Nghe thấy tấu chương của Triệu Phổ, Triệu Khuông Dận không tự chủ được bản thân vội vàng ngẩng đầu lên hỏi.
"Quan gia, trong thư tỉnh, xu mật viện, tam tư sử, Khai Phong phủ, thậm chí cả công binh hộ các bộ và quan phủ địa phương, phát vận tư, chuyển vận tư cùng hợp lực hợp tác, để cùng nhau buôn bán vận chuyển lương; đài viện, điện viện các ngự sử thậm chí các quan giám sát đường đạo, giám sát sứ… thần cho rằng, nguy cơ của Biện Lương có thể được giải quyết." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
"Sao cơ?" Triệu Khuông Dận tỏ ý lắng nghe, nghe hắn khẳng định lại một lần nữa kế hoạch của Dương Hạo, không khỏi vui mừng nhướng mày, tam tư sử Sở Chiêu Phụ thì căng thẳng lại càng mừng giống như vứt được một viên đá xuống đất. Hắn cảm kích nhìn Dương Hạo một cái trong lòng thầm nghĩ: "Có nghĩ thêm cũng không ra cách nào nữa, cứ cho là ta và quan gia đã quen biết nhâu lâu nay, chỉ sợ cũng phải rơi cái đầu này xuống, Dương đại bổng đưa ra kế này lần này quả là đã cứu cái mạng già của lão phu rồi, người này quả thật là quý nhân trong mệnh của Sở lão ta. Đáng tiếc là ta chỉ có một người con gái, người khác hiện nay cũng mới có bảy tuổi, nếu không thì sẽ gọi hắn đến làm con rể, chức tam tư sử này của ta hãy còn có thể tiếp tục làm tiếp."
Sở Chiêu Phụ vừa mới chỉ nhìn thấy không bị chặt đầu của mình, cho dù bị phế quan lưu đầy cũng nhận hết, bây giờ vừa có cách để giải quyết vấn đề lão lập tức lại bắt đầu nghĩ cách bảo vệ địa vị quan của mình.
Trước điện, Triệu Phổ lời nói gió bay lại chuyển ý: "Nhưng mà, thần chịu long ân của bệ hạ, thân là tể tướng điều chỉnh bách quan, là người hiểu rõ nhất những việc của quan lại địa phương. Việc này liên quan đến hưng vong của xã tắc, nhưng nếu muốn để cho các quan lại các ti địa phương không tiếc công sức, quả thật là một chuyện quá khó khăn. Quan gia ngồi trên cao cả thiên hạ, bên dưới văn võ vô số, đa số tự thân vận động, đạo lý giám sát quan viên vận lương, lý nên ngồi trong khu trấn giữ. Mà trọng trách nặng nề như thế thật không dễ giao cho các thần trong triều đình, ngoại lệ này mà được mở ra hậu họa sau này khó lường ……"
Triệu Khuông Dận nghe không xuôi, nhíu mày căng thẳng hỏi: "Vậy Triệu khanh có kế sách nào lưỡng toàn không?"
Triệu Phổ cung kính cúi người, thấp giọng nói: "…… thần tiến cử một người, có thể đảm nhận được trọng trách này."
"Là ai?"
"Hoàng tử trưởng Đức Chiêu."
Triệu Khuông Dận nhíu mày lại suy nghĩ, nhẹ buông một tiếng "ồ" ánh mắt lướt qua mấy vị trọng thần một lượt, trầm ngâm không nói.
Triệu Quang Nghĩa mí mắt nhẹ nhàng đảo đảo, vội vàng tĩnh tâm, bước lên trước tấu nói: "Quan gia, việc tốt to lớn, quan hệ sự tồn vong của xã tắc, việc lựa chọn người không thể không thận trọng. Hoàng tử trưởng Đức Chiêu dù đức nghĩa nổi tiếng, giỏi giải quyết thổ phỉ, tính tình trầm tĩnh ổn định, động hợp kinh điền, nhưng lớn lên trong cung điện nguy nga, không hiểu hết chuyện trong dân gian và địa phương, từ trước đến nay cũng chưa từng gánh qua trách nhiệm nặng nề như thế. Nếu lần này hại hỏng việc, vạn nhất có điều gì sơ suất, quả là một chuyện hệ trọng với đất nước, và hoàng tử trưởng …… cũng không tránh được đức hạnh quá nhân từ, quan gia xin hãy suy nghĩ cẩn thận."
"Cái này ……" Triệu Khuông Dận mở miệng rồi lại trầm tư trở lại. Người con trai này của hắn làm việc cẩn thận, luôn suy nghĩ cho mọi người, nếu phái nó làm một sa sứ, tin chắc nó sẽ toàn lực mà thi hành. Nhưng nó là hoàng tử chuyện bình thường cũng không tự lực tự mình, vẫn chưa từng để cho đứa con trai này đảm nhận qua bất cứ chuyện gì. Nếu thật sự có xảy ra sơ xuất gì, không chỉ làm hỏng đại sự của triều đình, danh tiếng của con trai cũng không tránh khỏi chịu bị ảnh hưởng lớn, trọng trách và áp lực nặng nề như vậy đặt lên vai nó, nó có thể làm được tốt hay không?
Triệu Phổ vừa nhìn thất Triệu Khuông Dận có sự chần chừ, vội vàng nói thêm mấy lời: "Quan gia, thần tiến cử hoàng tử trưởng, nguyên nhân có ba cái. Thứ nhất, quan gia ngồi ở khu trấn, thần phải xử lý triều chính, Nam nha còn phải chịu sự chỉ đạo, nhìn một lượt quanh cả triều đình này, ngoài hoàng tử trưởng, chẳng còn ai phù hợp hơn để lựa chọn được nữa. Thứ hai, hoàng tử trưởng Đức Chiêu là con trưởng của quan gia, thay mặt thiên tử làm việc, chẳng thể nào phù hợp hơn được. Cũng chỉ có hoàng tử trưởng có sự tuân thủ theo hoàng mệnh mới có đủ sự tôn nghiêm, lệnh các quan sử trên đường tuân thủ nghiêm ngặt, cẩn thận làm việc. Thứ ba, hoàng tử trưởng đã đến tuổi phải ra quân, chính là tuổi niên thiếu, theo lý nên ra ngoài để thể hiện bổn phận của mình với giang sơn xã tắc, rèn luyện năng lực của hoàng tử. Còn về những lo lắng của Triệu phủ quân, ha ha ……"
Triệu Phổ liếc nhìn Triệu Quang Nghĩa một cái, tiếp tục thuyết đạo: "Kì thực cứ căn cứ theo sự tôn kính của hoàng tử, lần này được phê chuẩn đôn đốc vận chuyển lương thảo, thực thi vương quyền, thay mặt cho thiên tử, dựa vào thân phận cao quý của hoàng tử trưởng, chỉ có thể lấy sự tôn nghiêm của hoàng tử trưởng mới có thể uy hiếp các quan, cụ thể mà làm việc dễ dàng, các chức quan nha môn, trong điều trần của Dương viện sử cũng đã liệt ra vô cùng rõ ràng, chứ không cần hoàng tử trưởng phải đích thân tự lực làm. Hoàng tử trưởng thay trời hành đạo, đương nhiên cũng phải có người theo, nhưng tam tư sử Sở Chiêu Phụ, Nam nha viện sử Dương Hạo cùng đồng hành với hoàng tử trưởng thì không còn gì cần phải lo lắng nữa."
Triệu Khuông Dận nghe xong không còn nhíu mày nữa: "Vẫn là Triệu khanh suy nghĩ chu đáo, như vậy xử lý rất hay."
Triệu Quang Nghĩa ánh mắt như lóe sáng, vội chắp tay cúi đầu nói: "Triệu tướng công sắp xếp thỏa đáng như vậy, thần không còn nghi ngờ gì cả. Nếu cứ căn cứ theo đó làm việc, thần …… cũng tán thành hoàng tử trưởng thay mặt thiên tử hành sự, đôn đốc các nơi vận lương."
"Ha ha ha, …… hoàng đệ cũng tán thành ý kiến của Triệu khanh chứ?" Triệu Khuông Dận vui vẻ ra mặt, bật cười lớn tiếng. Các quan viên còn lại vừa thấy nguy hiểm được giải quyết vội vàng sôi nổi hẳn lên, mồm năm miệng mười mà nói năng, tất cả đã được thống nhất, chẳng qua là các quan viên cùng nhất loạt thể hiện tán thành.
Triệu Phổ lắp bắp lại nói: "Quan gia, hoàng tử trưởng là con trai của quan gia, lại chưa nắm chức vị quan nào trong triều đình, thay mặt thiên tử đi làm việc, không tránh khỏi danh không chính ngôn không thuận. Hoàng tử trưởng đã hàng qua quân lễ, nhưng vẫn chưa có một thân phận chính thức, thần là tể tướng, không dám không hỏi. Huống hồ hoàng tử trưởng lần này lại thân mang trọng trách, nếu như ……"
Triệu Phổ lại một trưởng ấp, chầm chậm cúi lưng xuống thấp giọng nói: "Thần, Triệu Phổ, cung thỉnh quan gia, phong cho hoàng tử trưởng Đức Chiêu, …… vương tước."
Lời này vừa nói ra, với Triệu Quang Nghĩa mà nói không kém hơn một tiếng sét đánh giữa trời xanh. Phong vương ư? Đại Tống vừa mới lập quốc mười năm, chỉ có hoàng đế, hoàng hậu chứ chưa từng phong vương tước. Triệu Quang Nghĩa hắn dựa vào cái gì có thể khiến cho nhiều triều thần như thế tuân theo lời nói của hắn? Hắn là hoàng đệ đương nhiên là một mặt, đồng thời từ cuối thời Đường đến nay, vương triều càng mất đi quá nhiều sự giàu có, rất nhiều hoàng đế vì sự vững bền của giang sơn, cam tâm dù huynh chết đệ lên kế vị, di truyền ngôi cho con thứ con nuôi, cũng không đem hoàng vị truyền cho con đẻ không quản việc cũng là một nguyên nhân. Triệu Quang Nghĩa hắn chưa chắc đã không có cơ hội được làm hoàng đế.
Nhưng mà, Triệu Khuông Dận đã ngồi vững ở cái giang sơn này, chớp mắt một cái đã trôi qua mười năm rồi, giang sơn Triệu thị càng ngày càng vững bền, đã có thể thống nhất ở Trung Nguyên. Mà quan gia vẫn ở những năm đỉnh cao, dựa vào cốt nhục thân tử của hắn, sống thêm ba mươi năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, lúc đó hoàng tử đã được bao nhiêu tuổi rồi? Còn cần hắn một hoàng đệ yếu đuối già cả này lên kế thừa đại nghiệp sao?"
Hiện nay quan gia nếu phong hoàng tử trưởng làm vương, không khác gì định truyền đạt với khắp thiên hạ một thông báo: trữ quân đã được định! Cây già măng mọc, chẳng cần đợi thêm mấy năm, uy vang của Đức Chiêu quyền bính cũng có thể đấu tranh với hắn mà chia đôi triều đình, rất nhiều quan viên vốn muốn dựa dẫm vào hắn cũng sẽ bỏ hắn mà đi.
Triệu Quang Nghĩa tức giận trong lòng, trước mắt nhất thời tối sầm: "Lão già hồ ly tinh này, muốn dùng đao mềm mà giết người sao! Hắn nhân cơ hội ta biểu thị sự đồng ý mới nói ra những lời thế này, sớm biết như thế, bất luận thế nào ta cũng sẽ phản đối phương án này. Nay đã vào… nay làm sao có thể lại tỏ ý ngược lại, hoàng tử phong vương, thiên kinh địa nghĩa lại có cách nào có thể từ chối ngăn cản chứ?"
"Hoàng tử trưởng Đức Chiêu đã trưởng thành, xin bệ hạ phong tặng vương tước!" Triệu Phổ từng chữ từng chữ nói, lại trịnh trọng cúi xuống.