Trời ạ! Hắn không ngờ lại cầm lấy tay mình mà gọi tên cô gái khác, Ninh Hinh trong lòng cảm thấy đau đớn, cô ra sức từ trong tay của Sở Thiên Thư giãy giụa ra, dùng ánh mắt phẫn nộ chăm chú nhìn hắn.
Lãnh Tuyết vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng ý thức được Sở Thiên Thư đã say, trong tình thế cấp bách, nhìn lộn Ninh Hinh thành một cô gái khác, cô vội vàng đứng lên, nói với Ninh Hinh:
– Ninh Hinh, đừng uống nữa, hắn say rồi, chị đưa em về trường.
Trong mắt Ninh Hinh chứa chan nước mắt.
Rượu này làm sao có thể uống tiếp được nữa?
Sở Thiên Thư còn muốn kéo tay của Ninh Hinh, nói đứt quãng:
– Tiểu Đóa Đóa, em đừng đi, anh sẽ không để em làm bồ nhí đâu.
Nghe lời nói của Sở Thiên Thư không rõ ràng, Ninh Hinh tức giận, cô dùng sức đánh vào cánh tay của Sở Thiên Thư, lớn tiếng nói:
– Sở Thiên Thư, em không phải là Tiểu Đóa Đóa của anh, em là Ninh Hinh.
Sở Thiên Thư bị đánh thức bởi tiếng kêu to của Ninh Hinh, hắn thoáng lắc đầu, tuy rằng không có ý thức rằng mình đã nói qua những gì, nhưng nhìn nét mặt của Ninh Hinh có thể thấy là cô đang tức giận.
Hắn khẩn trương nói với Ninh Hinh:
– Xin lỗi, sư muội, anh nói mê sảng rồi.
Ninh Hinh hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi, cố gắng che dấu nội tâm mất mát và đau khổ của mình.
Lãnh Tuyết kêu tính tiền, đưa chìa khóa cho Ninh Hinh, muốn cô lên xe chờ trước, còn bản thân thì dìu Sở Thiên Thư ra khỏi câu lạc bộ Danh Sĩ.
Ở ngoài bị gió lạnh thổi qua, Sở Thiên Thư tỉnh lại rất nhiều, hắn giãy giụa không cho Lãnh Tuyết dìu nữa, nói:
– Lãnh Tuyết, cảm ơn cô, tôi không sao, cô đưa Ninh Hinh về đi.
Ninh Hinh ngay cả chào hỏi cũng không có, lặng lẽ đi đến bãi đỗ xe.
Sở Thiên Thư nhìn bóng lưng của Ninh Hinh, nói:
– Lãnh Tuyết, cô mau đi đi, giúp tôi an ủi cô ấy.
Lãnh Tuyết thấy Sở Thiên Thư thực sự còn tỉnh táo, nghĩ đến Ninh Hinh nhất định còn đang tức giận bèn nói với Sở Thiên Thư:
– Được, anh về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tám giờ rưỡi, tôi sẽ đem xe trả cho anh.
Sở Thiên Thư đi về hướng đại sảnh khách sạn, trước khi bước vào, quay đầu nhìn nhìn, vừa đúng lúc Lãnh Tuyết lái xe đi tới, còn loạng choạng vẫy tay với cô.
Bước vào đại sảnh, bên trong có vẻ khô nóng, men rượu của Sở Thiên Thư lại dâng lên trở lại, đi vào thang máy, hắn cưỡng ép đè nén men say, mơ hồ còn nhớ rõ phòng số 2106.
Ra khỏi thang máy, đi vào hành lang của khách sạn, Sở Thiên Thư lại một lần nữa choáng váng, bước đi lảo đảo đi đến trước cửa phòng 2106, còn tưởng là đi tới lầu hai trời quang mây đẹp, đi đến trước cửa phòng của văn phòng
Hắn dựa vào cạnh cửa, đưa tay gõ cửa.
Trịnh Tiểu Mẫn phát ra âm thanh vui vẻ:
– Anh Sở, anh về rồi.
Vừa mở cửa, Sở Thiên Thư ánh mắt mông lung, bước chân không vững, Trịnh Tiểu Mẫn vội vàng bước lên trước đỡ hắn.
Trịnh Tiểu Mẫn run sợ một trận, cô thử giẫy người một cái, nhưng cảm thấy vô lực.
Đây từng là thời khắc mơ ước.
Cô run rẩy, không cách nào cử động, cũng không thể phát ra tiếng, cô gắt gao ôm lấy Sở Thiên Thư, nhắm chặt hai mắt, cô sợ, sợ vừa mở mắt, mộng đẹp trước mắt này sẽ biến mất.