặng như tờ.
Mọi người đều hoài nghi thính giác của mình có vấn đề, hay là do cách hiểu của mình sai, hồn thạch Thiên cấp này có phải là loại hồn thạch Thiên cấp kia hay không? Nếu không, tại sao đây cũng chỉ là một cuộc thi tranh hạng quy mô nhỏ mà lại xuất hiện loại đá cao cấp như hồn thạch Thiên cấp cho được? Nhưng, nhìn trái nhìn phải, mọi thứ thực sự đang đi theo hướng khó tin nhất.
Ánh mắt của mọi người đều tụ tập lại một nơi, Chử Thư Mặc lại hoàn toàn không để ý, cậu nhìn máy kiểm tra hồi lâu, ánh mắt có nỗi tiếc nuối nhàn nhạt.
Ánh sáng màu đỏ của viên đá này rất đẹp, cậu mới chỉ liếc qua một cái đã bị nó thu hút. So với hoạt huyết thạch thì có hơi chút lép vế, nhưng cũng không hề thua kém gì so với đống hồn thạch ở bảo tàng giao dịch của Ngu Uyên. Đặc biệt viên hồn thạch này có năng lượng tương đối tinh khiết, cảm giác như có thể sưởi ấm. Nếu như có thể mang về cho Ngu Uyên….
Phì phì phì!
Nghĩ cái gì vậy không biết!
Sau Chử Thư Mặc lấy lại tinh thần, lập tức bị ý nghĩ vừa rồi của mình làm cho nổi cả da gà. Vì sao loại thời điểm này cậu lại nghĩ tới hắn chứ, lại còn nhìn thấy đồ tốt lại muốn mang về cho hắn. Rõ ràng hiện tại thân thể người nọ đã bắt đầu khỏe mạnh trở lại, cậu cũng không thể tự viện cớ mang về để cứu nguy được. Sao cậu lại sinh ra cái tật xấu này chứ?
Chử Thư Mặc cúi đầu, hối hận cắn môi, cậu cảm thấy mình không nên như vậy.
Nhưng mà ý nghĩ này đã xuất hiện rồi thì không thể dừng lại được nữa. Thí dụ như việc Chử Thư Mặc tuy vẫn còn đang dằn vặt tự mắng mình, trong đầu nhỏ vẫn không thôi nhớ đến lúc Ngu Uyên đặt tên cho mình, và cả lúc hắn nằm mơ gọi tên cậu.
Còn nhớ đến phần hồn phách bị phong ấn trong hoạt huyết thạch, Chử Thư Mặc cảm thấy trái tim bắt đầu đập kịch liệt. Cậu vội vàng nắm chặt quai ba lô, ánh mắt của người chung quanh hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu.
Cũng ngay tại lúc này, Chử Thư Mặc cảm nhận được có ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình.
Cảm giác rất mạnh, nhưng lại không khiến cậu có chút cảnh giác xấu nào. Chử Thư Mặc nhấp miệng nhỏ, đưa mắt nhìn xung quanh mới đoán được phương hướng.
Tại lầu hai của một nơi không bắt mắt, Chử Thư Mặc nhìn thấy Ngu Uyên đứng đó. Cũng không biết vì sao, ánh mắt hắn rất thâm thúy, đầu tóc lại có chút rối….
Chử Thư Mặc sửng sốt.
Thấy Ngu Uyên tại lúc này, lại trong hình dạng ấy khiến cậu có một cảm giác kỳ dị, nhịn không được càng nắm chặt quai đeo cặp sách. Nhưng đồng thời thân thể lại bắt đầu thả lỏng hơn.
Tựa như chỉ cần có sự xuất hiện của Ngu Uyên, Chử Thư Mặc cảm thấy bản thân an toàn hơn bao giờ hết.
…..Hơn nữa ánh mắt hắn thực dịu dàng.
Đó là sự dịu dàng chưa bao giờ có, Chử Thư Mặc còn nhớ rõ ràng ngày đó, lúc nằm mơ thấy cảnh linh hồn Ngu Uyên bị cắt đứt. Cậu cũng nhớ rõ hình ảnh hư ảo xuất hiện ngay sau đó, lại càng không thể quên ánh mắt của Ngu Uyên cùng với câu hỏi ‘Là ngươi sao?’ của hắn.
Hắn hỏi vô cùng mơ hồ, cậu không biết thứ ánh sáng kỳ lạ ấy là gì. Sau đó Chử Thư Mặc không đề cập đến nó nữa, ngoài ra sau này xảy ra quá nhiều chuyện, Chử Thư Mặc lại càng không có thời gian đi sâu vào tìm hiểu lời nói của Ngu Uyên.
Lại càng không dám đụng đến bản thân ở sâu trong lòng, cho tới bây giờ đều không có can đảm nhắc đến vấn đề này…..có phải, Ngu Uyên đã khôi phục trí nhớ?
Nếu như hắn nhớ lại tất cả……quan hệ của họ sẽ biến thành cái gì?
Nhịn không được nhớ tới lời hứa ngày trước, Chử Thư Mặc nhíu mày, theo bản năng rời ánh mắt, không hy vọng bản thân quá sa vào chuyện này. Cũng ngay tại lúc này, âm thanh ầm ĩ đột ngột tiến vào trong tai cậu.
“Thế mà lại lấy được hồn thạch Thiên cấp….Không đúng, căn cứ Andrew vậy mà lại xuất hiện hồn thạch Thiên cấp?!” Có tiếng người ở rất xa hô lên.
“Tôi mới gặp lần đầu đấy…..Vậy mà còn gặp ngay trong lúc thi! Là ai tìm được thế? Hồn thạch Thiên cấp khó tìm như vậy, có khi nhiều Hồn thạch sư cao cấp còn tìm không ra một viên ấy chứ.”
“Không thể này, này, vận khí này không phải tốt bình thường đâu…..Nhưng mà, có khi nào lại bị hủy bỏ thành tích hay không?”
“Đúng vậy, đúng vậy. Hồn thạch Thiên cấp khan hiếm như vậy, nếu như chỉ dựa vào vận may, ai biết trình độ có cao hay không, chắc là sẽ bị hủy thôi. À mà, là ai bắt được thế?”
Hồn thạch Thiên cấp là loại hồn thạch cực kỳ khó gặp. Đại sư Maca đã liên hợp rất nhiều Hồn Thạch sư cao cấp, thậm chí còn chủ động mời rất nhiều lão giả Hồn thạch sư đã ở ẩn, thuyết phục rất lâu mới được những bậc trí giả này đồng ý đặt hồn thạch Thiên cấp vào trong cuộc thi tranh cấp.
Vì vậy, sau khi Chử Thư Mặc đặt viên hồn thạch vào trong máy kiểm tra, máy móc không nhả ra như những trường hợp trước đó, mà giữ lại bên trong mình. Rất nhanh sau đó, Chritian tiến lên, thật cẩn thận đặt hồn thạch Thiên cấp vào trong hộp gấm, nhìn qua đã thấy cực kỳ quý giá.
Hành động này khiến cho những người xung quanh bừng tỉnh, lần đầu tiên trong cuộc thi tranh tài ở căn cứ Andrew xuất hiện một Noelle có thể chọn được hồn thạch Thiên cấp, bọn họ không nghe lầm, cũng không hiểu sai, trung gian không hề xảy ra vấn đề nào cả.
Từ cổ chí kim, Chử Thư Mặc là Noelle duy nhất có thể chọn được hồn thạch Thiên cấp.
“Lừa người, có phải lừa người…..” Que Củi chọn được hồn thạch Địa cấp trước đó nhìn chằm chằm dáng người nho nhỏ bên cạnh, lắp bắp lẩm bẩm.
Cậu ta vừa dứt lời, đoàn người đứng sau như thể tỉnh dậy khỏi giấc chiêm bao, người đứng trước Chử Thư Mặc tiếp lời: “ Đúng vậy, thằng nhãi này mới bao nhiêu tuổi chứ, rõ ràng vừa mới sinh không lâu….”
“Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia thi đấu, ấy vậy mà chụp trúng hồn thạch Thiên cấp….”
Câu chuyện được đẩy lên cao trào, toàn bộ người dự thi biết tin này, loại cảm xúc nào cũng có. Đại bộ phận vẫn còn không tin, hồn thạch Thiên cấp đối với họ là một điều gì đó rất xa xôi, xa xôi đến mức mặc kệ có nguyên do gì, họ đều không tin một Noelle nhỏ bé vừa sinh ra không lâu đã làm được đến trình độ này.
Chử Thư Mặc cũng chẳng quan tâm họ có tin tưởng hay không, điểm đã vào trong hồ sơ, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Vì vậy cậu đứng yên lặng ôm túi sách nhỏ, sau khi đã xác định được rằng điểm sẽ không bị trừ vì bất kỳ lý do gì, cậu lập tức đi sang xếp hàng ở một dãy khác.
Tổng cộng có mười lần tham gia, một lần một máy. Nói cách khác, mười lần tham gia thì có mười lần xếp hàng.
Thực chất, ban đầu Chử Thư Mặc chẳng hiểu lắm cái quy định này. Trên lý thuyết mà nói, một người chọn một lần mười viên mới là biện pháp nhanh nhất, cũng có thể chia sẻ áp lực đồng đều cho mười máy kiểm tra. Làm cái gì mà bắt mọi ngwoif phải xếp hàng mười lần cơ chứ?
Cho đến lần thứ hai chọn hồn thạch, Chử Thư Mặc mới hiểu dụng ý của Đại sư Maca.
Vẫn là câu nói kia, lấy năm màu hồng, lam, lục, kim, đen mà chia ra làm nhiều nhánh nhỏ, tỷ như trong hồng mang kim, trong kim lại có lam. Lần chọn trước, Chử Thư Mặc chọn một viên Hồn thạch thuần sắc màu đỏ, còn lần này, viên cậu chọn lại có màu đỏ ánh vàng.
Có sự việc náo động vừa rồi, Chử Thư Mặc chuẩn bị bắt đầu, mọi người xung quanh đồng loạt chú ý đến cậu. Bao gồm cả việc cậu đi đến trước rương hồn thạch, tự tay chọn ra một viên hồn thạch để kiểm tra.
“Trời ơi, cậu ta muốn chọn viên hồn thạch kia à?” Noelle trước mặt quay lại nhìn cậu, ngạc nhiên đến mức phải quay sang hỏi người bên cạnh.
“Hình như là đúng vậy.” Người nọ rõ ràng cũng chú ý đến hành động của Chử Thư Mặc, vì vậy cậu ta có thể hiểu rất nhanh người kia hỏi gì.
“Có thật không vậy, hình như viên đá kia trông cũng không được tốt cho lắm…. Tôi vừa mới xem qua, hào quang của nó cực kỳ yếu.”
Thanh âm của cô cũng không nhỏ, người xung quanh đều có thể nghe được, đương nhiên bao gồm cả Chử Thư Mặc.
Nhưng mà điều này lại chẳng lay động được quyết định của cậu. Chử Thư Mặc cầm viên hồn thạch nhỏ lên, đưa vào trong máy kiểm tra, rất nhanh sau đó, tiếng hệ thống thông báo lại vang lên.
“Số báo danh: 7827; số lần kiểm tra còn lại: 8; cấp bậc: Địa cấp; điểm số: 20.”
Hồn thạch Địa cấp?!
Thông báo này vừa phát, cô nàng vừa thắc mắc lập tức sửng sốt, nháy mắt cả gương mặt đỏ hết cả lên, không ngờ lại là hồn thạch Địa cấp!
Cô hoàn toàn không nhận ra được đó là một viên hồn thạch Địa cấp, rõ ràng nó chỉ có một chút xíu hào quang như vậy, hay là do năng lực của mình không đủ…..?
Vừa rồi là hồn thạch Thiên cấp, bây giờ là hồn thạch Địa cấp, nhóc con này rốt cuộc có vận khí gì vậy….hay thật sự cậu ta có khả năng này?
Lần đầu tiên thì còn có thể nói là trùng hợp, hai lần mà vẫn nói như vậy thì đã có chút cố ép rồi. Nếu như những lần kiểm tra sau đều có kết quả như vậy, không biết tài năng của tiểu Noelle mạnh cỡ nào nữa.
Nhìn viên hồn thạch nho nhỏ nằm trong máy kiểm tra, cùng với bóng dáng nhỏ bé kia, không riêng gì cô nàng này, mà tất cả mọi người đều trầm mặc. Mặc dù trong lòng đã có chút chút công nhận, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được mà nhìn Chử Thư Mặc.
Cho đến khi viên hồn thạch Địa cấp lần lượt xuất hiện ở những lần kiểm tra tiếp theo, lần thứ cuối cùng, Chử Thư Mặc lại bất ngờ chọn được một viên hồn thạch Thiên cấp thứ hai.
Ngay tại lúc này, khu vực màu đỏ lặng ngắt như tờ, mọi người mới dần hiểu được, tiểu Noelle mới sinh ra không lâu, bình thường ngơ ngác ngây ngốc, không ngờ lại có một thân bản lĩnh trời cho.
Và cậu chính là Noelle chọn được hai viên hồn thạch Thiên cấp trong thời gian ngắn nhất.
Nghe như thể truyện cổ đêm khuya, nhưng điều khó tin như vậy lại xảy ra ngay trước mặt hàng trăm người, làm bọn họ khó có thể chấp nhận được.
Nhận được số điểm cao phá trời, Chử Thư Mặc chậm rì rì kéo khóa ba lô, lấy ra một viên kẹo Bass tự thưởng cho mình. Cậu ngồi xổm xuống chuẩn bị ăn, lại nhìn thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn lại đây, cậu tỏ vẻ bản thân khá ngượng ngùng. Sau đó yên lặng di chuyển đến sau tảng đá, ăn xong rồi mới chậm rãi chạy lại vị trí.