Bước Ngoặt Hoàng Kim

Chương 19: 19 Cố Chấp Phần Thắng


“Ân oán của tao với nhà Thượng Thần bớt một người đến làm phiền thì tao đỡ phải lo cho người đó.

Mày đừng lắm lời nữa.”
“Cái gì? Tao cả buổi tối đến giúp mày mà bảo là làm phiền hử? Khuyên nhủ vài câu thì thành thừa rồi đúng không?”
Thượng Thần Hi nhíu mày, trong lòng càng nặng nề: “Mày không hiểu đâu, càng không thể làm được gì? Mặc kệ tao đi.”
Uông Thành nghiến răng nghiến lợi, nếu không vì thấy vẻ mặt thằng bạn đủ thê thảm đã đấm vào mặt nó một phát rồi.

Bên này Cố Thừa Luân tựa lưng vào thành lan can, bất ngờ lên tiếng, ánh mắt nhìn Thượng Thần Hi chứa đầy chất vấn:
“Vì sự thật mọi chuyện đều do mày làm.

Bước tiếp theo sẽ là gì, kích động băng bọn khác đến gây hấn, tạo áp lực đến BM? Khiến Thượng Thần dừng lại dự tính? Mày rốt cuộc đang muốn gì? Tập đoàn Thượng Thần có địa vị như ngày hôm nay không phải dư luận ồn ào một chút có thể cản trở bước phát triển của họ.”
“Lại thêm mày muốn chà đạp tao?” Thượng Thần Hi bắt đầu nóng giận.
Cố Thừa Luân cảm thấy thật vô lý, rõ ràng nó bày trò manh động, trước đó còn rút quỹ công trình, anh còn chưa tính sổ với nó.
“Tao không có chà đạp mày.

Tao chỉ muốn giúp mày, thức tỉnh mày.”
“Yên tâm, tao sẽ không kéo mày xuống nước đâu.”
Uông Thành thoáng bàng hoàng, dường như mọi trách hờn đối với Thượng Thần Hi đều đã tan biến hết theo gió, nhìn nó ủ dột tàn tạ, trong lòng không khỏi chua xót: “Mày thật sự đã dại dột như vậy?”

“Đó không phải dại dột, đó là kế sách.

Chơi trội với bọn nhà giàu chẳng lẽ thi ai sống dai hơn sao?”
“Hiện tại mày đang bị khởi kiện cộng với lúc trước bị đám cho vay rượt chém thì nên rút bài học mới phải? Mày năm lần bảy lượt chơi với lửa, phải biết là có ngày không bảo toàn được mạng sống? Hong Kong phát triển vượt bậc, nhất là mảng luật pháp, mày nên chấn chỉnh lại đi.” Cố Thừa Luân vừa giận vừa phân tích thuyết phục, từng lời nói mạnh mẽ, dứt khoát.
Thượng Thần Hi lại cười buồn: “Mày nói đi tao nên làm gì đây? Dật Vĩ vốn yếu nợ mang, tao dùng cách nào để tranh giành với đám người đó chứ? Nhìn tên Lục Tuấn bộ dạng công tử nhởn nhơ, một câu nói trăm nghìn người làm việc miệt mài cho nó...!Okay! Hiện tại nó là ông chủ nhỏ của mày, tao biết có chỗ bất tiện, tuyệt đối không khiến mày bị vạ lây.”
“Vấn đề là mày vẫn cứ cố chấp phạm sai...!Tép Nhỏ, mày nhìn mày vẫn còn trẻ, mày liều mạng như thế có nghĩ đến hai người cha của mày hay không?”
“Nói như vậy có nghĩa là bảo tao làm lại từ đầu? Thanh lý công ty? Tao mặt dày bị người ta chà đạp bấy lâu nay đều là uổng phí, ngay chính tao cũng không dám soi mình trong gương, nhắc về lý tưởng sống.

Đêm nay mày gác qua chuyện rút quỹ công trình để tìm gặp tao chắc còn có việc khác muốn bàn đúng không? Lục Tuấn ủy thác mày thâu tóm công trình Thành Nam, đứng ra làm cầu nối với BM, thậm chí thuyết phục mày làm Giám đốc toàn dự án.”
Cố Thừa Luân và Uông Thành đồng thời chết lặng.
Tiếng thở ra khe khẽ nặng nhọc làm sao.

Thượng Thần Hi và Cố Thừa Luân vẫn mặt đối mặt nhìn về nhau, Uông Thành ở giữa nhìn hai thằng bạn mà chẳng biết phải nói thế nào cho tốt.
“Vậy mày nghĩ tao sẽ chọn lựa thế nào? Và có thực sự là tốt cho tao không? Thành Nam là một vũng đầm lầy của bọn hắc đạo.”
“Nhưng chí ít khi mày chọn theo Thượng Thần thì sẽ không tốt cho tao.”
“Nếu không vì Thượng Thần tham vấn vào mày đã không kích động đến vậy cố chấp phần thắng?” Cố Thừa Luân nói vào tim đen, âm giọng trầm thấp đến chính mình cũng không nỡ nhìn vẻ mặt không muốn cam chịu của Thượng Thần Hi.
Uông Thành càng nghe hai thằng bạn nói thì càng không hiểu.
“Phải, tao cố chấp phần thắng.

Cha tao thua cho ông ta, bị ông ta dồn vào chỗ thiệt, hủy hoại hạnh phúc của tao.

Nếu giờ đây tao lại thua cho ông ta thì tao không còn mặt mũi nhìn cha tao nữa, tao nhất định bất chấp thủ đoạn, bằng không thà tao nhảy xuống biển chết quách cho rồi.”
“Mày đừng hở chút là mở miệng đòi chết.

Tụi bây đừng cứ cãi nhau.” Uông Thành nóng lòng khuyên giải.

Anh cảm thấy dường như vấn đề đã đi quá xa rồi.
“Cho tới bây giờ mày vẫn lưu giữ ý nghĩ tiêu cực đó thật làm tao thất vọng.” Cố Thừa Luân không khuyên can nữa nhẹ nhàng quay lưng bỏ đi.
Thượng Thần Hi hung hăng hất cái níu tay của Uông Thành cũng tự mình đi về hướng khác.
Xét thấy tâm tình của Cố Thừa Luân nhẹ nhàng hơn cho nên Uông Thành vẫn chọn lựa đi về phía của Thượng Thần Hi mà đuổi theo.
Màn đêm tĩnh mịch chỉ nghe được tiếng sóng vỗ xa xa rì rào.
Doãn Ân Hi trở về quán mì dọn dẹp một lúc thì chợt nhớ túi xách của mình đã bỏ quên ở chỗ công ty cho nên muốn quay trở lại đó lấy.


Nhân tiện gom vài số liệu bị sai nhờ Uông Thành góp ý chỉnh sửa.

Dù sao anh ấy vẫn là dân trong nghề, nhìn ra sai ở chỗ nào chắc chắn biết cách điều chỉnh.
Nghĩ là làm, Doãn Ân Hi một mình sải bộ đi về phía tòa nhà văn phòng, men theo ánh đèn đường cẩn thận mà đi.
Lúc mở cửa văn phòng công ty thì bất ngờ thu hút bởi ánh đèn trong phòng làm việc của Thượng Thần Hi.

Cô vội vàng đi vào trong, gõ xuống cánh cửa: “Sao anh trễ như vậy còn trở về đây?”
“Câu này tôi hỏi ngược lại cô mới đúng.”
Doãn Ân Hi cười cười kéo ghế ngồi xuống đối diện với Thượng Thần Hi, cách anh một chiếc bàn, nhìn bộ dạng phờ phạc của anh ấy mà dâng lên thương cảm.
“Tôi bỏ quên đồ, vì khi nãy vội đi đến sở cảnh sát.”
“Quên thì ngày mai ghé lấy, có gì quan trọng đâu.

Có phải cô muốn lấy giấy tờ bên công ty kế toán làm sai mang đi thỉnh giáo thằng Thành đúng không?”
Bị đối phương bắt trúng suy nghĩ Ân Hi vừa ngượng vừa ngạc nhiên, cũng thầm khen ngợi anh ta thông minh quá.
“Cô đó, cứ như tờ giấy trắng, đọc hiểu quá dễ dàng.

Không sợ đi bộ từ quán mì đến đây gặp cướp hay sao? Cuộc đời không phải luôn may mắn.”
“Tôi đi đứng chững chạc mà, không có lo lắng gì.

Thượng đế sẽ luôn soi sáng và phù hộ cho tôi.”
“Cô thật là lạc quan đến ngốc nghếch.”
Thượng Thần Hi tuy rằng mỉm cười nói lời trêu chọc nhưng thần sắc mỏi mệt vẫn không hề tốt hơn.


Ánh mắt đó vẫn sáng quắc và chứa đầy suy tư.

Doãn Ân Hi lại mềm lòng, mở lời hỏi thăm: “Chuyện ở sở cảnh sát có phải không liên quan đến anh không?”
Thượng Thần Hi nghe đến câu này thì nhận thấy hổ thẹn, nhìn người con gái gương mặt thanh tú đơn thuần đến lạ thường, đặc biệt cô có một đôi mắt hạnh linh động tạo ra những tia lạc quan.
Anh nâng cốc cà phê nhấp một ngụm nhỏ âm thầm che đi biểu cảm của mình.

Hương cà phê quấn quanh đê mê có chút thư thả.
“Cô quen biết tôi chưa lâu, đừng có đặt kì vọng quá cao.”
Nói như vậy tức là thừa nhận rồi.

Doãn Ân Hi rất ngỡ ngàng: “Nhưng anh...!đâu có cần phải sinh chuyện rắc rối như vậy cho mình? Tôi thật không hiểu.”
Cô đúng thực không hiểu, Thượng Thần Hi đã trả hết nợ, vừa rồi cũng tìm được đơn hàng lớn, anh ta...!đâu nhất thiết phải giao du với đám giang hồ phá rối công trình người ta.

Huống hồ làm như vậy chỗ Thành Nam không có ai đến khởi công, đống hàng tồn chỉ khó khăn thêm thôi.
Thượng Thần Hi đương nhiên không còn hơi sức, vừa cãi nhau với Cố Thừa Luân xong lại đi giải thích cho một cô ngốc đơn thuần không biết sự đời này, anh cười nhạt, thì thầm một câu đủ để cả hai cùng nghe thấy: “Tôi nhất định không chịu thua.”
Anh nhìn thấy vẻ mặt không hiểu của Doãn Ân Hi càng nhấn mạnh hơn: “Con người của tôi không có thích bị thua.”
Hai người nhìn nhau lặng lẽ như vậy vài giây trôi qua, cuối cùng Thượng Thần Hi cũng kéo áo vest trên ghế bảo với Ân Hi: “Trễ rồi tôi đưa cô trở về.”.