Bố Y Quan Đạo

Chương 23: Vườn chè sau núi

- Chủ nhiệm Trương, tửu lượng của anh cao thật! Nhiều người như vậy mà không làm anh say được.

Sau khi từ trong nhà Vạn Quốc Thư đi ra, hai người Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cất bước nhẹ nhàng trên con đường nhỏ xã Lật Tử Bình, lúc này Cảnh Sương khẽ mỉm cười nói.

Trương Thanh Vân sững sờ, Mã San hình như cũng đã nói như vậy, lúc uống rượu đầu óc lâng lâng cũng không khỏi làm trong lòng hắn sinh ra rung động, hắn cười nói:

- Bình thường thôi, lần sau nếu có cơ hội thì chúng ta thử xem sao. Hôm nay chị cũng không uống hết sức, hay chúng ta đi làm thêm vài chén nữa?

Cảnh Sương cười lên vài tiếng cực kỳ yêu kiều, nàng dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:

- Em không thể uống thêm được nữa, nếu uống nữa sẽ say. Thế nào? Anh trở lại Lật Tử Bình thấy rất cảm khái phải không?

Trương Thanh Vân khẽ gật đầu, lần này hắn trở về Lật Tử Bình với tâm tư hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Trước đó hắn luôn phàn nàn điều kiện nơi đây quá khó khăn, quá gian nan. Lúc này thân phận của hắn đã thay đổi, vì vậy mà về đây cũng sinh ra một loại cảm giác thân thiết nói không nên lời, đúng là con người, tâm tình quá mức phức tạp.

- Chị Cảnh, sáng mai đi đến vườn chè sau núi với tôi nhé. Nơi đó có một chỗ hoàn toàn có thể đảo mắt nhìn khắp Lật Tử Bình, phong cảnh rất đẹp.

Vẻ mặt Cảnh Sương có hơi mất tự nhiên, nàng chỉ cảm thấy trống ngực đập nhanh lên rất nhiều. Nàng đã nói đến Lật Tử Bình để khảo sát đất trồng rau, lúc này Trương Thanh Vân lại muốn mình đi với hắn ra vườn trà sau núi, chẳng phải hắn đã khám phá ra lời nói dối của mình?

Cảnh Sương vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt trở nên đỏ ửng, đất trồng rau của nàng ở Lật Tử Bình đã bán cho người khác từ lâu. Nàng đi cùng Trương Thanh Vân đến Lật Tử Bình thứ nhất cũng chỉ vì chuyện đi nhờ xe, nàng không thể nào nói ngược trở lại, vì vậy đâm lao đành phải theo lao.

Nguyên nhân thứ hai chính là nàng vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về Trương Thanh Vân, tất nhiên cũng không loại trừ chút cảm tình của nàng đối với hắn. Nàng trẻ tuổi và xinh đẹp, hơn nữa sự nghiệp lại vững vàng, đàn ông theo đuổi nàng rất nhiều nhưng tất cả chỉ coi trọng dáng vẻ xinh đẹp và bối cảnh sau lưng nàng. Đồng thời trong lòng nàng cũng có vài bóng đen, cũng vì vậy mà trước nay không chấp nhận bất kỳ người nào.

Cảnh Sương nàng năm nay cũng đã hai bảy hai tám tuổi, một phụ nữ đến độ tuổi này mà chưa có gì thì cũng coi như là người mạnh mẽ và cố chấp, đồng thời cũng có chút cô đơn. Có thể vì nguyên nhân thân phận mà nàng khó tìm được một người như ý.

Trong tất cả những đàn ông mà Cảnh Sương từng tiếp xúc thì Trương Thanh Vân rõ ràng là một người khác hẳn. Người này xuất thân tầm thường nhưng cực kỳ tự tin và trưởng thành, làm người khác sinh ra một cảm giác cực kỳ an toàn khi tiếp xúc với hắn. Người này hoàn toàn khác biệt với những cán bộ trẻ tuổi, không ngang ngược kiêu ngạo, đồng thời cũng không đắc ý vì hư vinh.

Hơn nữa cũng không biết Trương Thanh Vân dùng phương pháp gì mà làm cho Lệ Cương tín nhiệm, điều này cũng chứng tỏ hắn là người tài, có thể nói Trương Thanh Vân đã chuẩn bị tất cả mọi điều kiện cho bước tiến của chính mình, người thế này tuyệt đối không tầm thường.

- Chủ nhiệm Trương, bây giờ anh không phải đang có cảm giác áo gấm về làng sao?

Cảnh Sương lập tức mở lời chuyển chủ đề.

Trương Thanh Vân khẽ cười, thật ra những lời nói của Cảnh Sương cũng khá tương đồng với hoàn cảnh thực tế, nhưng Trương Thanh Vân hắn tầm nhìn cao, chỉ là một thư ký của chủ tịch huyện còn không đến mức làm hắn ngửa mặt lên trời. Hơn nữa bây giờ bốn phía đều là địch, tiền đồ trước mặt chưa biết thế nào nhưng lúc này hoàn toàn có thể bị người ta chụp đuôi.

- Chị Cảnh, sau này chị nên gọi thẳng tên của tôi, chị mở miệng là chủ nhiệm Trương, rất mất tự nhiên, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải người xa lạ gì?

Trương Thanh Vân trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói.

Vẻ mặt Cảnh Sương có chút biến đổi, nàng lặng lẽ nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng cũng không khỏi rung động, nàng khẽ ừ một tiếng, sau đó cũng không nói câu nào.

Trương Thanh Vân cũng cảm nhận được sự mất tự nhiên của Cảnh Sương nhưng hắn cũng không quá để ý. Hắn ở cùng một chỗ với Cảnh Sương cũng không sợ người khác nói ra nói vào, mình rõ ràng chưa vợ, Cảnh Sương cũng không còn chồng, còn kẻ nào dám nói?

Nếu xét trên tất cả các phương diện thì Cảnh Sương tốt hơn Trương Thanh Vân rất nhiều, nếu có chút gì đó với nàng thì người đời sẽ nói hắn trèo cao. Một điểm đen duy nhất của Cảnh Sương chính là việc kết hôn trên danh nghĩa, lúc đó nàng và con trai của Tôn Trường Thanh còn chưa kịp mở tiệc cưới thì chồng đã chết, cũng coi là một người phụ nữ có số khổ. Trương Thanh Vân cũng không có kỳ thị với những người như vậy, ngược lại hắn còn sinh ra cảm giác đồng tình.

Cảnh Sương không nói gì, Trương Thanh Vân cũng rơi vào trầm mặc. Cũng không bao lâu thì hai người đã đi đến nhà khách, lúc này trời đã về khuya, hơn nữa đi đường mệt mỏi nên hai người cũng rả rời. Lúc này cả hai cũng không nói thêm lời nào, hai người tắm rửa xong thì đều đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Lưu Hoan, hắn nói hành lý của Trương Thanh Vân đã chuẩn bị xong. Trương Thanh Vân vội vàng đi rửa mặt, hắn gọi Cảnh Sương dậy để lái xe đến trụ sở xã nhận hành lý.

Khi Trương Thanh Vân tiến vào trong trụ sở xã thì lập tức giật mình, lúc này Vạn Quốc Thư, Hào Liệt và một đám cán bộ xã đều có mặt đông đủ.

- Thanh Vân, hôm nay cậu phải đi, mọi người đều có chút không muốn nhưng đều phải ra đây nói lời tạm biệt.

Vạn Quốc Thư nói.

Trương Thanh Vân vội vàng xuống xe bắt tay tất cả mọi người. Những người này phần lớn đều đã gặp hắn vào chiều qua, hắn dù công tác ở Lật Tử Bình được hai năm nhưng cũng không phải quen biết được tất cả. Lúc này thân phận hắn đã thay đổi, thậm chí hắn còn phát hiện ra mọi người đứng trước mặt mình vẫn còn có chút thận trọng.

Những cán bộ xã trẻ tuổi thì tốt hơn, trong mắt chỉ là vẻ hâm mộ. Những cán bộ xã đã lăn lộn vài chục năm thì vẻ mặt hơi mất tự nhiên, bọn họ biết rõ chỉ cần xét về cấp độ quan trường thì Trương Thanh Vân tùy tiện nói một câu sẽ trực tiếp quyết định con đường chính trị của chính mình. Thậm chí còn có vài người cảm thấy hối hận, nếu sớm biết Trương Thanh Vân có ngày hôm nay thì trước đây sao không hành động trước? Nếu cùng hắn chắp nối quan hệ thì sau này sẽ có chỗ dựa rất lớn.

Sau khi bắt tay và chào hỏi mọi người, Trương Thanh Vân cũng mở lời bằng vài câu đơn giản. Cuộc nói chuyện chỉ đơn giản là hắn đã làm việc ở đây được hai năm, cảm tạ các đồng chí đã ra sức giúp đỡ...

Sau khi giải quyết xong tất cả các nghi thức thì cũng đã sắp đến trưa, Vạn Quốc Thư muốn giữ Trương Thanh Vân lại dùng cơm nhưng hắn vội vàng từ chối. Lúc này đã sắp đến tết, chỉ cần một lần cơm rượu sẽ mất một ngày công, người ta cũng có người thân và nhiều chuyện cần làm, nếu cướp mất một ngày nghỉ của họ thì rõ ràng không tiện.

Khi thấy Trương Thanh Vân nghiêm túc như vậy thì Vạn Quốc Thư và Hào Liệt lại đích thân đưa hắn lên xe, mọi người cùng vẫy tay từ biệt.

- Nhân duyên của anh trong Lật Tử Bình cũng rất tốt, không ngờ có nhiều người đến tiễn chân như vậy.

Cảnh Sương vừa lái xe vừa quay đầu lại khẽ cười nói.

Trương Thanh Vân cũng chỉ ừ một tiếng, đây không phải là nhân duyên tốt mà phải nói là thân phận thay đổi, nếu không đám người Vạn Quốc Thư cũng sẽ không nhiệt tình như vậy. Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không cảm giác được thế lực của đám người Vạn Quốc Thư, quy tắc quan trường chính là như vậy, mọi người đều là ẩn sĩ trong núi sâu, người ngoài đến cũng khó giành được miếng ăn.

- Quẹo phải, chúng ta vào vườn trà sau núi Lật Tử Bình ngắm cảnh một chút.

Trước kia Trương Thanh Vân phụ trách công tác cơ sở vì vậy mà quen thuộc từng cành cây ngọn cỏ trong Lật Tử Bình. Hơn nữa khu vườn trà sau núi chính là nơi mà hắn hay đến nhất, những nông dân trồng chè cũng quen mặt hắn.

Hai người Trương Thanh Vân và Cảnh Sương cùng nhau đi giữa những vườn chè bạt ngàn hoa cỏ, dù thời tiết khá lạnh nhưng khu vườn chè vẫn xanh biêng biếc, hơn nữa lúc này trời xanh mây trắng, tình cảnh đẹp đẽ động lòng người, làm người ta sinh ra cảm giác thích ý nói không nên lời.

- Này, chú Lưu, sớm như vậy mà đã bón phân rồi sao?

Trương Thanh Vân thấy khu vườn xa xa có người đang làm việc tay chân, hắn lập tức kêu lớn.

- À, chào đồng chí Trương! Trụ sở xã còn chưa nghỉ làm sao? Mấy bữa nay thời tiết khá tốt, vì vậy chúng ta mới tranh thủ làm cỏ bón phân! nguồn Trà Truyện

Chú Lưu kia lập tức buông cuốc đi đến, sau khi nhìn thấy Cảnh Sương thì lập tức nở nụ cười.

- Đây là đối tượng của anh sao? Vừa nhìn thấy là biết người trên thành phố rồi. Hai người đừng đi về phía trước nữa, những nông dân đều đã và đang bón phân, mùi hôi khó chịu lắm.

Vẻ mặt Cảnh Sương chợt ửng hồng, nàng khẽ liếc xéo Trương Thanh Vân mà cũng không phủ nhận. Trương Thanh Vân cũng nở nụ cười xấu hổ, trường hợp này rất khó giải thích, vì vậy cũng chỉ biết giả vờ ngu ngơ.