“Tôi biết, tôi sẽ không chạy trốn, cho dù một tháng sau anh trở về, tôi vẫn sẽ ở
trong này.” Nàng nhẹ giọng nói, thật ra nàng muốn nói trong tay hắn có cô nhi
viện, nàng có thể chạy đi đâu.
“Em thông minh thế hẳn là biết kết quả việc chọc giận tôi, hy vọng có thể
giống như em nói vậy.” Đôi mắt u ám thâm thúy của hắn lóe lên hàn quang, không
coi ai ra gì, không thèm mặc quần áo bước thẳng vào phòng tắm.
Nàng xấu hổ quay đi, không dám tùy tiện xem loạn, chợt xoay người vội vàng
chạy ra ngoài.
Về tới phòng ngủ của mình, nàng đột nhiên nhớ tới hắn hình như chưa nói cụ
thể thời gian đi công tác. Nhưng mà, mặc kệ, chỉ cần có thể tạm thời thoát khỏi
hắn, cho dù là một đêm cũng tốt.
Tay phải kìm lòng không đậu, đưa lên xoa xoa má, hiện tại có thể cảm nhận,
vừa rồi kích tình, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt nóng rực, mùi rượu tinh
khiết cùng mùi thuốc lá thản nhiên lẻn vào khoang mũi, mang theo mị lực đặc biệt
của đàn ông.
Không đúng, sao mình có thể nghĩ như vậy, giây lát, nàng dùng sức lắc lắc
đầu, hắn là ma quỷ, chỉ biết lấy đùa bỡn cùng vũ nhục nàng làm vui, nếu không
phải có tờ hợp đồng kia trói buộc nàng, nàng hận không thể cách hắn càng xa càng
tốt, đời này không bao giờ nhìn thấy hắn.
Nàng kinh ngạc ngồi vào bàn học, mở vở ghi mượn của người khác, mấy ngày nay
nàng bỏ học nhiều lắm, sắp tốt nghiệp rồi, nàng phải lập tức bổ sung mới
được.
****
Ánh nắng sớm tinh mơ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, trải qua một đêm
ngủ ngon, Mân Huyên vươn vai, nhìn đồng hồ đầu giường, hiện tại mới hơn sáu
giờ.
Nghĩ đến có thể tránh Doãn Lạc Hàn, đồ âm tình bất định đó, dù ngắn ngủi,
nàng không khỏi cười vui vẻ, ngồi dậy, xuống giường, chân trần đi trên mặt sàn
lạnh lẽo, phòng nàng ở tuy không trang hoàng xa hoa như phòng tên kia, có thảm
dày mềm mại hoa lệ, nhưng vẫn có thể xem là một nơi thanh tĩnh thoải mái.
Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, nàng đẩy cửa sổ, từ ban công
nhìn xuống, một chiếc Lamborghini màu trắng đỗ bên dưới, Từ Bang bước xuống khỏi
ghế lái xe vào biệt thự, lát sau đã kéo va li hành lí bỏ vào trong xe.
Nàng căm giận nắm chặt thành ban công, nhớ rõ lần trước là một chếc Cadillac,
hôm nay lại đổi thành Lamborghini, thật sự là một kẻ xa xỉ, thà rằng tiêu tiền
mua những chiếc xe mới nghe tên đã hù chết người, cũng không nguyện rút ra chút
tiền làm từ thiện. Ngược lại còn dùng mảnh đất của cô nhi viện đến bức nàng,
thật sự là đáng giận đến cực điểm.
Từ Bang cung kính chờ ở ngoài xe, mười phút qua đi, một thân ảnh cao lớn thon
dài vội vàng ra khỏi biệt thự, Từ Bang nhanh chóng mở cửa xe, Doãn Lạc Hàn ngồi
vào trong xe bất ngờ ngẩng đầu, Mân Huyên không kịp phòng bị, ánh mắt phẫn nộ bị
bắt gặp, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, vội vàng quay đầu đi.
Doãn Lạc Hàn nhếch môi, nhanh chóng ngồi vào xe, chậm rãi nói: “Từ trợ lí,
lúc tôi không có ở đây, anh có biết nên làm thế nào.”
“Vâng, tổng tài, nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ lập tức báo cáo với ngài.” Từ
Bang một bên trả lời, một bên đóng lại cửa xe, rồi lập tức đến phía bên kia xe,
ngồi vào ghế lái.
Chiếc Lamborghini vòng lại một đoạn, đi ra biệt thự, hơn mười phút sau, đã ở
bên ngoài một biệt thự xa hoa khác, cánh cổng điện tử to lớn chậm rãi mở ra,
chiếc xe bình ổn mà vào, vòi phun nước như thiếu nữ rắc hoa phun ra làn nước
trong suốt, bên trong là sân vườn rộng lớn hơn trăm thước, khí khái cùng xa hoa
thế này, quả thực không gì sánh kịp.
Từ Bang lại xuống xe, giúp Doãn Lạc Hàn mở cửa xe.
Doãn Lạc Hàn chậm rãi bước xuống, sửa sang lại bộ y phục màu đen xa xỉ, gương
mặt lạnh lùng không một cảm xúc, bước nhanh lên bậc thang.
“Thiếu gia, đã trở lại.” Hắn vừa mới đi vài bước, không có gì ngoài ý muốn
nghe thấy tiếng quản gia hô to gọi nhỏ, sau đó là một thân ảnh nhanh chóng chạy
vào. “Lão gia, lão gia, thiếu gia đã trở lại, thiếu gia đã trở lại…”
Hắn không thay giày ra, trực tiếp cất bước đi vào, chợt nghe thấy một thanh
âm hét lên như sấm giật. “Cái gì? Nó đã trở lại?…. Xú tiểu tử, nó còn biết trở
về…”
Hắn nhếch môi, không để ý đến tiếng bước chân chạy đến, đi thẳng lên cầu
thang.
Vừa nghe nói con đã trở lại, Doãn Lương Kiến vội vàng bỏ tờ báo xuống, đuổi
tới nhà ăn, nhìn đến đứa con không nói một tiếng đã chạy lên lầu, ông tức giận
đến thổi râu trừng mắt, nhấc chân đã nghĩ phải đuổi kịp đi giáo huấn tên xú tiểu
tử không thèm để phụ thân vào mắt kia.
Mắt thấy lão gia xúc động như vậy, nói không chừng lại giống lần trước, nổi
lên tranh cãi, quản gia vội vàng túm Doãn Lương Kiến lại, kiên nhẫn khuyên giải.
“Lão gia, ngài không cần tức giận. Thiếu gia đã trở về là tốt rồi, không phải
ngài vẫn ngóng trông cậu ấy trở về sao, hiện tại người đã trở lại, ngài đừng so
đo chuyện quá khứ.”
Nghe xong lời quản gia nói, cơn tức của Doãn Lương Kiên hơi hơi xẹp lại,
nhưng miệng vẫn còn tức tối nói: “Hừ, xú tiểu tử không biết lễ phép, thật không
biết tính hắn giống ai.”
Hắn vừa nói xong, lại có một giọng nói hàm chứa đùa cợt tiếp lời. “Tôi giống
ai cũng sẽ không giống ông.”
Doãn Lạc Hàn không biết từ khi nào đã xuống lầu, ánh mắt nhìn Doãn Lương Kiến
lãnh khốc như nhìn một người xa lạ, không, đó là ánh mắt còn vô tình hơn nhìn
người xa lạ, một ánh mắt tràn ngập hận ý.
Tuy thường nghe những lời tương tự như thế, nhưng Doãn Lương Kiến vẫn bị hắn
chọc giận, hôm nay cũng không ngoại lệ. “Xú tiểu tử, ngươi còn để ý chuyện kia,
đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng muốn nghĩ biện pháp bù lại…”