Mặc kệ Doãn Lạc Hàn kia có bao nhiêu ham mê biến thái, thích dùng phương thức
nhục nhã nàng, tóm lại hắn càng như vậy, nàng lại càng không thể để lộ quá nhiều
cảm xúc trước mặt hắn, nàng là Lăng Mân Huyên kiên cường, nàng sẽ không bị hắn
đánh bại, tuyệt đối không.
Lầu ba, đi ngang qua phòng hắn, bên trong không bật đèn, xem ra hắn còn chưa
trở về.
Nàng vắt chân lên cổ chạy về phòng, đóng chặt cửa lại, buông ba lô, thân thể
mệt mỏi ngã nhào xuống giường.
Sờ sờ trán, sốt đã muốn lui, nhưng đầu vẫn hơi đau, nàng lẳng lặng nằm một
lúc, đứng dậy mở ba lô, lấy ra bình đun nước mới mua, rót vào một ít nước trong,
cắm điện, sau đó lại lấy từ ba lô hơn mười gói mì ăn liền bỏ vào ngăn kéo bàn
học, đợi lát nữa nước nóng lên, làm một tô mì cho mình.
Một bên bưng bát mì, một bên chạy đến bàn học mở máy tính, lên MSN, đột nhiên
một hình đầu thỏ chớp động một chút, nàng chỉ cần liếc qua một cái cũng biết là
Chỉ Dao.
Hôm nay nàng cố tình không nghe điện thoại của Chỉ Dao, vì thế Chỉ Dao đành
phải lên MSN tìm nàng.
Nàng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nàng đi gặp Chỉ Dao, Chỉ Dao đơn thuần
lại thiện lương, vẫn luôn đau lòng vì thân thế cơ khổ của nàng, luôn dùng các
mối quan hệ của mình giới thiệu khách hàng cho nàng.
Nàng không muốn lừa gạt Chỉ Dao, căn bản không thể trước mặt Chỉ Dao giả bộ
cái gì cũng chưa xảy ra, một bộ vẻ mặt thản nhiên, nàng làm không được…
Tầm mắt mơ hồ, không kìm được nước mắt từng từng giọt rơi xuống bàn phím, Chỉ
Dao, thực xin lỗi, thực xin lỗi…
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, nàng trừng lớn hai mắt, tiếng chuông
này là nàng đặc biệt cài đặt cho Doãn Lạc Hàn, khác với nhạc chuông là bài hát
tiếng anh nàng thích.
Chỉ cần nghe thấy tiếng chuông này, không cần nhìn màn hình điện thoại, nàng
chỉ biết là hắn.
Tiếng chuông vẫn vang lên liên tục, tựa hồ đang thúc giục nàng, buông bát mì
xuống, hai tay run run, ấn nút nghe, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe đến thanh
âm không kiên nhẫn của hắn.
“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?”
“Tôi…”
“Đi tắm rửa một cái, năm phút đồng hồ sau đến phòng tôi.” Hắn lạnh giọng ra
lệnh, không cho nàng cơ hội nói chuyện, lập tức cắt đứt.
Nàng ngửa đầu thở dài một hơi, lấy ra bộ áo ngủ rộng thùng thình khỏi tủ quần
áo, tắm qua một cái, nhìn thời gian ước chừng còn một phút đồng hồ, lung tung
lau mái tóc ẩm ướt, tiện đà mở cửa ra, chạy chậm đến cửa phòng hắn, nhẹ nhàng gõ
vài cái.
“Tiến vào!”
Hai chữ không hề ấm áp như gió lạnh đâm vào màng tai, nàng không hiểu rừng
mình một cái, cẩn thận đẩy cửa vào, dẫm xuống thảm êm dày, thế mới phát hiện vừa
rồi mình quá vội vàng, dĩ nhiên là chân trần chạy tới.
Ánh mắt nàng tìm thấy thân ảnh âm u của hắn đứng lặng ở tủ rượu, chất lỏng
màu hổ phách chậm rãi rót vào ly, tầm mắt sâu thẳm của hắn hình như hơi liếc
qua, nàng vội vàng cúi đầu, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Hắn nhấp một ngụm rượu trong ly, dung nhan lạnh lùng như điêu khắc, khóe môi
hơi hơi nhếch lên. “Nằm xuống giường đi.”
Nàng cắn chặt môi, chậm rãi bước đến giường lớn, nhắm mắt lại, trước mắt
thoáng chốc tối đen, âm thầm nói cho chính mình, cứ coi như đây là một đoạn ác
mộng, rất nhanh sẽ qua đi.
Cảm giác giường hơi lún xuống, mùi rượu nguyên chất xông vào mũi, “Cởi quần
áo, tôi không muốn lãng phí thời gian động tay.”
Nàng hơi ngồi dậy, hai tay cởi bỏ áo ngủ trên người, tiếp theo là nội y, da
thịt mềm mại thủy hoạt dưới ánh nhìn thâm trầm như đáy biển, hơi hiện ra một
tầng phấn hồng ngượng ngùng.
Khi thân hình to lớn của hắn đè lên, tiếng nói khàn khàn tà lãnh chui vào
màng nhĩ: “Loại tình huống này tôi không hy vọng tiếp tục xảy ra, về sau hẳn là
em biết làm thế nào.”
Như vậy thật có điểm giống tình cảnh đế vương lâm hạnh phi tử, nàng tự giễu
cười cười, nhưng khác là nàng không thể so sánh với phi tử, nàng chỉ là loại
tình phụ, là công cụ để hắn phát tiết mà thôi.
Kính tình qua đi, hắn thở hổn hển rời khỏi nàng, nàng mồ hôi đầm đìa ngồi
dậy, cúi đầu không dám nhìn đến thân hình to lớn của hắn, nhanh tay cầm lấy quần
áo ngủ khoác lên người, cấp tốc xuống giường.
Thắt lưng hôm qua bị hắn đá trúng, đến giờ còn nhưng nhức đau, nàng cũng
không dám nằm tiếp trên giường này, đưa lưng về phía hắn buộc nút áo ngủ, sợ lúc
ra khỏi đây bị người khác nhìn thấy chính mình quần áo không chỉnh.
“Sáng mai tôi đi thị sát chi nhánh công ty ở Nhật Bản.” Phía sau vang lên
tiếng bật lửa, mùi khói thuốc tràn ngập trong không khí.
Nàng dừng động tác trong tay, hơi nghiêng người, nhưng không quay đầu lại,
kìm trụ cảm giác mừng như điên, trực giác nói cho nàng, lời hắn định nói mới là
trọng điểm.
Doãn Lạc Hàn hít sâu một ngụm xì gà, nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng cao
ngạo trước giường. “Xoay người lại, tôi không thích nói chuyện với cái ót.”
Hai vai hơi hơi run, nàng xoay người lại, tiếp tục cúi đầu nhìn thảm.
“Những ngày tôi không ở đây, tốt nhất em an phận cho tôi, không cần có ý đồ
chạy trốn.” Hắn đem xì gà hung hăng gõ xuống gạt tàn.
Ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, mái tóc như tơ lục xõa trên
vai, vài sợi tóc dính mồ hôi dán lên má, cổ áo ngủ lộ ra da thịt tuyết trắng mê
người, làm hắn không khỏi nhớ đến đường cong mạn diệu dưới áo.
Nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, chết tiệt, vì cái gì đêm nay có được nàng
một lần rồi, trong lòng vẫn nhịn không được nhớ đến thân thể ngọt ngào của
nàng.
Không thể phủ nhận, nói về kĩ thuật trên giường, nàng so với những người đàn
bà trước đây cùng hắn quả thực ngây ngô có thể, nhưng chỉ cần hưởng qua nàng một
lần, có thể biết người phụ nữ này luôn luôn làm đàn ông lâm vào điên cuồng.