Chiết Tử Du nhảy xuống đất, ngực phập phồng, lửa hận cháy rực trong lòng, mắt hung hăng nhìn Dương Hạo: "Chiết gia chúng ta chưa từng có ý nghĩ cướp của Đại Tống, chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi. Muốn chiếm lấy chúng ta, muốn thôn tính chúng ta ư, là hắn gây nên chiến tranh, dân chúng cực khổ, nhưng hắn lại hành thiên đạo, khuông đại nghĩa, chúng ta không cam không phục, lại thành kẻ có tội với thiên hạ sao? Ta thực nhìn nhầm ngươi, kẻ nô lệ trung thành như ngươi từ đâu đến vậy, có cách nghĩ hỗn láo như thế?"
Chiết Tử Du tức giận sôi mình, tiếp tục nói: "Chiết gia chúng ta chỉ muốn giữ được cơ nghiệp của tổ tông để lại, không muốn nó rơi vào tay Đại Tống, không được sao? Là đại nghịch bất đạo sao? An hưởng phú quý? Ha ha, được an hưởng phú quý, có binh có quyền, sống nhờ Biện Lương, ở hoàng thành ngày ngày nơm nớp lo sợ bị thám tử đột nhập, thế gọi là an hưởng phú quý?
Nếu Triệu Quan Gia không đối tốt với Chiết gia ta thì cũng thôi, ngày lễ ngày tết Chiết gia tiến cung khấu đầu Triệu Quan Gia hắn, cung kính hiến lễ vật. Khi nước Tống diễu võ dương oai với các nước khác, Chiết gia chúng ta luôn rạp người cung kính dưới chân Triệu Quan Gia nịnh hót Triệu thị hắn anh minh thần võ, nào thì đánh đâu thắng đó, nào thì có uy nghiêm, xem chừng có thể thái bình đến chết.
Nếu Triệu Quan Gia hắn thấy bảo vật của Chiết gia ta, chỉ cần khen một câu, cho dù không muốn, Chiết gia ta cũng ngay lập tức tiến cung. Nếu Triệu Quan Gia hắn thấy người con gái nào của Chiết gia ta, cho dù đã có chồng, cũng phải chịu nhẫn nhục, trang điểm, cười nói vui vẻ đến rơi nước mắt xin Triệu Quan Gia hắn bắt nạt, Thục Đế Mạnh Sưởng chính là tấm gương, đây chính là an hưởng phú quý mà ngươi nói sao?"
Chiết Tử Du giận tới mức rơi nước mắt, khí phách của Dương Hạo đã đuối đi vài phần, lúng túng nói: "Triệu Quan Gia có tấm lòng nhân hậu, chưa… không chắn… những tin đồn như vậy là có thực."
"Ồ? Tin đồn đó không thể tin vậy sao, vậy giấy trắng mực đen thì không thể từ chối chứ?"
Chiết Tử Du lấy ống tay áo gạt nước mắt, ngẩng đầu lên nói: "Triệu Quan Gia xua đuổi cô nhi quả phụ, đoạt chu mà đại chi, khi chu thừa đại bảo, trong các nước không phải là mạnh nhất, nhưng cha ta là bề tôi của Tống, vào kinh kiến giá, Phủ Châu thuận theo Tống, Triệu Quan Gia nói gì vậy, hắn chính mồm hứa hẹn: "Con cháu về sau toại nguyện tri phủ châu, được vào bộ khúc."
Thế mà giờ mới có năm sáu năm, thực lực của hắn mạnh lên, quên luôn lời năm xưa, ngươi bảo Chiết gia ta có thể tin hắn được không đây? Rốt cuộc là ai có lỗi với ai? Một khi khơi mào chiến sự, ai mới là kẻ có tội với thiên hạ đây? Được, ngươi nói rất đúng, Chiết gia ta là kẻ có tội, Chiết gia ta không mạnh, suy cho cùng đây chẳng qua là lưỡi câu giết người, cướp đoạt chính quyền, ngươi từ bao giờ trở nên vô liêm sỉ như vậy hả?"
Chiết Tử Du vừa mằng, nước mắt đầm đìa tuôn rơi, Ngô Oa Nhi lén nhìn sắc mặt Đường Diễm Diễm, thấy nàng rất chăm chú lắng nghe. Thấy Oa Nhi nhìn mình, Đường Diễm Diễm nhướn mũi, nói thầm: "Muốn xem ta có giận không hả? Ta không vì cái này mà giận đâu, xem ra… cô ta mắng cũng có lý, Hạo ca ca xuất mưu họa sách, quên sinh cho Đại Tống có gì tốt đâu? Binh quyền bị tước đoạt, chỉ còn mỗi mạng hắn, mất đi một Hạo ca ca thông minh, giờ kể cũng lạ, nước Tống có lỗi với Hạo ca ca, sao hắn vẫn nói tốt cho nước Tống nhỉ?"
Ngô Oa Nhi nhún vai, thầm than: "Nguyên nhân chủ yếu không tức giận chỉ sợ là họ cãi nhau hung hăng lên, sẽ không có khả năng bên nhau nữa, ngươi mới càng yên tâm, càng vui, hừ hừ, muốn lừa ta, Ngô Oa Nhi ta ngoài xinh đẹp, còn là con cáo chín đuôi nữa đấy…"
Trong phòng Dương Hạo cũng bị mắng toát mồ hôi, nếu hắn không phải biết lịch sử, biết Đại Tống sẽ có mấy trăm năm quốc phúc, trở thành người Hán Trung Nguyên chính thống, hắn sẽ có lập trường như bây giờ không? Sẽ coi việc nước Tống đi chiếm những nước khác là lẽ thường, ngược lại chỉ trích người phản kháng là kẻ có tội gây trở ngại cho hòa bình và thống trị thiên hạ không?
Dương Hạo giật mình, như có tia chớp nổ vang bên tai hắn, đầy vẻ lo lắng, vận mệnh của Chiết Tử Du… hắn không biết, nhưng vận mệnh của hắn, hắn vốn không thuộc thế giới này, tên họ Đinh đã sớm bệnh chết ở trong mùa đông rét muốt ở thôn trang Phách Châu rồi.
Nhưng hắn giờ lại xuất hiện ở đây, thay đổi vận mệnh của hắn: Dương Thị, Đông Nhi, Liễu Thập Nhất, Đổng Lý Thị, Bích Túc, Diễm Diễm, Oa Nhi… hắn cũng đã thay đổi một số chuyện: dời nước Bắc Hán vào Tống cảnh, xây dựng Lô Lĩnh Châu, lập nên đội kỵ binh, liên kết đồng minh người Khương Đảng Hạng, giải quyết nguy cơ thiếu lương thực Khai Phong…
Vận mệnh Chiết Tử Du sẽ ra sao? Vận mệnh mình rơi vào thế giới này sẽ thế nào? Mình thay đổi vận mệnh được bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện?
Chiết Tử Du thấy hắn đứng đờ người ra đó, sợ hãi, không biết hắn suy nghĩ cái gì, liền nói: "Đúng, dùng kế dùng mưu, để Khai Phong cạn lương thực, muốn phân giải Phủ Châu chính là ta, sinh khí của ta giờ đã hồi phục, nhưng không thể động tay chân, ngươi muốn trói ta đưa đến trước mặt Triệu Quan Gia, dùng máu của ta đổi lấy công danh tiền đồ của ngươi, thì hãy ra tay đi. Thần nghe theo vua là việc nên làm, ta sẽ không trách ngươi."
Dương Hạo phất tay: "Dù giết ta, ta cũng không làm nàng bị thương, nàng rõ ràng biết điều đó."
Chiết Tử Du nghe hắn nói lời này, đầu nóng rực, phụng phịu nói: "Ta không biết!"
Dương Hạo thở dài ngao ngán nói: "Lát nữa quan lại qua đây, nàng… nàng nên rời khỏi nơi này đi."
Chiết Tử Du nghi ngờ nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, cất bước ra ngoài, Đường Diễm Diễm đứng bên ngoài vội cùng với Ngô Oa Nhi né ra.
Chiết Tử Du đi tới cửa, một chân bước khỏi chặn cửa, lại dừng lại, trầm mặc nghiêng đầu sang một bên nói: "Ngươi… giờ là quan Đại Tống, hùng dũng uy nghi, nếu như tham gia cuộc chiến, bị thương ngươi có vui không?"
Dương Hạo buồn rầu nói: "Hy vọng như lửa, thất vọng như khói, nhân sinh chính là đốt lửa bảy lần, tám lần bốc khói… rất nhiều việc, không thể do ta chọn lựa. Ta tin, Đại Tống là cửa ải khó, còn nàng là một người con gái ngao du bốn phương, dù sao về tây bắc vẫn hơn."
Chiết Tử Du tức giận nói: "Bỏ đi như vậy, ta nào có cam tâm? Có nhiều việc cũng không thể do ta lựa chọn được, ngươi khăng khăng một mực đấu với chúng ta, ta châm lửa, ngươi bốc khói." Nói rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Dương Hạo ngẩn người nhìn theo bóng dáng nàng, lòng vẫn nghĩ đến ý niệm vừa rồi trong đầu: "Chẳng lẽ vận mệnh thực sự sẽ thay đổi? Lẽ nào, tương lai của thiên hạ này, sẽ phát triển theo những gì mình biết trong lịch sử?"