[Dựa trên giấc mơ đêm qua của tôi, tỉnh dậy viết ngay thành truyện cho các bạn đọc]
Mùa hè năm 2015, ông Đào Văn H. đi du lịch bằng xe khách, dọc đường có dừng lại để đi tiểu ở bụi cây. Ông H. dẫm phải vật gì đó cộm cộm dưới chân và nhận ra đó là một cốn sổ nhật ký, được ghi bằng nét chữ rất đẹp. Bên trong sổ có ghi tên của người viết: Nguyễn Thanh Tú, lớp 10A6 trường Thpt C.
*****
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình gặp một chuyện rất kỳ lạ. Lúc gần sáng, trước khi tỉnh dậy mình đã có một cơn ác mộng. Mình không nhớ kỹ lắm, mình chỉ nhớ rằng trong mơ ngoài mình và các bạn ra còn có một người đàn ông có bộ mặt rất Tây, nhìn như diễn viên Hollywood. Ông ta đến tìm bọn mình.
Lúc chiều khi mình ở trường tập văn nghệ với các bạn thì có một người đàn ông mặc quân phục đến thật. Ông ta bước vào sau cánh gà. Bảo Anh nói chuyện với ông ta. Nó có vẻ rất vui vì cứ cười ha ha cực kỳ thoải mái. Mấy đứa khác trong nhóm cũng cười rất tươi. Mình đứng ở xa, không nghe được mọi người nói chuyện. Ngoài hội trường có tiếng nhạc bài "Bánh trôi nước" rất to.
Người đàn ông kia đưa cho Bảo Anh một vật gì đó. Nó nhận ngay, nhưng không tỏ ra sửng sốt trước món quà của người đàn ông. Nó đã nói với mình về chuyện được đàn ông con trai tặng quà. Nói nhiều lần rồi.
Mắt mình cảm thấy hơi khó chịu. Không biết tại trười nắng nóng hay gì mà mình thấy mắt mình nhìn màu sắc bị nhòe.
Ngày... tháng... năm...
Mình thấy có gì đó không ổn. Hình như mình đang sống trong một chuỗi những sự kiện déjà vu. Nhìn cái gì mình cũng có cảm giác quen quen như mình đã từng mơ thấy nó rồi. Mình ngạc nhiên lắm, bởi điều này chưa bao gờ xảy ra với mình trước đây.
Chiều nay, lúc đứng ở sau hội trường, mình thấy Bảo Anh cầm món quà của người đàn ông hôm qua. Đó là một cái thẻ rút tiền không có tên ngân hàng, không có gì cả, màu xanh. Bảo Anh nói thậm chí còn không cần nhập mật khẩu. Số dư trong tài khoản là gần hai trăm triệu. Ai lại tặng cho người lạ tận hai trăm triệu? Mình bắt đâu thấy một điều gì đó không lành. Nhưng Bảo Anh bảo mình chỉ lo hão. Nó là một đứa xinh đẹp, một hot girl thì đâu có gì lạ khi có đại gia tặng quà. Kim Anh, Thu, Lý và Mỹ đều không nói gì. Mình thấy chúng nó đều có một vài món đồ trang sức mới. Chắc là của Bảo Anh mua cho. Mình chẳng có gì cả vì mình đâu có chơi thân với Bảo Anh.
Mình chỉ khuyên Bảo Anh là "Đừng có tiêu hết tiền trong thẻ nhé". Mình không biết tại sao mình lại nói như thế. Nếu tiêu hết thì sao?
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình đi khám, bác sĩ nhãn khoa nói mắt mình chẳng có vấn đề gì cả. Tuy nhiên mình vẫn thấy hơi nhòe nhoẹt. Mình thoáng thấy những thứ lạ lạ. Cứ như những bóng ma ấy. Nhưng mình không sợ ma.
Lúc rời phòng khám, mình lại gặp Bảo Anh với mấy người bạn đang đứng ở một cửa hiệu ven đường. Đó là hiệu bán mỹ phẩm thiên nhiên. Họ có những cục xà phòng rửa mặt hình viên thuốc màu xanh biển. Mình cũng muốn mua để dùng thử.
Mình có ghé lại chào Bảo Anh. Mặt nó nhòe nhòe. Mặt mấy đứa kia cũng nhòe nhòe.
Ngày... tháng... năm...
Lúc tập múa xong, mình có bảo cô Giang rằng mắt mình khó chịu, mình muốn đi rửa mặt. Cô Giang cho mình đi. Vừa rửa mặt xong thì mình lại thấy người đàn ông đã tặng quà cho Bảo Anh. Ông ta vẫn mặc bộ quân phục đó và hôm nay ông ta trông vui hơn nhiều. Ông ta bảo mình tên là Thịnh. Ông Thịnh tự giới thiệu mình là người của công ty du lịch, công ty ông đang thử nghiệm loại hình du lịch mới. Mình cũng lại gần nghe xem ông ta muốn gì khác không hay chỉ muốn quảng cáo thôi. Ông Thịnh bảo trường mình sẽ là một trong những trường được thử nghiệm loại hình du lịch mới mẻ này. Mình không muốn đi. Bởi mình thấy ông Thịnh có gì đó rất lạ. Tuy nhiên mình vẫn không nhìn rõ bởi mắt mình khó chịu quá! Cứ như mình phải nhìn qua bốn con mắt khác nhau.
Ngày... tháng... năm...
Mỗi lần gặp Bảo Anh, mình đều nhắc nó "Đừng có tiêu hết tiền trong thẻ" nhưng nó không chịu nghe. Đúng ra là nó lờ mình đi.
Hôm nay cô chủ nhiệm thông báo rằng có một công ty du lịch thử nghiệm kiểu du lịch mới. Họ sẽ đưa các nữ sinh đến một tòa biệt thự lớn, với đầy đủ tiện nghi. Các nữ sinh sẽ sống tập thể giống như một ký túc xã nữ khổng lồ vậy. Các cô giáo trong trường cũng sẽ đi. Bọn con trai không hào hứng lắm, còn con gái thì rất vui. Mình chẳng có bạn bè thân thiết gì cả. Cho nên với mình có đi hay không cũng thế thôi. Nhưng cô Huệ bảo mình nên đi. Bởi vì đi thì mới có bạn bè chứ.
Mình vẫn có cảm giác không tốt. Mắt mình hình như lại tệ hơn. Nhìn cái gì cũng thấy rực rỡ. Lúc học về phòng chống ma túy, người ta bảo khi dùng ma túy sẽ thấy những màu sắc đẹp đẽ. Chẳng lẽ mình đang bị đầu độc?
Thật là vớ vẩn. Cái suy nghĩ ấy mình viết vào đây, cho một mình mình đọc mà còn thấy ngượng.
Ngày... tháng... năm...
Rõ ràng mình đã mơ thấy ông Thịnh. Và giấc mơ đó là một cơn ác mộng đúng nghĩa. Nhưng mình không tài nào nhớ ra nổi tại sao đó lại là một cơn ác mộng? Điều gì đã xảy ra? Mình vẫn nghe người ta nói về sự báo mộng. Người ta dựa vào giấc mơ để tiên đoán nhiều thứ: vận may, vận rủi, nhân duyên và cả số đề nữa. Mà một khi mơ thì con người ta chỉ có thể mơ thấy những người mình đã từng gặp. Nhưng rõ ràng mình mơ thấy ông Thịnh trước rồi mới gặp ông ta cơ mà? Mình được báo mộng sao? Vậy chắc chắn ông Thịnh có gì đó rất lạ. Tại sao ông ta lại cho Bảo Anh nhiều tiền thế?
Ngày... tháng... năm...
Bảo Anh vẫn lờ những lời cảnh báo không đầu không đuôi của mình.
Lúc ở trong thư viện mình đọc được cuốn "Truyện cổ Grimm". Trong truyện "Yêu râu xanh" có nhắc đến một con quỷ chuyên môn đi dụ dỗ các cô gái về làm vợ. Bề ngoài thì con quỷ tỏ ra chiều chuộng vợ, nhưng chỉ cần người vợ mở cánh cửa kho bí mật của nó thì sẽ thấy một bể đầy những máu. Đó là máu của những người vợ trước đó đã dại dột mở cửa kho ra. Không hiểu sao mình lại nghĩ tới ông Thịnh và bộ đồ lính màu xanh của ông ta.
Ngày... tháng... năm...
Mẹ mình nộp tiền rồi bắt mình đi chứ mình chẳng muốn đi tí nào. Trên xe, Bảo Anh cứ lôi cái điện thoại mới mua ra chụp hình tự sướng. Hình như nó sắp tiêu hết tiền trong thẻ rồi. Mà tiêu hết thì sao?
Mình để ý thấy trên xe toàn là những bạn nữ cùng trường cùng lớp. Có cả cô chủ nhiệm nữa. Mọi người đều có vẻ vui, cứ hát hò mãi. Đoạn đường quốc lộ, mình cũng hẳng biết là quốc lộ nào, vắng tanh. Hai bên chỉ thấy toàn là cát và những bụi cây thấp lè tè. Y như là đi xe qua hoang mạc vậy. Mắt mình vốn đã nhìn màu gi cũng thấy gắt, nắng vàng, cát vàng càng làm mắt mình khó chịu hơn.
Mình không biết là mất bao lâu mới đến nơi. Điện thoại mất sóng và đột ngột đơ ra từ lúc lên xe. Mình đành nhắm mắt ngủ một giấc sau khi các bạn và cô chủ nhiệm hát hết bài "Nối vòng tay lớn".
Ngôi biệt thự đó không biết có đủ chỗ không, nhưng trông rất đẹp và khoảng khoắt khi nhìn từ bên ngoài vào. Bên trong rộng một cách bất thường. Hồi nhỏ mình có đọc Doraemon, giờ thì minh thấy như mình vừa chui vào trong cái túi không gian bốn chiều. Bề ngoài thì bé tí mà bên trong khổng lồ. Trong biệt thự có đầy đủ đồ đạc, phòng ốc, thang máy... Cái gì cũng có, trông như một lâu đài Âu châu cổ. Mình thích nhất là những đồ trang trí, trông rất dễ thương và nữ tính. Nhưng mình nhìn mãi mà chẳng thấy cái đồng hồ nào cả.
Mình được xếp vào chung phòng với Như, Huyền, Vân, Thúy và Thảo. Phòng của Bảo Anh ở ngay cạnh phòng mình. Thế nên trước khi đi ngủ mình lại sang nhắc nó "Đừng có tiêu hết tiền trong thẻ".
Ngày... tháng... năm...
Mặc dù lạ nhà, nhưng vì phòng đầy đủ tiện nghi nên mình không khó ngủ lắm. Chăn, drap, gối và đệm, thứ nào cũng thơm tho sạch sẽ. Thậm chí lúc mình đẩy cái vali vào gầm giường, mình còn thấy có một thùng đầy quần áo mới. Hóa ra ai cũng có một cái thùng như thế. Giày dép và quần áo trông rất thời trang. Thứ nào cũng vừa in.
Sáng nay, khi mình ngủ dậy mình đã thấy một người phụ nữ đẩy xe đồ ăn sáng đến cạnh giường mình. Mình hỏi cô ấy về cuộc sống ở ngôi biệt thự này, nhưng cô ấy chẳng nói gì. Training nhân viên phục vụ chưa kỹ chăng?
Khi mọi người đã dậy hết, mình rủ các bạn xuống tầng dưới chơi những không ai muốn đi chung với mình. Mình đành đi một mình. Nhưng hình như ngôi biệt thự có gì đó khang khác. Mình chỉ thấy những dãy phòng dài dằng dặc, phòng nào cũng đầy những con gái. Hành lang như dài ra vô tận và đan cài chằng chịt như một mê cung. Chỉ có điều là mình không hề đi trúng đường cụt. Thậm chí mình còn đi thành hình vòng tròn. Mình muốn hỏi đường, nhưng mọi căn phòng đều đóng cửa khi mình đến gần. Mình đã sợ. Mình nhận ra mình vừa lạc vào một ngôi nhà ma quái. Khi mình kiệt sức, không còn biết được đường nào để về phòng mình nữa thì mình lại thấy phòng mình đang cách mình có vài bước chân!
Lúc này, mình nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy bầu trời vẫn không có gì đặc biệt. Rất trong và đầy nắng. Nắng chiếu qua cửa sổ khiến cho mình thấy rõ cả những hạt bụi li ti. Phòng không có quạt hay điều hòa gì mà vẫn rất mát mẻ, thậm chí còn có đôi phần lạnh lẽo.
Mình không dám kể cho ai nghe về chuyện vừa rồi. Họ sẽ cho là mình bị điên. Mình muốn gọi điện về cho mẹ nhưng điện thoại của mình chết cứng rồi. Mình không sạc được. Phòng không có ổ điện.
Ngày... tháng... năm...
Mình rất nhớ mẹ. Cả đêm qua mình ức thức mãi vì nhớ mẹ. Mình muốn được về nhà ngay, mẹ sẽ nướng cháy bánh mì nhưng như thế còn ngon hơn là ăn đồ ăn sáng ở đây. Sáng nào mình cũng thấy đồ ăn được biện sẵn từ khi mình mới ngủ dậy. Lúc mình soi vào gương trong nhà tắm, mình thấy tóc mình hình như vừa dài ra. Quần áo của mình bỏ vào trong chậu giặt hình như cứ mất dần. Mình đoán là các bạn cũng bị như mình, nhưng không ai nói gì. Họ chỉ nói chuyện với nhau. Họ đã bị ngôi nhà ma này ám ảnh rồi.
Mình là người duy nhất ở đây giữ được sự tỉnh táo. Và mình cố gắng tỉnh táo bằng cách nhắc Bảo Anh đừng có mà tiêu hết tiền trong thẻ. Ở đây không có chỗ rút tiền nhưng mình vẫn cứ nhắc để nó đừng quên.
Ngày... tháng... năm...
Ngôi biệt thự thay đổi mỗi ngày. Hình như càng ngày nó càng xập xệ hơn và ma quái hơn. Sàn đá hoa cương nay là sàn ván gỗ kêu cọt kẹt. Giấy dán tường xinh xắn biến mất. Thay vào đó là lớp sơn vàng bong tróc, nứt nẻ giống như tường ở trường mình.
Hôm nay trong lúc đi lại, mình thấy có một số phòng học khá rộng với bàn ghế gỗ, phấn trắng bảng đen. Mình muốn vào xem, nhưng phòng học nào cũng có một cái ổ khóa to đùng. Giống như căn phòng bí mật của con quỷ râu xanh trong truyện cổ Grimm.
Ngày... tháng... năm...
Mình không biết là mình ở đây được bao lâu rồi. Mình không còn ý thức về thời gian nữa. Ngay cả quyển nhật ký này mình cũng thấy rất mù mờ mỗi khi đọc lại. Mình muốn tìm cách để liên lạc với mẹ, nói cho mẹ biết là mình ổn. Nhưng đó chắc là một lời nói dối. Vì mình có cảm giác mình sẽ chết ở đây. Có lẽ đó là lý do tại sao cơn ác mộng của mình kết thúc. Mình đã chết trong giấc mơ. Vậy thì mình sẽ chết ở ngoài đời.
Hôm nay thì ngôi nhà không còn là ngôi nhà nữa. Nó giống một ngôi trường. Mình muốn tìm cách trốn thoát nhưng cái cửa sổ nhỏ quá. Lúc nhìn qua cửa sổ, mình thấy những bóng đèn quả nhót chăng đầy bên ngoài. Nhìn từ xa chắc hẳn ngôi trường này phải sáng lấp lánh. Mắt mình chỉ tổ nhức thêm. Mấy cái bóng đèn trang trí cứ nhấp nháy ánh đỏ.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình được gọi đi dự một lớp học. Mình chẳng biết là sẽ học cái gì mà cũng không có ai mang sách vở theo. Cô giáo chủ nhiệm nồi ngay đằng trước mình. Còn đằng sau mình là Bảo Anh. Sau Bảo Anh còn có hai bạn gái nữa mặc áo dài trắng như những nữ sinh cấp ba hồi xưa.
Mình không thể giấu được nữa. Mình phải kể ra, Mình kể cho cô chủ nhiệm nghe hết. Về giấc mơ mà mình không thể nhớ rõ. Về cảm giác déjà vu suốt từ lúc gặp ông Thịnh, về cái trò ám ảnh quái dị cứ nhắc Bảo Anh không được tiêu hết tiền cho đến câu chuyện cổ tích về yêu râu xanh mà mình đọc được trong thư viện trường. Cô chỉ gật đầu và nói rằng cô tin mình. Không, đó không phải bộ mặt tin tưởng. Đó là bộ mặt của một người nhìn người điên.
Vừa lúc đó, một cô giáo bước vào lớp. Cô không tự giới thiệu, không chào ai mà hỏi luôn "Các em có biết tại sao nơi này cứ nhấp nháy ánh đèn đỏ không?" Chẳng ai biết. Cô giáo bảo "Vì đây là một cái nhà thổ".
Cô giáo vừa dứt lời thì từ ngoài cửa có một người mặc đồ múa lân, với cái đầu lân cứ lúc lắc liên hồi. Mình thấy người đó nổi hẳn lên, hình như ông ta không thuộc về không gian ba chiều. Người đó nhòe nhoẹt, có những mảng màu xanh đỏ lẫn lộn như xem phim 3D mà không mang kính. Người đó đuổi theo cô giáo với một cây rìu chặt củi.
Máu cô giáo đã bắn vào người mình. Mình sợ. Và mình biết mọi người cũng sợ như mình nhưng không ai dám lên tiếng, dám cử động. Âm thanh duy nhất mình nghe thấy là tiếng cái rìu bổ xuống xác chết của cô giáo lạ mặt.
Cái người mặc đồ múa lân cầm cây rìu đi tiếp. Gã dừng lại ở chỗ hai bạn gái mặc áo dài rồi lại đưa rìu bổ xuống họ. "Tao đã bảo là không được mặc những thứ đồ ít thịnh hành!" Mình không dám nhìn. Mình không dám mở mắt ra cho đến khi nghe tiếng hai cái xác đổ gục xuống bàn. Mình quay xuống, và thấy mặt Bảo Anh trắng bệch như phấn.
"Đã tiêu hết tiền trong thẻ chưa?"
"Rồi."
*****
Ông H. Quăng cuốn sổ nhật ký qua cửa sổ. Ông không dám đọc nữa. Những trang cuối cùng của cuốn sổ bị dính chặt lại với nhau nên dù ông có muốn đọc thêm cũng không được.
Ông H. Nhìn qua cửa sổ của xe khách. Đoạn đường quốc lộ nửa đêm tăm tối, thấp thoáng bóng vàng vàng của những con đom đóm. Cái nhà thổ đó vẫn đang ở ngoài kia.
[Tóm tắt giấc mơ của tác giả: Một nhóm những cô gái tuổi khoảng mười lăm đang chuẩn bị cho buổi trình diễn văn nghệ ở trường thì một người đàn ông có bộ mặt rất Tây và mặc quân phục xuất hiện. Ông ta tỏ ra thiện chí và đem tặng cho nhóm bạn gái một chiếc thẻ rút tiền màu xanh không có ký hiệu gì. Cô gái tóc cúp (tạm gọi là A) liên tục sử dụng chiếc thẻ lạ để rút tiền và phát hiện ra có một số dư rất lớn trong thẻ. Tuy nhiên, B - một cô gái trong nhóm để tóc dài quá vai, mặc váy hoa nói rằng cô đã mơ thấy người đàn ông này, và cảnh báo A rằng không nên rút hết tiền trong thẻ nhưng chính B lại không nhớ rõ giấc mơ của cô như thế nào. Sau đó, mắt B trở nên lạ hơn và cô bé có cảm giác mọi màu sắc trong mắt cô trở nên gay gắt hơn bình thường.
Bỏ ngoài tai những cảnh báo của B, A tiếp tục tiêu xài số tiền trong thẻ. Trong một lần bàn bạc với nhau về chuyện A muốn mua những bánh xà phòng dưỡng da có hình thù như viên thuốc, thì người đàn ông kỳ lạ lại xuất hiện. Lần này, ông ta tự giới thiệu rằng mình làm ở một công ty du lịch và tiết lộ rằng ông sẽ tổ chức cho trường học của nhóm bạn gái một chuyến tham quan mang tính "thử nghiệm". Chuyến đi sẽ bao gồm toàn những nữ sinh và giáo viên nữ. Lần này, màu sắc trong mắt B lại trở nên gay gắt hơn.
Dù trong lòng biết có điều chẳng lành, B vẫn quyết định lên đường cùng nhóm bạn. Trên đường, B phát hiện ra còn có rất nhiều xe khác, xe nào cũng đầy những nữ sinh và giáo viên nữ ở trường B.
Xe chở B và các bạn đến một căn biệt thự lớn, nhưng bên trong cho thấy những cấu trúc và không gian bất thường. Ở trong biệt thự, B thấy chỗ thì quá rộng, chỗ thì quá hẹp, mùa sắc xám xịt và xưa cũ, bụi và mạng nhện chăng kín, hành lang đi mãi không thấy cầu thang nhưng B lại luôn tìm thấy phòng của mình và các bạn. Trong biệt thự đầy những căn phòng như kiểu phòng ký túc xá với ba, bốn chiếc giường tầng.
Càng lúc B càng mất đi khái niệm về thời gian. Cô bé không biết mình đã ở trong biệt thự bao lâu trong khi bạn bè cô vẫn hành xử bình thường. Toà biệt thự dần dần biến đổi thành một ngôi trường nữ sinh có những giáo viên nữ lạ mặt. Khi nhìn qua cửa sổ, B thấy xung quanh là sa mạc, và chí có một con đường hẹp duy nhất chạy giữa biển cát mênh mông. Mặc dù đang là giữa ban ngày, nhưng B vẫn thấy ngôi trường có những chuỗi bóng đèn quả nhót nhấp nháy ánh sáng đỏ.
Một hôm, B đến dự một lớp học trong ngôi trường quái dị. A ngồi ngay sau lưng B. Trước khi vào giờ học, B ghé tai cô giáo dự thính và nói rằng cô bé đã từng mơ thấy những sự kiện này, nhưng không tài nào nhớ được kết cục khủng khiếp của nó. B so sánh tình trạng của các nữ sinh và giáo viên nữ ở đây với câu chuyện cổ tích về con quỷ chuyên dụ dỗ phụ nữ để cưỡng hiếp và giết hại họ.
Khi giờ học bắt đầu, cô giáo giảng bài đặt ra câu hỏi "Các em có biết tại sao ngôi trường này cứ nhấp nháy ánh sáng đỏ không?" Không ai trả lời. "Vì đây là một cái nhà thổ". Đột nhiên một người mặc đồ múa lân màu vàng lù lù xuất hiện ở ngoài cửa lớp, tay cầm mã tấu và đuổi theo chém chết cô giáo. Máu bắn vào lưng B nhưng B không dám quay ra nhìn. Mắt B nhìn tất cả mọi thứ như đã được xử lý qua bộ lọc 3D. Tất cả mọi người trong phòng đều sợ đến cứng người. Rồi người mặc đồ múa lân lại chém chết hai nữ sinh khác với lý do "Tao đã bảo chúng mày không được mặc theo phong cách ít thịnh hành cơ mà". B quay lưng nhìn mặt A đổi sang trắng bệch. B hỏi "Đã tiêu hết tiền trong thẻ chưa?". Vừa lúc ấy, người mặc đồ múa lân đã tiến sát đến sau lưng A.]