Trong quá trình hỏi chuyện, Sở Thiên Thư đã cơ bản hiểu rõ một cách cơ bản.
Chu Vượng Tài muốn trả thù Bạch Vân Đóa liền tìm đến một ông chủ buôn bán thiết bị y tế, dược phẩm, ông chủ này lại giao việc này cho người cấp dưới của ông ta là Viên Quýnh. Viên Quýnh đến thành phố Lâm Giang tìm đến đám quấy nhiễu bệnh viện Trương Quốc Binh, Trương Quốc Binh lại thuê một chiếc xe đen đến đánh Bạch Vân Đóa…
Xem ra, quỷ kế của Chu Vượng Tài này thật sự tinh xảo, nếu không phải là ngày hôm nay ở thành phố Lâm Giang không vô ý đụng phải đúng mấy tên này thì Sở Thiên Thư còn thực sự không có cách nào có thể tìm được nhiều manh mối hơn.
Sở Thiên Thư thấy không thể hỏi gì thêm được từ mấy người Trương Quốc Binh nên đánh mắt sang với Lãnh Tuyết, ra hiệu đuổi bọn họ đi ra.
Tuy rằng việc Bạch Vân Đóa bị đánh đã có manh mối mới nhưng muốn triệt để vén được bức màn phía sau Chu Vượng Tài thì còn nhiều gian nan. Vì thế, Sở Thiên Thư không những chẳng thấy vui mà ngược lại còn cảm thấy thêm buồn bực. Nếu như quay về nói thông tin này cho Bạch Vân Đóa thì cô ấy sẽ có hành động như thế nào đây?
Nghĩ đến đây, trong đầu Sở Thiên Thư hiện lên khuôn mặt u sầu, ấm ức của Bạch Vân Đóa thì trong lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ.
Lúc này tiếng chuông điện thoại “Hoa đào nở” lại reo lên.
Sở Thiên Thư vừa nhìn, là Trịnh Tiểu Mẫn:
– Tiểu Mẫn, có chuyện gì sao?
– Anh Sở à, anh ở đâu đó? Muộn như thế này rồi mà còn chưa về sao?
Trong giọng nói của Trịnh Tiểu Mẫn vừa có sự lo lắng vừa có sự ấm ức.
Sở Thiên Thư nhìn một chút đồng hồ, đã hơn mười giờ, hắn vội vàng nói:
– Ồ, anh đi với mấy người bạn, em ở đâu đó? Còn chưa ngủ sao?
Trịnh Tiểu Mẫn nói:
– Em ở khách sạn lớn, tổng giám đốc Ngô đặt phòng cho chúng ta, thẻ phòng của anh em cầm đó, anh không về thì em nghỉ ngơi sao được?
Sở Thiên Thư nhìn nhìn ngoài cửa sổ, nói:
– Anh còn chút việc, khi nào xong sẽ về.
Trịnh Tiểu Mẫn bắt đầu vui vẻ, nói:
– Được rồi, em ở phòng 2106, anh về sớm chút nhé, em đợi anh.
Ninh Hinh vui vẻ như một chú chim sẻ, líu ríu nói:
– Anh à, anh báo thù cho bạn anh rồi, phải cảm ơn em với chị Lãnh Tuyết chứ?
– Vậy em nói xem nên cảm ơn em thế nào đây?
Sở Thiên Thư hỏi qua quít.
Ninh Hinh hoa chân múa tay vui sướng nói:
– Đi uống rượu, hôm nay em vui quá, em muốn uống rượu chúc mừng.
– Thôi đi mà, Ninh Hinh.
Lãnh Tuyết khuyên.
Tuy cô không đoán ra Sở Thiên Thư có tâm sự gì nhưng nhìn hắn có vẻ không vui, cô liền ra mặt khuyên Ninh Hinh.
Ninh Hinh từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương cưng chiều của mấy người Mã Lực ở đại viện bộ đội, không chú ý gì đến tâm tư của Sở Thiên Thư, đã lâu rồi cô không thấy vui như vậy. Vì thế, cô không chịu.
– Sư huynh, anh không phải muốn biết chị Lãnh Tuyết đã dùng cách biến thái gì để hắn phải khai ra sao? Hứ, anh đưa em đi uống rượu đi, em sẽ nói cho anh biết.
– Ninh Hinh, bây giờ anh không muốn biết.
Sở Thiên Thư nói một cách lười biếng.
Ninh Hinh không những lay lay người làm nũng Sở Thiên Thư mà còn nũng nịu nói:
– Sư huynh, anh đã đồng ý với em rằng em hỏi hộ anh câu hỏi kia thì anh sẽ mời em mà, anh không được xấu tính như vậy. Anh mời em uống rượu đi mà, có được không vậy?
Sở Thiên Thư đang phiền muộn cuối cùng không chịu nổi sự quấn lấy nũng nịu của Ninh Hinh, hắn đột nhiên đứng lên, lớn tiếng nói:
– Được, vậy anh dẫn em đi uống rượu.
Lãnh Tuyết vừa thấy nét mặt của Sở Thiên Thư, hiểu ra Sở Thiên Thư muốn mượn rượu giải sầu. Cô thấy không khuyên được lại lo lắng tình hình này không dễ dàn xếp nên mới đề nghị:
– Ở đây hẻo lánh quá, đừng uống ở đây nữa. Tổng giám đốc Ngô đã đặt phòng tại khách sạn cao cấp cho Thiên Thư rồi, chúng ta hãy đến câu lạc bộ Danh Sĩ uống đi.
Câu lạc bộ Danh Sĩ nằm ngay cạng khách sạn nổi tiếng.
Suy nghĩ của Lãnh Tuyết là nếu chẳng may Sở Thiên Thư có uống say thì cô sẽ chịu trách nhiệm đưa Ninh Hinh về, để cho Sở Thiên Thư có thể sớm nghỉ ngơi một chút.
Nói đi là đi luôn, Lãnh Tuyết lái xe, ba người rất nhanh đã đến câu lạc bộ Danh Sĩ.
Ngay sau khi ngồi xuống tại câu lạc bộ, Sở Thiên Thư chậm rãi vung tay lên, nói:
– Sư muội, đến đây, tối nay anh sẽ uống thật vui với em.
Ninh Hinh thật sự là rất vui vẻ, nghe Sở Thiên Thư nói hào sảng như vậy, cô cũng không khách khí, một hơi liền gọi bia, rượu vang và một chai rượu tây nữa.
Trước khui bia ra, Sở Thiên Thư rót đầy vào ly của mình và của Ninh Hinh, lại rót đầy ly của Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết che lấy ly rượu nói cô không uống, một lát uống xong cô còn phải đưa Ninh Hinh về trường.
Sở Thiên Thư nghĩ thấy cũng đúng, liền không cưỡng ép nữa, cầm ly rượu lên cạn ly với Ninh Hinh, ào ạt uống cạn ly rượu.
Ninh Hinh cũng không chịu thua, sảng khoái cụng ly với Sở Thiên Thư.
Uống vào mấy ly, âm nhạc cuồng nhiệt vang lên, Ninh Hinh kéo Sở Thiên Thư lên sàn nhảy, vừa xoay vừa nhảy, vui vẻ như chú chim nhỏ được thoát khỏi cái lồng sắt.
Toàn thân toát đầy mồ hôi, mấy chai bia đã đi xuống bụng rồi.
Ninh Hinh lại ầm ĩ muốn khui rượu vang.
– Sư huynh!
Sắc mặt Ninh Hinh ửng hồng, hỏi:
– Anh có biết vừa nãy chị Lãnh Tuyết sử dụng thủ đoạn biến thái gì không?
– Nói đi.
Sở Thiên Thư đụng Ninh Hinh một cái.
Ninh Hinh nhìn Lãnh Tuyết liếc mắt một cái, đi đến bên tai của Sở Thiên Thư, thần thần bí bí nói:
– Hì hì, chị Lãnh Tuyết bảo em bịt kín mắt tên kia, sau đó... chị dùng dao găm cắt đứt dây lưng quần của y...
Hơi thở Ninh Hinh ở bên tai như hoa lan, lời nói thì hết sức ám muội, điều này làm cho Sở Thiên Thư tim đập không ngừng.
Lãnh Tuyết rõ ràng nhìn ra được Ninh Hinh nói gì với Sở Thiên Thư, nhưng cô vẫn là mặt không chút biểu tình, giống như không có chuyện gì.
Hai người uống liên tục, rất nhanh uống gần hết chai rượu vang.
Sở Thiên Thư không do dự mở luôn chai rượu tây kia, Lãnh Tuyết muốn ngăn cản cũng không kịp.
Người uống rượu gặp phải đối thủ, trong tiềm thức ít nhiều sẽ có ý nghĩ muốn phân cao thấp.
Tửu Lượng của Sở Thiên Thư tốt là sự thật, tuy nhiên, hắn hoàn toàn đánh giá thấp tửu lượng của Ninh Hinh, đừng nói đến rượu và bia, nửa cân rượu trắng cũng không thể làm cô gục ngã.
Người có tửu lượng lớn, trong máu có hàm lượng dung môi hóa Aldehyde cao hơn người thường, có thể đem rượu uống vào lập tức hóa thành chất Aldehyde.
Ninh Hinh di truyền được điểm này ở ba cô ấy.
Cha cô ở trong quân đội có thể xưng vạn ly không say, Ninh Hinh còn chưa cai sữa, cha cô liền dùng đũa trám miếng rượu cho cô liếm, không ngờ cô dĩ nhiên liếm đến có hương có vị, không phản ứng chút nào, đợi đến khi trưởng thành, gặp lúc cao hứng liền có thể uống đến thỏa thích.
Sở Thiên Thư thì uống đến đau khổ, càng uống càng khó chịu.
Tâm trạng ảnh hưởng đến tửu lượng rất lớn.
Nói về thực lực uống rượu thì Sở Thiên Thư và Ninh Hinh có thể xem là ngang sức ngang tài.
Tuy nhiên, Sở Thiên Thư chưa từng uống qua rượu tây, đối với hương vị và chất lượng của rượu tây không quen, mà Ninh Hinh đi theo cha cô tham gia một số hội nghị lớn, năng lực thích ứng với rượu tây lớn hơn nhiều so với Sở Thiên Thư.
Lãnh Tuyết ngồi ở một bên thấy rất rõ ràng, không khỏi âm thầm thay Sở Thiên Thư lo lắng, nếu như cứ tiếp tục uống như vậy, hắn ta nhất định gục trước Ninh Hinh.
Uống hết hơn nửa chai rượu tây, Sở Thiên Thư có chút lờ mờ.
Rượu không làm người say, người tự say.
Ninh Hinh cũng rất hưởng thụ cái cảm giác được Sở Thiên Thư nhìn chăm chú như vậy, cô cảm thấy dáng vẻ say rượu nhìn người khác chăm chú của Sở Thiên Thư mê người cực kỳ, khiến cô không khỏi tim đập bình bịch, không kìm lòng nổi tựa vào người của Sở Thiên Thư.