Bài hát kết thúc trong sự vỗ tay nhiệt liệt của mọi người. Lời khen ngợi dành cho Ngọc Lam bỗng khiến cô muốn... nôn.
Ọe!
“Có sao không Lam?” Bí thư lo lắng hỏi.
“Chắc uống Soju pha với 7Up không quen. Mình đi toilet xíu.” Ngọc Lam xua tay sau đó ra khỏi phòng, theo bảng chỉ dẫn về phía nhà vệ sinh.
Ánh mắt Mỹ Linh ngập tràn ý cười. Khi Ngọc Lam vừa đi, cô cũng theo sau, ân cần nói với cả lớp: “Để mình đi trông bạn ấy. Chỗ này rộng dễ lạc đường lắm.”
Thư Hoàng thấy vậy, lòng nảy sinh thắc mắc. Theo như trí nhớ của cậu thì Mỹ Linh ghét kẻ phiền phức kia như chó ghét mèo, từ khi nào lại chu đáo đến vậy?
Ngọc Lam vào nhà vệ sinh, sau một trận nôn thốc nôn tháo mới thấy trong người dễ chịu hơn một chút.
Cô xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ uống Soju pha 7Up nữa!
“Có thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Giọng nói sốt sắng sau lưng khiến Ngọc Lam giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt như gà mẹ săn sóc cho bầy con của lớp trưởng mà không khỏi hoang mang.
Mỹ Linh đang lo lắng cho cô? Chẳng lẽ độ cồn của Soju mạnh đến mức chỉ vài ly là đã xỉn rồi?
“Mình không sao.” Lấy tay vỗ trán vài cái, Ngọc Lam lắc đầu, sau đó loạng choạng ra khỏi nhà vệ sinh.
Đến một ngã rẽ, cô vừa tính ngước lên nhìn bảng dẫn đường thì đã bị Mỹ Linh kéo tay đi thẳng, giọng nhỏ nhẹ chưa từng có:
“Để mình dẫn bạn đi cho. Uống rượu không quen thì lần sau đừng uống nhiều làm gì!”
Nhận được sự quan tâm từ lớp trưởng, Ngọc Lam trong trạng thái đầu óc mụ mị vô cùng nghe lời, để mặc Mỹ Linh đưa đến một phòng VIP khác hệt như căn phòng khi nãy. Thật ra những phòng VIP nhất nhì ở đây đều được bày trí giống nhau, chỉ là khách khứa thường gọi phòng tầm trung nên phòng VIP thi thoảng vẫn trống năm, sáu phòng.
“Mọi người đâu rồi?” Đầu Ngọc Lam nặng như có đá đè, hai mắt híp lại nhưng vẫn tờ mờ nhận ra sự huyên náo khi nãy bỗng dưng biến mất.
“Về trước rồi. Bạn đi lâu quá nên mình mới ra gọi. Để mình bắt xe đưa bạn về nhé?”
Ngọc Lam gật đầu đọc địa chỉ nhà, sau đó cảm ơn người trước mặt. Vậy ra cô đã ở trong nhà vệ sinh lâu đến thế cơ à? Đúng là có chút xấu hổ. Lần sau chắc chắn sẽ không ham vui mà uống như vậy nữa.
“Ngồi đợi xe đến nhé? Tài xế bảo kẹt xe nên có thể hơi lâu.” Mỹ Linh nhìn điện thoại, hai ngón cái liên tục hoạt động trên bàn phím cảm ứng, sau đó nhân lúc Ngọc Lam không tỉnh táo liền lén tắt nguồn di động của cô rồi rời phòng, để lại cái gai trong mắt nằm trơ trọi vẫn nghĩ lớp trưởng hôm nay thật tốt bụng với mình. Dù rất cố gắng, nhưng mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, sau đó dần dần chỉ còn thấy một màu đen.
Thư Hoàng bốn lần nhìn đồng hồ. Đã hơn ba mươi phút, vậy mà con người kia vẫn chưa quay lại. Đến khi cửa phòng mở, thấy Mỹ Linh với nét mặt vui vẻ bước vào liền hỏi:
“Sao chỉ có bạn? Lam đâu?”
“Bạn ấy không khỏe nên về trước rồi, nhờ mình chuyển lời lại với mọi người.” Cô nói với giọng thành thật. Lớp cũng gật đầu ra vẻ thông cảm bởi Ngọc Lam say thế kia, ở lại cũng không góp vui được gì.
Sau khi giải thích sự việc, Mỹ Linh tiến đến ngồi xuống cạnh Thư Hoàng, vừa dự định hai người cùng song ca một bài thì cậu đã đứng dậy với lý do đi vệ sinh.
Ra khỏi phòng, việc làm đầu tiên của Thư Hoàng chính là gọi cho Ngọc Lam. Phía bên kia nhấc máy, là tiếng của chị tổng đài viên quen thuộc:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Cái kẻ phiền phức này! Cậu không khỏi rủa thầm, sau đó lại gọi thêm lần nữa. Hai, ba, bốn, năm lần! Vẫn là giọng nói máy móc của tổng đài.
Trong lòng Thư Hoàng dần như có lửa đốt. Cho dù Ngọc Lam có say rồi về trước thì cũng không đến nỗi phải tắt điện thoại như vậy. Tâm trạng cậu có chút hỗn loạn, nhanh chóng theo bảng chỉ dẫn đi về phía toilet, đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ, đợi đến khi có người từ đó ra rồi hỏi họ có nhìn thấy một cô gái dáng vẻ say khướt bên trong không, nhưng ai nấy đều lắc đầu.
“Rốt cuộc là đã đi đâu?” Mất hết kiên nhẫn, Thư Hoàng gắt gỏng với chính mình, tay bất giác gãi đầu.
Đang lúc rối bời, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
“Hoàng đi lâu vậy? Cả lớp hỏi có xảy ra chuyện gì không?” Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Mỹ Linh đã dồn dập hỏi.
“Mình có việc về trước. Mọi người ở lại vui vẻ nhé! À mà…” Thư Hoàng dự định kết thúc cuộc gọi, chợt khựng lại. “Bạn có thấy Lam bước lên taxi về không?”
Mỹ Linh nghe tên Ngọc Lam qua miệng người con trai mình thích, sự chán ghét lại càng dâng cao. Nó có ra sao thì liên quan gì đến cậu ta?
“Ý Hoàng là sao?” Cố giữ giọng bình tĩnh, cô hỏi.
“Lam không nghe máy. Mình nghĩ có khi bạn ấy gặp phải chuyện gì rồi.” Thư Hoàng giải thích, trong lời nói có chút nôn nóng.
“Biết đâu điện thoại bạn ấy hết pin?”
“Lam từng nói bạn ấy lúc nào cũng để pin đầy khi ra ngoài, hơn nữa bình thường thì chẳng ai lại đi tắt điện thoại.”
Từ khi nào Thư Hoàng hiểu con nhỏ đó đến vậy? Mỹ Linh ngạc nhiên, không tin được vào những gì vừa nghe. Sự bình tĩnh trong cô theo từng câu từng chữ qua điện thoại giảm dần.
“Sao bạn phải lo lắng chuyện đó? Ngày mai xem Lam có đi học không là biết thôi!”
“Linh! Đó là bạn học của tụi mình. Quan tâm bạn bè là điều hết sức bình thường.” Người nào đấy giấu nhẹm tâm tư, vờ nói ra những điều cao cả. Tưởng tượng Hoàng Ân mà biết được thế nào cũng cười đến phát sảng.
Lớp phó 12A2 vốn không can dự việc không phải của mình, nay lại đi để ý an toàn cho bạn cùng lớp? Chuyện hài trong ngày ư?
“Mình không nhớ. Lam bảo muốn về, mình chỉ bắt xe hộ thôi.”
“Vậy bạn có nhớ biển số xe không?”
“Hoàng! Bạn đang lo lắng thái quá rồi!” Nói rồi cô cúp máy, sau đó chuyển sang nhắn tin cho một số lạ, nội dung cực kỳ khó hiểu.
‘Xong việc chưa?’ Mỹ Linh hỏi.
‘Chưa. Khách đang đông, cỡ mười phút nữa anh mới rảnh việc.’ Số lạ kia trả lời.
‘Đưa nó đi đâu thì đi, đừng gây ảnh hưởng đến quán.’
‘Haha. Cảm ơn ý tốt hôm nay của em.’ Phía bên kia kết thúc cuộc đối thoại kèm theo biểu tượng mặt cười thỏa mãn.
Ngọc Lam tại phòng VIP nào đấy chìm trong giấc ngủ. Lần này không còn mơ thấy kẹo bông gòn vừa ngọt vừa mềm nữa, cô có chút tiếc nuối.
Bất chợt cửa phòng hé mở, một gương mặt lạ lẫm bước vào nhìn cô hồi lâu. Vẻ học sinh còn búng ra sữa của Ngọc Lam khiến kẻ kia nhếch mép cười, ánh mắt quét một lượt khắp người, toàn thân cảm thấy rạo rực, bàn tay ngứa ngáy khẽ động đậy mười ngón, sau đó nhớ nơi này có camera giám sát liền nhanh chóng bế người đang ngủ ra khỏi phòng mà hướng về phía cửa chính, vẫy tay gọi taxi.
“Ngày gì mà được thưởng hậu hĩnh quá vậy?” Kẻ nào đó nghĩ thầm. Vừa đặt con mồi vào trong xe, còn chưa kịp đóng cửa lại đã bị một giọng nói phía sau làm giật bắn.
“Anh đưa bạn tôi đi đâu?”
Hải An và bốn người khác trong cùng bộ đồng phục, vẻ mặt nghiêm trọng chất vấn. Nhìn vào trong xe, thấy Ngọc Lam đang bất tỉnh liền hiểu ra ý đồ.
Đê tiện!
Kẻ lạ mặt nghe đến hai chữ “bạn tôi” bèn chột dạ, đến khi thấy đồng phục của Ngọc Lam và Hải An khác nhau liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh, gằn giọng:
“Bạn mày? Chính bạn của con nhỏ này nhờ tao đưa về nhà!”
“Không cần phiền anh. Để tôi đưa về được rồi!” Từ phía sau lại vang lên một giọng nói khác khiến tất cả ngoái nhìn.
Thư Hoàng quắc đôi mắt phượng liếc gương mặt trông có phần biến thái kia, bàn tay nắm chặt, sau đó chuyển ánh nhìn sang Hải An cùng bốn người khác:
“Cảm ơn!” Dứt câu cậu liền chui vào trong xe, hối thúc tài xế lăn bánh, để những người còn lại đứng đó trong ngơ ngác.
Địa chỉ ban đầu kẻ lạ mặt muốn đến là một khách sạn gần quán karaoke, sau đó Thư Hoàng lại đề nghị đổi thành nhà của Ngọc Lam. Điều này khiến tài xế nhăn nhó mặt mày, tỏ vẻ cực kỳ khó chịu. Chỉ khi người ngồi sau ra giá gấp đôi số tiền cuốc xe mới trở nên vui vẻ.
Nhìn Ngọc Lam bên cạnh vẫn ngủ say không hay biết gì, Thư Hoàng tức giận đến mức muốn lôi cô ngồi dậy, lắc mạnh đôi vai rồi hét lên: Có bị ngu ngốc không vậy? Khi nãy tôi không thấy bạn bị bế từ phòng khác ra thì bây giờ bạn có biết mình sẽ ra sao không?
Mẹ kiếp! Con người này đúng là phiền phức!
Xe chạy đến một khúc cua, Ngọc Lam theo quán tính ngã về phía Thư Hoàng, vừa vặn đầu gối lên đùi cậu, sau đó dường như rất hài lòng liền mỉm cười trong vô thức.
Thư Hoàng thở dài, lấy tay điều chỉnh đầu sao cho Ngọc Lam thoải mái nhất. Cậu khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, nhẹ giọng, sự hăm dọa ẩn chứa trong ngữ điệu:
“Lần sau còn say như vậy, tôi sẽ quăng bạn xuống biển cho cá ăn.”
…
Ngọc Lam đi học trong tình trạng đầu vẫn còn dư âm của Soju, nặng nề và đau nhức dù đã qua một đêm. Dĩ nhiên trước khi ra khỏi nhà còn bị phụ huynh dạy dỗ việc con gái vừa mười tám đã đụng vào bia rượu đến mức để bạn đưa về nhà.
“May mắn là người ta đàng hoàng. Lỡ gặp phải tụi biến thái thì biết chuyện gì xảy ra không?” Bố cô tức giận đến mức uống một hơi cạn tách trà. Mẹ cũng giương ánh mắt không vừa lòng nhìn con gái.
Rốt cuộc, sau lời cam đoan từ nay sẽ không để bản thân say đến vậy nữa, hai vị phụ huynh đáng kính mới để Ngọc Lam đến trường, trước khi đi còn không quên nhắc nhở:
“Nên cảm ơn cậu bạn cùng lớp của con. Bố có gặp lúc họp phụ huynh rồi, trông rất đàng hoàng.”
Họp phụ huynh? Hôm đó chỉ có cán bộ lớp là được giáo viên chỉ thị đến để sắp xếp, còn lại đều phải ở nhà. Mà cán bộ lớp nam thì chỉ có Thư Hoàng.
Là tên kiệm lời đó đưa cô về sao?
“Này!” Ngọc Lam quay xuống, tay gõ bàn. “Hôm qua là bạn đưa tôi về à?”
Đôi mắt phượng của Thư Hoàng ngước lên nhìn người đối diện, miệng ậm ừ xác nhận rồi lại dời sự chú ý vào bài tập.
“Cảm ơn!” Cô nhoẻn miệng cười, cảm thấy có chút vui vẻ.
“Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa.”
“Ừm. Sáng nay bố mẹ cũng đã mắng tôi việc này.” Nghĩ đến đây, Ngọc Lam lấy tay ôm đầu, ra vẻ biết lỗi. “Nhưng đi với bạn bè, sao mà có chuyện gì được chứ?”
Hàng lông mày của Thư Hoàng khẽ nhíu lại, cây bút trong tay đột ngột xoạc ngang một đường khiến trang giấy trở nên xấu xí vô cùng. Cậu đưa ánh mắt không khác gì bố Ngọc Lam sáng nay nhìn người đối diện, từng câu từng chữ chậm rãi chứa đầy sức nặng:
“Sông có khúc, người có lúc. Nên nghe gia đình bạn đi!”
Dứt lời, mặc cho Ngọc Lam trợn mắt không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi, Thư Hoàng đứng dậy tiến về phía đầu lớp. Hai ngón tay gõ cốc cốc lên bàn Mỹ Linh, nói:
“Mình có chuyện muốn trao đổi.”
Mỹ Linh trông thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu, bản thân liền chột dạ. Việc hôm qua cô nghe tên kia thuật lại có người cản trở với danh nghĩa bạn Ngọc Lam, lòng chợt thấp thỏm lo sợ đó là Thư Hoàng.
“Chuyện gì?” Giữ thái độ bình chân như vại, cô ngước mặt lên đáp trả ánh mắt của cậu.
“Lớp trưởng thật sự muốn mình nói thẳng ở đây?” Thư Hoàng kiên nhẫn, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại. Cậu không muốn hơn thua với Mỹ Linh, nhưng sự việc kia không thể không làm rõ.
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu hướng ánh mắt về phía hai người, bao gồm Ngọc Lam. Tất cả đều có chung câu hỏi hôm nay là ngày gì mà lớp phó chủ động bắt chuyện với lớp trưởng, đã vậy lại còn gặp riêng, nét mặt như đang đóng phim hình sự trong khi hôm qua hai người vẫn còn bình thường.
Biết Thư Hoàng là người nói được làm được, Mỹ Linh miễn cưỡng đứng dậy cùng cậu ra ngoài, tìm một hành lang ít học sinh lui đến để tiện trò chuyện.
“Tại sao bạn làm vậy?” Vốn không phải tuýp người thích dài dòng, cậu một câu hỏi thẳng vấn đề.
“Mình đã làm gì?” Mỹ Linh chớp mắt, ra vẻ không hiểu.
“Tại sao bạn lại nói dối Lam đã về rồi, trong khi tận mắt mình thấy nhân viên quán đưa Lam từ một phòng khác ra xe?”
Câu hỏi này khiến miệng Mỹ Linh nhất thời cứng đơ không nói được câu nào. Người đã cản trở kế hoạch của cô đích thị là Thư Hoàng, hơn nữa còn biết được cô có liên can với việc này.
“Mình… Lam nói muốn về, nhờ mình bắt xe hộ, sau đó bạn ấy bảo muốn một mình chờ taxi đến nên mình để bạn ấy ngồi ở phòng gần cửa chính rồi vào chung vui với mọi người. Việc nhân viên quán đưa Lam ra xe, mình thật sự không biết…” Vòng vo lúc lâu, Mỹ Linh cuối cùng cũng tìm được một lý do chứng minh bản thân vô tội.
“Nhân viên đó nói bạn của Lam nhờ người đó đưa Lam về. Là bạn sao?”
Càng hỏi lại càng vào thế bí, Mỹ Linh nhìn xuống đất, tránh ánh mắt như muốn bóc trần tất cả sự thật nơi Thư Hoàng, ấp úng:
“Cái này… mình không hay biết gì. Để Lam một mình rồi bị người khác đưa đi là lỗi của mình, nhưng mình không hề có ý xấu gì khác.”
“Thật sao?” Thư Hoàng cao giọng. Thái độ ân cần đến kỳ lạ của Mỹ Linh trước đó đã khiến người khác ngờ ngợ, sau đó lại cố tình không cho cậu biết Ngọc Lam đã về chưa, giờ thì lại lòi ra thêm việc để cô ở lại một mình trong trạng thái mơ màng đến suýt bị đàn ông lạ đưa đến khách sạn.
Bảo rằng bản thân không biết gì? Độ lươn lẹo của lớp trưởng hẳn là ăn đứt Ái Vy.
“Bạn vì Lam nghi ngờ mình? Trong khi tụi mình đã học chung với nhau hai năm?” Bị dồn đến chân tường, Mỹ Linh bắt đầu khó chịu phản pháo.
Trái ngược với cô, Thư Hoàng đưa ra nét mặt không thể bình tĩnh hơn. Tròng mắt đen láy không chớp lấy một cái như nhìn thấu tất cả những điều cô đang nghĩ trong đầu.
“Vì tụi mình học chung với nhau đã lâu, nên mình mới hy vọng lớp trưởng thực sự không liên quan gì.”
“Chuyện của Lam ảnh hưởng đến bạn sao? Mình nhớ bạn không thích bao đồng việc không phải của mình.” Mỹ Linh chất vấn. Cô biết mình không có quyền hỏi câu này, nhưng đứng trước sự nghi ngờ của người mình thích, dù là ai cũng sẽ cảm thấy bị tổn thương.
Đáng buồn hơn nữa là Thư Hoàng lại trầm lặng, không trả lời câu hỏi của cô.
“Bạn thích con nhỏ đó phải không?” Mất dần sự kiên nhẫn, Mỹ Linh không ngần ngại hỏi thẳng vấn đề.
Lại là một chuỗi im ắng từ phía người đối diện. Kẻ hỏi, người trả lời bỗng chốc thay đổi vai trò cho nhau. Thư Hoàng đưa mắt nhìn sang nơi khác, nhẹ giọng:
“Xin lỗi đã hiểu lầm. Chắc là bạn không liên quan đến việc này.”
Nhận được lời xin lỗi, Mỹ Linh chẳng những không vui mà còn tặng thêm cho Ngọc Lam vài phần chán ghét. Thái độ của Thư Hoàng là đang trốn tránh việc trả lời câu hỏi của cô, đồng nghĩa dự đoán kia là chính xác.
“Nó có gì tốt? Chuyển đến chưa lâu, bạn hiểu được bao nhiêu về nó? Bạn có biết chuyện ngày xưa nó bị đánh…”
“Mình biết. Nhưng chuyện đó không liên quan đến bạn.”