- Thanh Vân à, lúc này tôi đã lớn tuổi, hi vọng cầu tiến cũng không quá cấp bách như trước đây, nhưng nếu có người đề bạt thì tôi sẽ cực kỳ xúc động. Nếu vào thời đại của chúng tôi thì loại đề bạt này rõ ràng không thể tưởng tượng được, điều này nói lên sự coi trọng của lãnh đạo, có cơ hội phát triển.
- Vì vậy tôi thường xuyên mở hội nghị đảng ủy với mục đích truyền thụ những điều này cho các cán bộ, đồng thời cũng làm cho những lão cán bộ cùng thời trở nên phấn chấn, vì đảng mà lập nhiều chiến công có ích.
Vạn Quốc Thư dùng giọng cực kỳ cảm động nói.
Trương Thanh Vân nghe những lời này thì thầm gật đầu, lời nói của Vạn Quốc Thư đã rất rõ ràng. Vạn Quốc Thư cho rằng Trương Thanh Vân đề bạt làm nhân tâm phấn khởi, tất nhiên tất cả cũng vì giúp đỡ Lệ Cương. Nhưng lúc này hắn cũng biết rõ tình hình khó khăn của Lệ Cương, biết rõ lúc này chính mình không có cơ hội cho nên lời nói rất lấp liếm nhưng lập trường thì rất rõ ràng.
- Đúng vậy, Trương Thanh Vân, cậu chính là cán bộ của xã Lật Tử Bình chúng ta bước ra ngoài, tất cả đều vì cậu mà cảm thấy kiêu hãnh. Chúng tôi đều hy vọng cậu có thể phát triển mạnh trên huyện ủy, như vậy mọi người đều nở mày nở mặt.
Hào Liệt cũng không phải đèn đã cạn dầu, Vạn Quốc Thư đã xác định lập trường rất rõ ràng, vì vậy hắn cũng phải theo sát phía sau. Hào Liệt trẻ hơn so với Vạn Quốc Thư, tất nhiên hy vọng cầu tiến sẽ mãnh liệt hơn, lúc này Trương Thanh Vân trở thành tâm phúc của chủ tịch huyện, tất nhiên hắn cũng phải tranh thủ đứng vào một bên.
- Tốt, bí thư Vạn, chủ tịch Hào, chúng ta cùng nhau cạn chén. Hôm nay trở về chốn cũ, có thể bàn luận với các vị lãnh đạo, cùng mọi người nói chuyện vui vẻ làm trong lòng cảm thấy rất phấn chấn, trước tiên tôi xin kính mọi người một ly.
Trương Thanh Vân nâng ly rượu rồi cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân nói như vây thì mọi người đều biết công tác đã kết thúc. Sau đó tất cả đều nâng ly với nhau, ngươi tới ta đi uống rất náo nhiệt.
- Thanh Vân, hôm nay cậu ngồi xe gì đến đây? Tôi đã chờ hai chuyến xe khách vào xã nhưng không thấy cậu.
Khi uống còn chưa kịp mềm môi thì Hào Liệt đột nhiên hỏi một câu.
- Tôi sao? Tôi ngồi xe của Cảnh...
Trương Thanh Vân vừa nói được nửa câu thì lập tức nhớ tới Cảnh Sương. Lúc này sắc trời đã tối, nàng nhất định sẽ không đi đến ruộng trồng rau. Hắn đi nhờ xe của người ta, lại đưa người ta nhé vào nhà khách, đúng là cũng có chút xấu hổ.
- Quên mất, Cảnh tổng đang ở nhà khách, hôm nay tôi đi nhờ xe của chị ấy!
Trương Thanh Vân nói.
- Cảnh tổng sao? Cảnh tổng nào?
- Còn Cảnh tổng nào nữa, chính là Cảnh Sương Hiểu Nhĩ Sơn Trang.
Mọi người đột nhiên trở nên kinh ngạc, Cảnh Sương tuy không phải quan viên trong huyện Ung Bình nhưng bất kỳ vị lãnh đạo xã nào cũng cực kỳ cung kính với nàng. Thứ nhất là người ta có tiền, có thể đầu tư khắp bốn phía, hơn nữa người ta còn quan hệ rộng, Cảnh Sương được gọi là bách khoa toàn thư của quan trường Ung Bình, nàng chỉ cần ra mặt làm chuyện gì thì thường còn có tác dụng mạnh hơn cả bí thư xã.
- Ôi trời, như vậy sao có thể được, mau, mau, Tiểu Lưu, ngươi lập tức chạy đến nhà khách mời Cảnh tổng đến đây ngay.
Vạn Quốc Thư vội vàng nói, hắn lập tức quay đầu lại hỏi Trương Thanh Vân:
- Lúc này Cảnh Sương còn ở lại huyện Ung Bình làm gì?
- Tôi cũng không hiểu rõ lắm, nghe nàng nói muốn đến xem mảnh đất trồng rau trong xã.
- Mảnh đất đó không phải đã bán cho công ty Tam Hòa rồi sao? Cô ta...
Vạn Quốc Thư nói được nửa câu lập tức ngậm miệng lại, Cảnh Sương và Trương Thanh Vân đi cùng với nhau, rõ ràng nàng không phải muốn đến xem đất mà chỉ muốn tạo dựng mối quan hệ với Trương Thanh Vân. Vì vậy mà lúc này ánh mắt Vạn Quốc Thư nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút mập mờ.
Trương Thanh Vân cũng sững sờ, chẳng lẽ Cảnh Sương cố ý muốn đưa mình đến Lật Tử Bình? Khả năng này rõ ràng không lớn. Mình và nàng chỉ gặp nhau một lần mà thôi, hơn nữa trên người mình cũng không phải có khí chất vương giả, khả năng này có thể loại bỏ.
- Tôi cũng không biết, chị ấy chỉ nói như vậy với tôi, có lẽ còn có việc khác cần phải làm.
Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, vẻ mặt hắn có chút xấu hổ.
Trương Thanh Vân đã nói như vậy thì mọi người cũng hiểu ý mà không nhắc đến vấn đề này nữa. Lưu Hoan làm việc khá nhanh gọn, cũng không lâu sau thì đã đưa Cảnh Sương về nhà Vạn Quốc Thư.
- Ơ kìa, chào Cảnh tổng, chúng tôi hôm nay quả thật quá sai sót, cũng có chút không cung kính. Tất cả đều đã ăn đươc nửa bàn cơm, may mà có Thanh Vân nhắc nhở, không thì lần này tội của chúng tôi quá lớn rồi.
Cảnh Sương vừa mới vào cửa thì Vạn Quốc Thư đã cười nói.
Cảnh Sương nở nụ cười thản nhiên, nàng dùng ánh mắt vô tình nhưng cố ý liếc xéo Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư Vạn, ngài quá khách khí, tôi đã ăn cơm rồi, lần này đến cũng chỉ muốn thăm hỏi lãnh đạo, các người cũng không cần phải quan tâm đến tôi làm gì.
- Sao có thể như vậy được? Mỗi lần chúng tôi đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang thì Cảnh tổng đều rất tận tình, lúc này đến xã Lật Tử Bình thì dù là xã vùng sâu nhưng cũng phải tận tình địa chủ, dù thế nào cũng phải ngồi xuống làm vài chén mới được.
Hào Liệt vội vàng tiến lên nói.
Khi thấy Cảnh Sương có chút do dự thì Trương Thanh Vân khẽ cười một tiếng, hắn nói:
- Đây đều là lỗi của tôi, vừa thấy mặt lãnh đạo đã lập tức nói chuyện quên đi tất cả mọi thứ. Chị Cảnh nể mặt Thanh Vân mà ngồi xuống dùng cơm, uống một ly rượu cũng tốt, nếu không tôi sẽ trở thành tội nhân của Lật Tử Bình mất.
Cảnh Sương trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, rõ ràng vừa rồi nàng cũng có chút tức giận nhưng nếu Trương Thanh Vân đã dũng cảm nhận lỗi thì nàng cũng không muốn gắng gượng. Dù sao ngồi đây đều là lãnh đạo xã Lật Tử Bình nên không thể không nể mặt, vì vậy nàng cũng không tiếp tục chối từ mà ngồi xuống.
Đột nhiên có thêm người tham gia nên bầu không khí bàn rượu trở nên sôi nổi hơn, trong núi cũng không có rượu ngon, loại tốt nhất cũng chỉ là được ủ từ men Vũ Lăng mà thôi. Tửu lượng của Cảnh Sương cũng rất tốt, người ngồi trên bàn cũng liên tục mời rượu, sau khi được vài vòng thì đám người cũng uống hết hơn một cân.
Sau khi uống rượu thì hai má Cảnh Sương ửng hồng, cặp mắt thu thủy ngập nước lại càng đẹp quyến rũ. Hơn nữa trên người nàng bùng ra khí chất trang nhã, dù là bất kỳ người đàn ông nào đối diện cũng không thể áp chế tâm tình được bình tĩnh.
Nếu những cán bộ thanh niên như Lưu Hoan thì không cẩn thận sẽ bị chọc ghẹo cho đỏ mặt tía tai. Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải thừa nhận Cảnh Sương cực kỳ xinh đẹp, ngay cả kiếp trước hắn cũng ít khi được nhìn thấy người phụ nữ nào được như thế này, đồng thời cũng không có người nào làm cho hắn trở nên mất tự nhiên.
- Chủ nhiệm Trương, chúng ta hôm nay không say không về, tôi mời anh một ly!
Lưu Hoan lại tiếp tục nâng ly mời Trương Thanh Vân, đây cũng là lần thứ ba rồi.
Trương Thanh Vân cười thầm, hắn biết rất rõ tửu lượng của Lưu Hoan, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái vì hôm nay Lưu Hoan vẫn còn chưa ngã, chẳng lẽ có người đẹp trên bàn thì tửu lượng cũng tăng lên theo sao? nguồn Trà Truyện
Đương nhiên đối với Trương Thanh Vân thì trước nay chưa từng sợ được mời rượu, hắn nâng ly cùng uống với Lưu Hoan. Mọi người thấy Trương Thanh Vân dũng mãnh như vậy thì lập tức triển khai thế tấn công, cũng vì vậy mọi người liên tục uống ba bốn tiếng đồng hồ.
Cuối cùng thì ngoài Trương Thanh Vân và Cảnh Sương thì tất cả đều đã trở nên mơ hồ. Trương Thanh Vân cũng cảm thấy rượu bốc lên đầu, hắn vội vàng gọi vợ Vạn Quốc Thư lên thu dọn để chấm dứt bữa tiệc. Vợ Vạn Quốc Thư nhìn thấy đám đàn ông say như chết thì lập tức gọi điện thoại cho người nhà đến đón về, sau khi bề bộn thu dọn thì chính nàng cũng phải đưa Vạn Quốc Thư lên giường ngủ.
Khi thấy tình cảnh như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không muốn ở lại, hắn và Cảnh Sương nói lời cáo từ rồi cả hai cùng đi về phía nhà khách.