Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 20: 20 Họp Cựu Học Sinh 1


“Luân! Con hẹn chú ăn sáng có phải muốn nói chuyện gì liên quan đến Tép Nhỏ hay không? Nó lại gây sự đúng chứ? Vừa qua thím Uông kể lại hai đứa đã căng thẳng ở quán mì.” Ông Nghiêm lớn vừa kéo ghế ngồi xuống lập tức hỏi liền mấy câu, gương mặt lo lắng sốt ruột.
Cố Thừa Luân điềm đạm gọi điểm tâm sáng mới từ tốn kể sơ lược chuyện cảnh sát đòi khởi kiện đêm qua, anh không ngừng trăn trở: “Bản tính nó cố chấp, cứ thích làm liều, nhờ chú khuyên can nó.

Thật ra khởi nghiệp không nhất định phải tranh giành với Thượng Thần bằng được dự án công trình Thành Nam.”
“Chú hiểu.” Ông Nghiêm Cảnh gật gù, ánh mắt chan chứa.

Ông lại quan sát Cố Thừa Luân, dáng vẻ thư sinh ôn hòa, gương mặt với từng đường nét điển trai hài hòa theo tính cách mà tạo nên vẻ đoan chính ngời ngời, không nghĩ, một người có tính cách đối lập như Tép Nhỏ lại chơi thân với nhau.
“Cảm ơn con luôn lo nghĩ cho nó.

Chuyện nhà con cha con chú đã không thể san sẻ được gì, theo lý thì nó không nên khiến Dật Vĩ làm gánh nặng thêm.

Bản tính của nó lại quá nóng nảy.”
“Chú đừng nói như vậy, chúng ta bao năm nay đều như người một nhà, con và chú đều muốn tốt cho Tép Nhỏ.

Chuyện đời trước thật tình con chẳng biết gì nhiều, nhưng Tép Nhỏ ôm hận trong lòng sẽ khiến bản thân không ngừng làm ra hành động mất kiểm soát.


Con tin chỉ có chú mới khuyên can được nó.”
Nhưng đổi lại câu nói của Cố Thừa Luân chỉ nhận được một cái lắc đầu của ông Nghiêm Cảnh: “Bấy lâu nay Tép Nhỏ thật sự hiểu được phương châm làm người của nó, nếu mà thuyết phục được thì con và thằng Thành đã khuyên được nó rồi.”
“Nhưng mà cứ như vậy nó càng làm tới cùng người thiệt sẽ là nó thôi.”
Ông Nghiêm lớn vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay của Cố Thừa Luân như trấn an: “Yên tâm, chú đã có cách rồi.”
Bấy giờ phục vụ đem điểm tâm sáng ra, cả hai tạm thời không nói gì mà tập trung ăn uống.
Cố Thừa Luân nhìn gương mặt trĩu buồn của ông Nghiêm Cảnh có chút không đành lòng.
“Ăn vội như vậy làm gì? Hôm nay cuối tuần không phải đi làm mà nhỉ.” Ông Nghiêm Cảnh cười cười nhắc nhở.
Cố Thừa Luân khẽ cười đáp: “Chuyện là thằng Thành nhắc đến cuộc họp cựu học sinh ở trường làng năm xưa, con phải cho xe đến đón nó.”
“Ây! Trùng hợp sáng này Tép Nhỏ ăn diện vest chỉn chu cũng nói là đi họp lớp, không để bạn học cũ xem thường chí khí của nó.”
Cả hai sau đó nhìn nhau bật cười.
Cố Thừa Luân lại âm thầm trách Uông Thành cứ thích chơi trò hàn gắn.

Lúc nào cũng là người chê trách Tép Nhỏ đầu tiên, nhưng đến khi anh góp lời vào gây ra tranh cãi thì sẽ ở giữa làm cầu nối đôi bên.
Ăn sáng xong anh vòng qua quán mì đón Uông Thành, nhìn thằng bạn mải mê hàn huyên với Ân Hi không nhịn được cười.

Yêu thích đến vậy lại nhát gan không chịu theo đuổi, đúng thật.
Vừa chạy đến gần trường làng cũ Uông Thành và Cố Thừa Luân phải một phen kinh hãi với màn tranh chỗ đỗ xe, suýt nữa thì gây ra va chạm mạnh.

Mà người tranh giành với chiếc xe không kém phần sang trọng không ai khác chính là Thượng Thần Hi.
Uông Thành và Cố Thừa Luân đương nhiên nhận ra xe của bạn mình lập tức bước xuống đến chỗ đó xem tình hình.
“Họp cựu học sinh ngoài tranh nhau phát danh thiếp năm nay còn có màn đọ xe nữa.” Uông Thành nói với Cố Thừa Luân mắt lại ngó nghiêng sang hướng Thượng Thần Hi và một cậu ấm kia.
“Này, tôi chuẩn bị lui xe để đỗ mà, anh không có mắt nhìn đèn tín hiệu sao chứ?”
“Không có bị trầy xe chứ hử? Đất này là của anh sao, có cần tôi cho người phong tỏa cả khu này cho anh đỗ xe không?”
“Muốn kiếm chuyện hả? Nhìn ăn mặc sang trọng lại có thái độ lưu manh.

Không cần nhìn mặt thì cũng biết anh chính là Tép Nhỏ tiếng tăm đầu gấu một thời ở trong trường rồi.”
“Này thằng kia, đi chỗ khác đỗ xe đi, choáng chỗ ở đây.” Uông Thành từ xa chạy tới hung hăng phất tay.

Ý tứ xua đuổi.
Thấy có thêm hai người tên cậu ấm nhún vai về lại trong xe sau đó lái đi chỗ khác.

Uông Thành thấy vậy liền quay sang trách mắng thằng bạn của mình: “Mày lúc nào cũng ngang tàng thích sinh sự, người ta đánh mày tao không có bênh vực đâu.”
“Chứ chẳng phải vì tên cậu ấm đó dụ mất em hoa khôi trong lòng mày bị ghi hận suốt bao nhiêu năm nay ư? Tao chiếm chỗ đỗ xe chính là bước đầu lấy lại phong độ và uy thế cho mày đó.”
“Dở hơi.”
“Tao giúp mày còn bị chê là dở hơi.”
“Hôm nay họp cựu học sinh không phải đến để so kè đâu.”
Thượng Thần Hi không để ý cặp lấy bờ hai của thằng bạn đi trở vào trong, lúc này quay sang đã không thấy Cố Thừa Luân đâu cả.
Chẳng lẽ còn giận? Uông Thành thầm than nhẹ trong lòng.
“Chà, Thượng Thần Hi! Nhìn anh mặc áo vest kì thực nhận không ra đó ha.”
“Vậy sao? Tôi mỗi ngày đều mặc như vậy kia mà.

Còn cô nhìn quyến rũ hơn xưa rất nhiều.”
“Hello! Rose, cô còn nhớ tôi không?”
Màn chào hỏi phát danh thiếp đã bắt đầu, Uông Thành buồn chán qua loa vài lời liền chạy đi kiếm Cố Thừa Luân.
Nó đúng thực ở showroom của trường xem những huy chương, lưu niệm chương và chiến tích năm xưa của học sinh các năm.

Trên bản vàng đều là những cái tên quen thuộc.
Còn nhớ những năm tiểu học đến sơ trung Thượng Thần Hi luôn là cái tên dẫn đầu toàn trường, Cố Thừa Luân chỉ xếp thứ hai.

Nữ sinh săn đón Thượng Thần Hi, ai cũng thích chơi chung với hắn.
Nhưng khi bắt đầu bước qua cao trung, Thượng Thần Hi tuột dốc thảm hại, thậm chí là đội sổ trong bản xếp hạng đánh giá về mọi mặt.
“Quá khứ chính là quá khứ nên nhìn về tương lai thôi.”

Giọng nói của Thượng Thần Hi từ ngoài cửa truyền vào, tiếng giày da chạm đất vang lên từng nhịp bước đến gần.
Cố Thừa Luân và Uông Thành nghiêng mặt quay lại nhìn, ánh mắt niềm nở.
Thời điểm đó gia đình của Thượng Thần Hi trải qua những biến cố, hắn thì bắt đầu hứng thú đến việc kiếm ra tiền, chỉ một lòng lao đầu vào chuyện làm thêm đến kinh doanh nhỏ để kiếm thật nhiều tiền.

Tâm tư không còn dành nhiều cho chuyện bài vở.

Hai chú Nghiêm càng không thể khuyên ngăn nó.
Khi đó nữ sinh săn đón hắn vẫn nhiều hơn.

Miệng lưỡi của hắn lưu loát, đối với chuyện xã giao và hào phóng trượng nghĩa với bạn bè luôn đứng bậc nhất nhì ở trường.

Cố Thừa Luân thì đã có mối tình đầu với thanh mai trúc mã là Helen.
“Năm đầu cao trung mày hướng dẫn tao phương pháp học, tao vượt lên đứng nhất toàn trường còn mày thì đội sổ.

Nghĩ đến còn tưởng đâu là chuyện khôi hài.”
Cố Thừa Luân nhẹ nhàng từng lời trong hồi ức, ánh mắt thiết tha giống như là hoài niệm và trân trọng..