Dương Hạo ôm nàng trong tay, nàng tuy gầy nhưng không lộ xương, cả thân hình mềm mại thanh tú vừa độ, ngửi mùi hương thơm từ trong làn tóc thanh tơ của nàng, ấm áp nói: "Oa Oa, thì ra nàng vẫn còn canh cánh chuyện đó sao, nghĩ đến lúc đó tình cảm của ta đang rối loạn, không có nói rõ ràng. Không sai, lúc đó ta có chút không vui lòng, nhưng ta quả thật không có trách gì nàng cả."
Oa Oa không trả lời lại có vẻ như nàng đang cho rằng những lời này của hắn không xuất phát từ đáy lòng. Dương Hạo ôm lấy thân hình yêu kiều của nhỏ nhắn của Oa Oa, chậm rãi nói: "Dương Hạo xuất thân bình thường, vốn không có chỗ nào xuất chúng. Nếu mà hai năm trước có gặp được nàng, nàng tuyệt đối sẽ không thèm nhìn ta lấy một cái. Ta lúc đó cũng không hề có dã tâm gì, với chuyện nam nữ, cũng chỉ là mong muốn có một người tri âm tri kỉ cùng vượt qua khó khăn và hưởng hạnh phúc, có thêm vài phần tài sắc, nhìn thấy nhà giàu không thèm khát so đo là đã đủ rồi.
Nhưng ông trời trêu đùa, khiến ta từ một tên tiểu tử nghèo đói quê mùa, liên tiếp đạt được thành công thăng tiến, cho đến khi trở thành một viện sử Nam nha của Biện Lương thành. Quan gia mà ta gặp qua, Kim Giám điện đã cũng được lên. Dương Hạo không phải xuất thân tiến sĩ, chưa từng khổ công mười năm đèn sách, có thể có được kì duyên như thế, nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng thể tìm được người thứ hai.
Quan thăng rồi, quyền uy cũng có, có thân phận rồi, những cô nương tốt có sắc có tài quen biết cũng nhiều lên, vì thế lòng tham cũng ngày càng lớn hơn. Vốn chỉ là muốn có một căn nhà với ba mẫu ruộng, lại có thêm một người vợ thân thiết ở bên, sống một cuộc sống bình ổn, Dương Hạo có nằm mơ cũng cười đến mức tỉnh dậy. Hiện nay thì sao, nhà nhỏ lại muốn đổi nhà lớn hơn, mĩ nhân có rồi nếu có người cứ thích theo ta thì ta cũng muốn đi theo, sinh lòng tham lam."
Oa Nhi phì cười một tiếng, quay đầu lại nhìn hắn một cái, khuôn mặt xinh xắn với hai gò má màu hồng đào, ôn tồn nói: "Người ta còn không phải cũng như thế sao. Nếu không phải quan nhân có tài có sắc có cả tiền đồ, lại có nhân cách làm người biết thương hoa tiếc ngọc như thế, người ta …… người ta cũng sẽ không động lòng với ngài đâu."
Dương Hạo khẽ mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà mềm mại nõn nà như giọt nước, nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nàng một cái, nói: "Vì thế, ta chính là có nàng ấy, nửa níu kéo nửa đẩy ra, lại có được nàng, nàng theo ta có cái gì không có nữa. Nếu đổi lại là trước kia, có một tiểu nương tử xinh xắn như tiên tử của hôm nay thế này đối với ta lại tốt, ta thành tâm thành ý không bao giờ còn dám nhìn đến người con gái khác một cái nào. Bây giờ ta lại vì một người con gái khác mà tức giận với nàng, hoàn toàn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nàng, người nên lo lắng và xấu hổ phải là ta mới đúng, nàng còn vội vàng mà đến đây, chỉ sợ ta không vui, Dương mỗ quả thật là không còn chỗ nào tha thứ được."
Ngô Oa Nhi nghe thấy trong lòng như nở hoa, những lời này của Dương Hạo quả thật so với những câu chuyện cảm động nhất trên thế giới này còn dễ nghe hơn hết, Oa Oa thấy trong lòng ấm áp hẳn. Đột nhiên nàng quay thân hình nhỏ nhắn lại, chụm môi lại mà hôn một cái thật ngọt ngào lên môi hắn. Đôi mắt to trong long lanh như nước hồ nhìn hắn, dường như xấu hổ mà nói: "Đại nhân không chỉ vô cùng ưu tú, diệu kế xuất chúng mà chỉ cần cái miệng này thôi đã tâng bốc cho người ta có thể cam tâm tình nguyện vì ngài mà chết."
Dương Hạo nhẹ nhàng nói: "Những điều ta nói đều là lời nói thật lòng, Dương Hạo không phải là đại đức thánh nhân, thất tình lục dục của Dương Hạo lại không tốt như người khác. Ta cũng sẽ chịu sự quyến rũ của sắc giới, của vinh hoa phú quý, hơn nữa ta cũng không muốn kháng cự, cũng chống đỡ không nổi. Ta không phải và căn bản không muốn trèo lên thánh đàn, làm một thánh nhân cả đời chỉ biết đến đạo lễ. Chiết gia tiểu thư nói rất đúng, Dương Hạo, chỉ là một phàn phu tục tử mà thôi!"
"Tiểu thư Chiết gia" lần đầu nghe thấy từ trong mồm hắn nói ra cách xưng hô xa lạ đó, trong lòng Oa Oa không khỏi giật mình: "Cái khúc mắc trong lòng chàng đã được giải quyết rồi, người đó trong lòng chàng thật sự đã từ bỏ rồi sao?"
Oa Oa chầm chậm đứng dậy, quay người ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt Dương Hạo thản nhiên có chút gì bất cần và ngạc nhiên, trên khuôn mặt hắn có một nụ cười, nụ cười có vẻ gì lạnh lùng, lạc lõng, khiến cho lòng người nhìn thấy mà đau xót. Trong lòng Oa Oa xót xa dâng lên, nàng đột nhiên nhấc chiếc váy lên, mạnh dạn mà quỳ xuống bên cạnh người Dương Hạo, đôi tay ngọc ngà mềm mại như ngọc ôm trọn lấy cổ của Dương Hạo, âu yếm nói: "Oa Oa thích mà. Oa Oa thích nhất chính là một con người sống động như ngài, chính là một Dương đại nhân phàm phu tục tử, nô gia không chê trách ngài đi làm một thánh nhân."
Một Oa Oa phong tình đa dạng lanh lợi quyến rũ đã quay lại rồi.
Dương Hạo đỡ lấy đôi mông trong đầy cảm giác được sự đàn hồi, mềm mại rất thực nơi đó mỉm cười nói: "Bây giờ đã yên tâm rồi chứ?"
"Vâng!" Ngô Oa Nhi gật đầu mạnh, giống như một đứa trẻ nhỏ tuổi còn ít.
"Nàng à, đã muộn còn vội đến đây, Ngô đại hành thủ phong độ vô hạn trước đây, lần này gặp phải ta có phải đã thật sự bị ta ép chết rồi không." Dương Hạo mỉm cười nhìn nàng trìu mến, đặt một nụ hôn lên môi nàng nói: "Được rồi, nàng đã yên tâm rồi thì cứ thoải mái mà yên tâm nhé. Ta còn có việc phải làm, đã muộn như vậy rồi nàng cũng không cần phải về nữa. Rất lâu rồi không được ăn món ăn nàng làm, tối nay hãy ở lại làm cho quan nhân mấy món ăn tủ của nàng, chúng ta cùng uống mấy ly."
"Vâng!" Ngô Oa Nhi nhẹ tiếng đáp lại, chợt nhớ ra Diệu Diệu vừa rồi nói tay mỏi mồm khô, bộ dạng kêu khổ không ngớt, giống như vừa trải qua một trận mây mưa, đột nhiên xị mặt. Quan nhân ăn chơi vô độ như thế không sớm muộn cũng bị hai tên tiểu yêu bọn họ hút hết tinh lực mà ốm. Dù rằng quan nhân mê mẩn với thân thể của nàng, nàng cũng rất thích, nhưng vẫn lắp bắp khuyên nhủ: "Quan nhân… ngài… ngài vẫn còn muốn sao, thật quá, thật quá mệt đó, sẽ hại đến sức khỏe……"
Dương Hạo vốn chẳng có ý gì khác, chỉ là hắn hiện nay càng ngày càng ý thức được từ khi bản thân mất đi Đông Nhi, cũng không biết là do chịu đựng vết thương tình cảm, Chiết Tử Du và Diễm Diễm đều chủ động kết thân đối tốt với hắn, hay là di bọn họ đều đủ sự mạnh mẽ rồi, bản thân với các nàng ấy quả thực quá ít sự quan tâm chăm sóc. Bọn họ cuối cùng cũng rời bỏ đi, cái này cũng không phải không thể coi là một nguyên nhân. Trong lòng đau đớn suy nghĩ, hắn mới muốn đối với Oa Oa quan tâm hơn một chút. Oa Oa đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, bây giờ trời cũng đã tối, hắn làm sao có thể để nàng một mình quay về được. Cứ bất cẩn đối với nàng như thế cũng là quá không tôn trọng. Nhưng mà Oa Oa yêu kiều xinh đẹp như vậy, không những không thể áp chế được ham muốn trái lại còn khêu gợi dục vọng trong lòng hắn.
Hắn trấn tĩnh lại trái tim đang rung động, đánh một cái vào mông của Oa Oa rồi cười nói: "Đi làm mấy món ăn thật ngon vào đấy, nếu mà làm hài lòng khẩu vị quan nhân của nàng, đêm nay ta sẽ tha cho nàng."
Đợi khi Ngô Oa Nhi uyển chuyển đi ra, Dương Hạo mới khẽ thở dài một tiếng, lầm bầm tự nói với mình: "Sư phụ, nếu người thật sự là một thần tiên còn sống có thể bói toán trước, ta đoán là người bây giờ nhất đinh đang đọc ý nghĩ của ta. Chỉ là không biết đồi nhi niệm tụng như thế này người liệu có hắt hơi không nhỉ?"
Ngày hôm sau vừa sáng sớm, phải lên Kim Điện gặp quân vương. truyện được lấy tại Trà Truyện
Dương Hạo được Triệu Quang Nghĩa dẫn đến vào một phòng lớn, nhưng không lên Kim Giám điện kiến giá, mà lại bị dẫn đến Văn Đức điện ngồi hầu. Chuyện này, trong mắt của quan gia và đám đại thần tâm phúc có lẽ là chuyện đại sự không thể bị nói ra ngoài.
Triệu Khuông Dận trong lòng vẫn đeo đẳng chuyện đại sự này là trọng yếu, triều hội vừa tan, còn không theo lệ cũ là trước tiên phải hồi cung dùng qua một ít điếm tâm và một tách trà, nà trực tiếp triệu hồi Triệu Phổ, Triệu Quang Nghĩa, Sở Chiêu Phụ những đại thần tâm phúc biết được nội tình đến Văn Đức điện.
Dương Hạo đã đem điều trần học thuộc đến từng điều khoản, sắp xếp thứ tự, thuật lại rõ ràng quan điểm của mình với quan gia và các vị đại thần, nói một cách rõ ràng. Một vài quan điểm, hắn mượn dùng cách của các thương nghị triều thần, còn lại chính là một vài diệu kế tư tưởng của bản thân bổ sung vào. Ví dụ như xây đê chế áp nước, chủ động công khai tin tức để từ đó nâng cao được giá gạo, thu hút sự vận chuyển lương của các nhà buôn lương thực chủ động chuyển đến Khai Phong….
Những điều bổ sung này lại thêm những số lượng lương thực theo con đường xuất nhập chính quy, cứ theo tính toán của hắn có thể đảm bảo được Khai Phong bình yên vượt qua được thời kì thiếu thốn lương thực.
Đặc điểm lớn nhất trong kế hoạch này của Dương Hạo chính là không giống với các kế hoạch đã được các vị đại thần trong triều trình bày có khả năng nguy hiểm và khó khăn, mà là một cách căn cứ theo sự mua bán lương thực, từng bước cả quá trình vận chuyển lương, những nơi sẽ đi qua những quan viên bách tính được sắp đặt, đều sẽ dốc sức lực, nâng cao hiệu quả buôn bán lương thực, tốc độ vận chuyển lương thực. Sau đó còn đề ra ý kiến những cách này cần ai đi thực hiện, làm thế nào để tiến hành được bảo đảm, thậm chí đến cả việc nếu làm như vậy có thể tăng thêm số lượng và tốc độ vận chuyển cũng trình bày dự tính một cách rõ ràng.
Loại trình bày bao gồm cả thống kê học và số học này rõ ràng vô cùng, nghe xong từng mục thể hiện riêng rẽ, vượt xa cái loại đại luận dài dòng của các quan lại chỉ biết làm quen những việc văng chương kinh sử, dễ dàng nắm bắt được trọng tâm, những người nghe đều vô cùng hài lòng mà gật đầu. Dương Hạo trình bày vô cùng rõ ràng, với mỗi một hạng mục của đối sách, những hiệu quả nảy sinh, số lượng có thể gia tăng, đều có nói rõ thuyết minh. Nếu thật sự có thể thi hành như vậy, có thể dự kiến, quả thật có thể khiến cho đô thành Đại Tống được yên ổn mà vượt qua cửa ải này.
Dương Hạo trình bày đã xong, liền lui xuống một bên. Sở Chiêu Phụ là một người thô lỗ, chỉ cảm thấy Dương Hạo có kế hoạch này là hoàn hảo không chỗ chê, nhất thời vui mừng đến mức mở cờ trong bụng, suýt chút nữa nắm tai mà kéo rồi, đôi mắt hắn hứng khởi nhìn quan gia. Hắn chỉ mong quan gia nhả ra mấy chữ phê chuẩn mà thôi. Bản thân có thể được thoát khỏi đại nạn. Còn hơn là quan gia lại trị tội của hắn, cùng lắm là đổi một chức quan khác mà làm, rời xa khỏi La Công Minh, cái chức tam tư sử này hắn thật sự chẳng dám tiếp tục làm tiếp nữa.
Các quan thần khác lại nghe xong vô cùng hài lòng, Triệu Khuông Dận cũng không vội vàng mà tỏ rõ thái độ, Triệu Phổ, Triệu Quang Nghĩa mấy người lần lượt đề ra những nghi hoặc của bản thân mình. Dương Hạo cũng đành lại tiến lên giữa điện mà lần lượt trả lời từng người, cuối cùng hắn cung kính hướng về quan gia chắp tay nói: "Quan gia, lần này giải quyết kế hoạch lớn vận lương, quả là một chuyện vất vả gian khổ vô cùng. Vi thần lần này có kế hoạch, cần đến tể tướng đại nhân, xu mật viện, tam tư sử,Khai Phong phủ, thậm chí là công, hình, binh hộ các bộ, và quan phủ địa phương, phát vận tư, chuyển vận tư, tang liền tư cùng chung sức hợp tác. Ngự sử đài, các quan sát các đường các đạo, giám sát toàn lực giám hộ xúc tiến, mới có được hi vọng thực hiện suôn sẻ chuyện này. Quan gia ngồi trấn kinh sư, tể tướng đại nhân tay nắm toàn cục,Nam nha thừa đam thừa khải, vì cầu toàn không được một chút sơ ý, còn cần quan gia phái người đắc lực nhất chấp pháp nghiêm minh đến Giang Hoài, nắm chắc binh quyền, chỉ huy mới bảo đảm thực hiện được sát thực tế không sợ thất thoát."
Dương Hạo trước khi lên triều, Triệu Quang Nghĩa chỉ vội vàng xem qua những điều trần của hắn, nhưng không biết hắn còn có cách nói như thế, sắc mặt nhất thời hơi biến dạng, Đại Tống từ trước đến nay không có quyền lợi lớn mạnh như hiện nay, các chư quan còn lại cũng là nhất thời biến sắc, lần lượt cung kính tuân theo quan gia, Triệu Phổ trong lòng như có điện giật, đột nhiên từ trong hàng bước ra, lớn tiếng nói: "Thần, phụ nghị. Thần có bản tấu."