Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 316: Tìm cách

"Nương, sao rồi ạ?"

Lưu phu nhân vừa về phủ, Đặng Tú Nhi vội ra đón.

Lưu phu nhân mặt trầm ngâm, không nói lời nào đi vào trong phòng, Đặng Tú Nhi vội đi theo sau. Vào phòng Lưu phu nhân ngồi xuống, Đặng Tú Nhi vội rót trà bưng đến trước mặt bà, nhỏ giọng nói: "Nương?"

Lưu phu nhân nhìn thẫn thờ về phía trước, lẩm bẩm: "Tại sao? Tại sao lòng người lại thay đổi đến vậy?"

Nước mắt của bà tuôn như mưa, nức nở nói: "Mẹ còn nhớ rõ, một năm quê nhà bị lũ lụt, dìm nhà chúng ta xuống, ta và cha con mang con chạy đến nhà dì Ba, nhà họ mùa màng chưa thu, nhưng có đồ ăn là bánh bao, dì ấy lấy hơn nửa cho con ăn. Giờ sao lại thế này? Nhung lụa áo gấm, nhà cao cửa rộng, đó chẳng phải là nhờ cha con mới có được sao, giờ cha con gặp khó khăn, chỉ cần bù vào chỗ thiếu hụt là được, Ngụy Vương gia sẽ nới lỏng tay, tiền bạc thật là thứ bất nghĩa, sao họ không giúp chúng ta, cứu cha con ra?"

Lưu phu nhân nhắm nghiền mắt, hai hàng lệ vẫn tuôn rơi: "Bây giờ, họ không nịnh bợ chúng ta nữa, lòng họ đều biến thành màu đen cả rồi, có người còn nói cả mẹ, có người đến một bước chân vào cửa thăm hỏi cũng không có, thấy mẹ đến có nhà còn đóng cửa không cho mẹ vào, mẹ chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhà nhà đi cứu họ, quỳ lạy trước cửa nhà họ, những lời nói hay đều nói ra hết, nhưng không có một ai mở mồm ra nói sẽ cứu lấy cha con, con gái ơi, mẹ xin lỗi cha con, là mẹ hại ông ấy!"

Lưu phu nhân khóc thảm thiết, Tú Nhi đứng ở một bên cũng khóc theo mẹ, cô cũng không thể ngờ được, lòng người dễ đổi thay, đã từng đi lại thân thiết với nhau, mẹ hay mình dù có bị hắt xì, đều có người mang quà cáp, thuốc thang đến thăm hỏi, những lời hỏi han ân cần người ngoài nhìn đủ biết thân thiết thế nào, bỗng trở mặt vô tình, có thể ngồi đó mà nhìn cha cô chết không ai cứu.

Đã từng có ngày họ chia cho nhau từng chiếc bánh ngô, đủ biết thân thiết thế nào, nhưng rồi bây giờ họ áo gấm nhung lụa, nhà cao cửa lớn, người hầu vô số, lại mất đi cuộc sống như vậy, đối với họ, còn khó chịu hơn cả chết, tiền bạc đã làm lòng người biến thành một màu đen kịt.

Được Ngụy Vương nương tay, mẹ đã mau chóng bán toàn bộ gia sản, tất cả những gì có thể bán đều bán hết đi, nhưng vẫn thiếu để ngân lượng lớn bù vào khoản tiểu cậu tham ô, mẹ liền đến các nhà họ hàng thân thích mở miệng, nhưng ai ngờ, giờ có cách nào đây? Khoản tiền lớn tham ô, toàn bộ đều không trướng mục, không có số cụ thể, toàn bộ kho phủ, toàn bộ nha môn muốn hại, hai năm nay đều đã bị Lưu gia chiếm cứ, họ giống như những con sâu mọt, điên cuồng ngồi chiễm trệ, tất cả mọi người hợp lại để lừa người cha hiền lành, đến mẹ cũng lừa gạt cha, giờ đây chính là ác báo, muốn cứu cũng không cứu được.

Đợi đến ngự sử đài phái người điều tra, truy ra số ngân lượng thì có nghĩ là tội danh của cha càng có thực, dù ai có bàn tay che trời, che chở cho cha được đây. Những người thân tại sao lại tham lam đến vậy? Dựa vào thế lực của cha và tiền tài họ tham ô, họ sớm đã có một món ngân lượng khổng lồ, tài sản không biết là lớn lên bao nhiêu lần, chỉ cầm ra một vài đồng tham ô ấy cứu lấy tính mạng của cha, cứu lấy tính mạng người thân của họ, tại sao họ lại không làm?

"Con gái, mẹ xin lỗi cha con, mẹ vác cái mặt này đi, những lời cần nói đều đã nói, nói hết nước hết cái, người có thể cứu cha thì đã cứu rồi…không họ không phải là người, còn không bằng con chó, trắng dã mắt không biết tri ân báo đáp. Giờ phải làm sao đây? Cha con nếu như bị định tội, mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ông ấy nữa, mẹ…mẹ thà chết cho xong, nhưng con gái khổ quá con ơi, con phải làm sao đây?"

Lưu phu nhân không mang về một quan tiền nào, sau khi đi khắp nơi, ôm lấy con gái mà khóc, Đặng Tú Nhi nước mắt ngắn dài nói: "Mẹ nhất định không được làm thế, sẽ có cách, sẽ có cách thôi".

Lưu phu nhân cười ảm đạm nói: "Cách ư? Ở đâu ra cách đây? Người thân giờ coi chúng ta như rắn rết, vong ơn bội nghĩa, mất đi thiên lương, không ai giúp đâu".

Bà đấm vào ngực mình nói: "Chỗ ngân lượng đó là của kho phủ, Thư Thần ban đầu nói mượn tạm thời làm vốn buôn bán với họ thôi, Thư Thần sao lại ngốc nghếch thế chứ. Sao không để họ ký chứng từ, ghi chép vào, mẹ cũng không đến mức không có chứng cứ như bây giờ!"

"Mẹ! Ngự sử khâm sai sắp đến rồi, không chuẩn bị được ngân lượng bổ sung vào chỗ thiếu, thì đến Ngụy Vương cũng không thể giúp được đâu, con…con đi gặp ngài, mong ngài giúp đỡ, tạo áp lực cho lũ người vô tình bạc nghĩa kia".

Đặng Tú Nhi lau nước mắt, dứt khoát đứng dậy.

Mắt Lưu phu nhân sáng lên, vội hỏi: "Ngụy Vương Thiên Tuế, hắn…hắn giúp chứ?"

Đặng Tú Nhi do dự giây lát nói: "Giờ đây là cơ hội duy nhất, con cứ đi thử xem sao".

Lưu phu nhân quỳ sụp xuống trước mặt con gái, Đặng Tú Nhi cũng hoảng sợ quỳ xuống: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"

"Con ơi, lòng này của mẹ nóng như lửa đốt, mẹ xin lỗi cha con, là mẹ hại ông ấy, giờ đây là cơ hội duy nhất, mẹ cầu xin con, con gái ngoan, con nhất định phải cứu cha con, đây là cơ hội duy nhất cuối cùng rồi. Mẹ sinh ra con, nuôi dưỡng con chỉ cầu xin con việc này, nếu không khi xuống chín suối, mẹ cũng không còn mặt mũi nào nhìn cha con nữa, không còn mặt mũi gặp ông ấy nữa".

Lưu phu nhân đẩy con gái ra liên tục khấu đầu, tiếng dập đầu kêu lên, Đặng Tú Nhi khóc nức nở đỡ bà dậy, an ủi cho bà bình tĩnh lại, Đặng Tú Nhi vào phòng lau nước mắt, thay quần áo, ngồi kiệu nhỏ đến bến sông.

Tới bến sông, Đặng Tú Nhi giật mình, chỉ thấy chiếc quan thuyền đã đi ra khỏi bờ, vì gần bến sông nước rộng lớn, có một cái hồ nhỏ, thuyền đó dừng ở giữa hồ, không gần với bờ. Đặng Tú Nhi cuống quýt xuống kiệu, dúi tiền cho binh tốt trên bờ, rồi dịu dàng nói, binh tốt không để ý nói: "Cô nương, kho lương thực có thích khách, chúng muốn đốt quan thuyền, mấy vị đại nhân lo lắng an toàn của Ngụy Vương Thiên Tuế, cho nên cho quan thuyền ra xa bờ, cô nhìn thấy chưa, những chiếc thuyền nhỏ tuần tra có tay cung, dưới nước còn có lưới ngầm, thuyền xung quanh canh cẩn mật lắm, ai dám tới gần, đến là bắn, ta nói với cô nương hơi nhiều rồi, phạm quy tắc rồi, mời cô nương đừng làm khó tôi nữa, xin mời đi cho".

Đặng Tú Nhi khẩn cầu nói: "Vị đại binh ơi, nô gia và Ngụy Vương Thiên Tuế là chỗ thân thiết, khẩn cầu binh đại ca bẩm báo một tiếng, nếu biết ta đến, Thiên Tuế nhất định sẽ gặp ta".

Người này vừa nghe, lắc đầu quầy quậy: "Không được, không được đâu, cô nương đừng làm khó tại hạ, Thiên Tuế cao quý, tại hạ nào có quyền vào bẩm báo, nếu có gì xảy ra, miếng cơm của ta không còn nữa".

"Binh đại ca, ca chỉ giúp ta bẩm báo một tiếng thôi, có ảnh hưởng gì đâu. Nô gia không dám bảo binh đại ca việc khổ cực, đây là mấy quan tiền, xin đại ca giúp cho".

"Có tiền cũng chịu, đáng để đổi lấy mạng này không, trên đã ra nghiêm lệnh, ta không dám vi phạm quân lệnh, hơn nữa, đến ta còn không có tư cách được gọi lên thuyền, ta báo tin cho cô, không chừng ta sẽ bị bắn thành con nhím mất, cô nương, cô đi đi thôi, đừng dây dưa ở đây nữa, nếu không mặt người ta trở nên khó coi đấy". nguồn Trà Truyện

Đặng Tú Nhi dùng mọi cách cầu xin mà không được, liền hỏi: "Thế vị đại nhân nào hạ lệnh, xin binh đại ca nói cho tôi biết, nô gia sẽ đi cầu xin người đó".

Tên thị vệ đó thở dài, nhướn mắt nói: "Hạ chỉ chỉ có Dương viện sứ mà thôi, ngoài hắn ra, còn có thể là ai nữa?"

"Dương viện sứ?" Đặng Tú Nhi nghĩ: "Hôm qua Dương viện sứ viết cho một tờ giấy ta vẫn chưa dùng, ai ngờ họ hàng thân thích đều một giuộc, có đi cầu xin bọn họ cũng không có kết quả gì, giờ vì chuyện trước mắt, nếu có thể bảo họ hoàn lại tiền là tốt nhất, nếu không cũng xin Dương viện sứ đưa ra một cách nào đó".

Nghĩ đến đây, Đặng Tú Nhi liền nói: "Đa tạ binh đại ca, nô gia cáo từ".

Đặng Tú Nhi vội vàng lên kiệu rời khỏi, đúng lúc có một người đi từ trong doanh trại ra tới bên thị vệ, nhìn theo bóng kiệu đi xa: "Người đến là Thiên kim Đặng tri phủ?"

Tên thị vệ cúi người đáp: "Vâng, tiểu nhân đã bảo nàng rời đi theo lời đại nhân dặn dò".

Người này chính là Trình Đức Huyền, hắn híp mắt nhìn theo chiếc kiệu nhỏ, cười nhạt: "Muốn cứu Đặng Tổ Dương? Trừ khi hắn cắc Triệu Phổ lão gia một miếng, nếu không thì sao cho hắn thoát thân dễ dàng được".

Không ngờ phía xa Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam cũng đang nhìn về phía đó, mặt buồn rười rượi, mãi đến khi bóng Trình Đức Huyền biến mất, Phương Chính Nam mới nói: "Xem ra, chúng muốn lấy Đặng Tổ Dương làm vật thế, ý đồ của Tướng gia".

Mộ Dung Cầu Túy cười nhạt nói: "Đặng Tổ Dương ngu xuẩn, dung túng cho người nhà làm chuyện ác, chuyện trước mắt, lại không ai dám cứu hắn. Ngươi nói sẽ tạo áp lực cho Tấn Vương hay không, cái gì gây bất lợi cho Tướng gia?"

Phương Chính Nam mắt chợt sáng, quay đầu lại nói: "Theo phẩm đức của hắn, có thể sẽ không như vậy, nhưng…lòng người khó nói, dưới sự cưỡng bức cám dỗ, người phải chọn lựa, rất khó nói".

Mộ Dung Cầu Túy nặng nề nói: "Thế…có cách nào thỏa đáng nhất để trừ tai họa ngầm đây?"

Hai người nhìn nhau, mắt sáng lên, tiếng ve kêu ve không ngừng, như bị sát khí của họ làm kinh hồn.

Chờ lâu không thấy Dương Hạo đi ra, Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi không chịu được lại quay về, nhìn trộm, chợt nghe trong phòng Dương Hạo có tiếng: "Các nàng vào đi."

Hai người lè lưỡi nhìn nhau, thấy Dương Hạo vẫn đứng ở đó, nhưng thần sắc lại hồi phục dáng vẻ ung dung. Nhưng ánh mắt Đường Diễm Diễm và ngươi sáng lên thì thấy dưới chân Dương Hạo có máu tươi, sợ hãi hét ầm lên, làm Dương Hạo giật nảy mình: "Các nàng hét gì vậy?"

"Chàng… chàng…" Đường Diễm Diễm chỉ vào hắn không nói nên lời, vẫn là Ngô Oa Nhi thận trọng, thấy vết máu tươi chảy ra dưới giường Dương Hạo, vội nói: "Quan nhân, dưới giường có vết máu chảy ra."

"Cái gì?" Dương Hạo quay người lại, thấy dưới đất quả nhiên có máu tươi chảy ra, chảy gần đến chỗ mình đứng thì khô cạn, vội cẩn thận cúi người nhìn vào trong gầm giường, lập tức thò tay kéo ra một tử thi nói: "Gầm giường sao lại có thi thể thế này?"

Đường Diễm Diễm và Ngô Oa Nhi nhìn nhau, nhìn áo người mặc, hai người đã hiểu ra, hóa ra Chiết Tử Du lén đi theo tên này đến đây, không phải muốn giết Dương Hạo, mà là tới cứu hắn, nàng cũng không đi cùng đường với tên thích khách này. Trong khoảng thời gian ngắn, hai cô đều không biết nên nói gì.

Dương Hạo cũng hiểu ra ngọn ngành nói: "Thi thể này chính là lão tứ Độc Cô Hi trong tứ hùng Giang Hoài, là Tử Du giết hắn."

Ngô Oa Nhi nói: "Vừa nãy trên giường quan sát nét mặt của cô ấy, thiếp thấy cô ấy không có ác ý gì với quan nhân đâu, chỉ là không ngờ cô ấy lại tới đây giúp quan nhân xử lý thích khách, xem ra mấy tên thích khách này đối địch với quan nhân, hoặc nhiều hoặc ít cũng được sự giúp đỡ của Chiết tiểu thư, cô ấy đối… đối với quan nhân rất tốt…"

Dương Hạo thở dài nói: "Việc này không cần nhắc đến nữa. Đúng rồi, hai nàng chẳng phải đợi ta ở chùa Phổ Quang sao, sao lại đến đây, còn trốn trên giường nữa, uống phải Xuân Phong Tán nữa?"

"Cái này…" Đường Diễm Diễm lẩm bẩm nói: "Cái này… nói ra rất dài… nghe nói phong cảnh Tứ Châu rất đẹp, cùng với Dương Châu được gọi là Giang Hoài Nhị Châu, hai người bọn thiếp nghĩ chàng bận rộn công vụ, tạm thời không để ý tới bọn thiếp, nên… nên muốn tự vào thành du ngoạn một chuyến…"

Dương Hạo trừng mắt nhìn nàng nói: "Thế là vào nhà kho, du ngoạn trên giường của ta? Hơn nữa vì nhàn rỗi cho nên làm cái giường của ta trờ thành ổ lợn, giết lợn, có muốn nếm thử chút thịt tươi ngon không?"

Đường Diễm Diễm mặt đỏ ửng, Ngô Oa Nhi cười gượng nói: "Cái này nói ra càng dài dòng hơn, trong chốc lát sợ không nói rõ, quan nhân nếu không bận, thì… thì hôm khác thiếp sẽ giải thích tường tận cho chàng nghe."

"Giải thích chính là che dấu, che dấu là kể chuyện, xem ra, hai người vẫn chưa nghĩ kĩ câu chuyện?"

Ngô Oa Nhi cũng có hơi chút lúng túng ngượng ngùng nói tránh đi: "Quan nhân, mấy tên thích khách này không biết là ai sai đến, quan nhân phải tìm bằng được chúng, tiêu trừ tai họa mới đúng. Hơn nữa qua chuyện này, sau này đi đến đâu cũng phải cẩn thận hơn nữa. Chiết tiểu thư lần này đi theo thích khách đến là để cứu mạng quan nhân, điều này cũng nói rõ là, Chiết tiểu thư vẫn một lòng thầm quan tâm tới quan nhân và việc đấu tranh gay gắt với lương thương Tứ Châu. Cô ấy khing thường cái dũng của kẻ thất phu, xem chừng có kế hoạch cao, quan nhân càng phải cẩn thận hơn."

"Cái này ta hiểu, ta sẽ đề cao cảnh giác, các nàng không phải lo, còn về Tử Du… hừ!"

Ngô Oa Nhi nói: "Đứng ở lập trường của Chiết cô nương, thậm chí không có gì sai, Oa Oa nghe các công khanh quyền quý bàn luận quốc sự, về ba thế lực tây bắc, triều đình từ đầu đến cuối chỉ lợi dụng lôi kéo, chưa bao giờ thực sự coi họ là bề tôi, con dân của nước Tống. Mà ba thế lực tây bắc cúi đầu xưng thần, mục đích cũng chỉ có một, đó chính là bảo vệ tình hình hiện giờ của họ. Triều đình và tây bắc, tự lòng mình biết rõ nhất.

Giờ triều đình dần dần mạnh lên, không cần gắn bó với bọn họ, muốn xé rách thể diện, vừa đấm vừa xoa để muốn họ hiến đất xưng thần, nộp quyền quy thuận, họ đương nhiên là phản kháng rồi, đừng nói Chiết đại tướng quân không chịu, cũng coi là chịu, chưa đánh mà quy hàng, thuộc hạ của hắn các kỵ binh hung hãn chưa chắc đã phục.

Nhưng quan nhân giờ là quan của triều đình, mà những hành động của Chiết cô nương lại là vương pháp không dung, giờ quan nhân tự rời xa cô ấy, thiếp đương nhiên hiểu cái lý cái tình của quan nhân, tri ân báo đáp, nhưng lại cũng để lại hậu hoạn cho quan nhân, thiếp thực hơi lo…"

Đường Diễm Diễm nghi ngờ hỏi: "Hậu hoạn cái gì?"

Ngô Oa Nhi giải thích: "Chiết cô nương thanh cao, sẽ không cam tâm thừa nhận thất bại, ta sợ cô ấy kế này không thành sẽ tính kế khác, ở đây là thiên hạ Đại Tống, ngộ nhỡ rơi vào tay triều đình, liên lụy đến chuyện ngày hôm nay, quan nhân là quan trong triều, biết rõ cô ấy là đầu sỏ làm thành Khai Phong cạn lương thực, làm hao tổn tài lực lớn của triều đình, lại để cô ấy đi mất, triều đình sẽ làm khó quan nhân. Lúc đó không nhân cơ hội truy cứu quan nhân sao?"

"Nàng nghĩ quá xa xôi rồi." Dương Hạo lắc đầu nói: "Tử Du thông minh tỉnh táo, làm việc rất biết cách, lần này án Khai Phong thiếu lương thực có thể thấy manh mối, cô ấy chỉ là thuận thế mà làm, lợi dụng sơ hở tam ti sứ nha môn, mà không bịa đặt việc gì, triều đình khi đối phó với nguy cơ cạn lương thực, cô cũng không giở trò nhân cơ hội đó tích trữ lương thảo và vận chuyển, xem ra cô ấy cũng rất cẩn thận, cũng biết một khi chuôi dao rơi vào tay triều đình sẽ thành thế nào, cẩn thận như vậy, thêm nữa cô ấy còn rất tỉnh táo, sẽ không để sơ hở tung tích vào tai mắt của triều đình đâu. Ta giờ thực sự là bị làm khó, nhưng lại không liên quan đến cô ấy."

Đường Diễm Diễm nghe hắn khen Chiết Tử Du, phẫn nộ nói: "Chàng có gì mà bị làm khó xử?"

Dương Hạo nhìn nàng mỉm cười nói: "Chuyện khó xử của ta chẳng phải là nàng sao?"

Đường Diễm Diễm ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Thiếp? Thiếp làm gì đâu?"

Dương Hạo nói: "Nàng thực là không làm gì, mà là huynh trưởng của nàng, mấy ngày nay không đi đón nàng, một là quá bận, hai là cũng chưa nghĩ đến dàn xếp cho nàng như thế nào. Lệnh huynh nói đã hứa nàng sẽ làm phi tần của Tấn vương, nàng lại xuất hiện bên ta. Việc này có thể dấu được một thời gian, nhưng không thể giấu được lâu."

Mặt Đường Diễm Diễm trở nên khó coi: "Thế, thế gọi là làm khó. Người ta giờ là của Tấn vương, chức quan lớn dễ sợ, nếu không thì chàng trói thiếp lại mang tặng cho hắn đi, ca ca của thiếp đương nhiên là rất vui rồi, chàng cũng có thể thăng quan tiến chức, người ta vui mừng, tốt biết bao, đỡ bị ta làm phiền, làm khó cho chàng."

Dương Hạo bật cười nói: "Nàng đang nghĩ lung tung cái gì vậy? Tưởng ta sợ quyền thế Tấn vương sao? Chắp tay nhường nhịn sao?"

Hắn cầm lấy tay Đường Diễm Diễm, dịu dàng nói: "Diễm Diễm, ta nói làm khó là nói làm thế nào để ta và nàng được bên nhau, không đến mức để người nhà nàng bị làm khó, còn bên Tấn vương, chúng ta bỏ mạng nơi cùng trời cuối đất, nếu không thì đắc tội hắn, cuối cùng để lại tai họa nặng nề, cũng không phải nói bỏ qua sự rắc rối của nàng.

Diễm Diễm, nếu nàng muốn làm phi của Tấn vương, ta sẽ không ngăn nàng, cho dù nàng có thích người chưa từng gặp mặt hay không, nàng cũng phải đưa ra sự lựa chọn, đó chính là suy nghĩ của nàng, ta không có lập trường giữ nàng, muốn ta mạo hiểm rơi đầu đấu với hắn đoạt lấy người con gái đã nói là gả cho hắn, ta không có cái dũng khí đó, đó không phải là tình cảm, mà là ngu ngốc.

Nhưng chỉ cần lòng nàng vẫn ở bên ta, nàng nguyện theo ta, cho dù ta có giàu có hay nghèo hèn, thế thì, nàng là cái rắc rối lớn nhất, ta cũng không buông xuôi, dù hắn là Tấn vương đi nữa, là bậc quan lớn hơn ta đi chăng nữa, hoặc hắn là đương kim hoàng đế, nắm quyền sinh sát của ta, ta cũng phải giận dữ, đấu với hắn một phen, nếu không, uống phí thân sinh là trang nam nhi!"

Đường Diễm Diễm nghe xong mặt ửng đỏ, nhìn hắn ngốc nghếch, không nói được lời nào, đến đôi mắt Ngô Oa Nhi cũng trở nên mông lung.

Những lời nói này của Dương Hạo khiến họ cảm động vô cùng. Suy nghĩ về thiên thời, địa lợi, nhân hòa hoàn toàn bất lợi cho Dương Hạo, Đường Diễm Diễm bị ép làm phi của Tấn vương là do quyết định của bề trên, điều đó hợp tình hợp lý, cho dù địa vị Tấn vương và Dương Hạo ngang bằng nhau, thậm chí quan quyền thấp hơn, bị người đời trỉ chích cũng là Dương Hạo hắn không tuân theo luật hôn lễ, quyến rũ đàn bà có chồng. Tình cảm giữa hắn và Đường Diễm Diễm không được thừa nhận, lệnh của cha mẹ bắt buộc phải nghe là lẽ đương nhiên.

Giờ Dương Hạo tận miệng mình thừa nhận, chỉ cần lòng Đường Diễm Diễm thuộc về hắn, thì hắn cũng quyết không nhường nàng cho ai. So sánh địa vị thế lực hắn và đối thủ kém không chỉ một bậc, mà là phương diện đạo đức và dư luận, hắn hoàn toàn không chiếm ưu thế, tùy lúc có thể thân bại danh liệt, tiền đồ bị tiêu tan. Sự hy sinh và lòng dũng cảm bỏ ra bao nhiêu, trong thiên hạ có bao nhiêu người đàn ông không chần chừ vì người con gái mình yêu mà hy sinh như vậy? Họ sao không thể cảm động được cơ chứ.

Oa Nhi nghe lời của Dương Hạo nói, lặng lẽ lau khóe mắt, vui vẻ quay sang nói với Đường Diễm Diễm: "Tỷ tỷ, tỷ chẳng phải nói nghĩ ra một cách hay sao, sao không nói cho quan nhân nghe?"

Hai hàng lệ Đường Diễm Diễm trong suốt, đang định nhào vào lòng Dương Hạo, nghe Oa Nhi nói vậy, liền xấu hổ cúi đầu, vo vo góc áo, trông vừa đáng yêu mà vừa đáng thương, nhưng lời nói của Dương Hạo lại làm cho nàng suýt phổng mũi.

"A! Diễm Diễm! Diễm Diễm nghĩ ra cách gì hay vậy? Thôi đi nàng, não trái là nước, não phải là bột, động một cái là thành hồ dán, nàng có thể động não nghĩ ra cách sao?"

"Họ Dương kia!" Đường Diễm Diễm trợn trừng mắt, hai tay chống nạnh, tức giận hét lớn: "Muốn ăn đánh rồi đúng không?"

"A!" Cửa phòng có một tiếng hét chói tai, làm ngắt lời nói chuyện của họ, ba người nhìn về phía cửa, hóa ra là Bích Túc thở hổn hển chạy về, vừa vào cửa thấy tử thi, không khỏi kêu ầm lên.