Bởi vì Ngọc Lam đã đề nghị bỏ qua tất cả nên việc xin lỗi dĩ nhiên không hề xảy ra, đổi lại gần như cả lớp đều nhìn cô với ánh mắt khác trước, tuy vẫn còn những cá nhân không công nhận nhưng chỉ chiếm phần thiểu số. Cô đi học trong sự yên bình tựa như thể thế chiến thứ hai chấm dứt. Không có những câu chữ chướng mắt ngoằn ngoèo trên bảng, không có những hình ảnh về bài báo năm xưa và những lời giễu cợt. Điều này khiến Ngọc Lam cực kỳ vui vẻ.
Do đã giải quyết xong việc họp phụ huynh, cho nên tập thể 12A2 bây giờ đều đồng lòng hướng về mục tiêu duy nhất: Hội trại thành lập Đoàn.
Hội trại năm nay theo như nội dung thầy Trần Phong đã thông báo thì đầu tiên sẽ là lễ khai mạc bao gồm văn nghệ mở đầu, phát biểu khai mạc, ôn lại truyền thống ngày thành lập Đoàn, tặng cờ lưu niệm cho các đơn vị tham gia, thông tin về chương trình và nội quy. Sau lễ khai mạc là các hoạt động chính được tổ chức ở khuôn viên trường gồm có thi dựng trại, gian hàng ẩm thực Việt, văn nghệ, trò chơi dân gian, lễ kỷ niệm 90 năm ngày thành lập Đoàn, cuối cùng là lễ trưởng thành và bế mạc. Vậy là có bốn hạng mục thi giữa tập thể các lớp với nhau, lớp nào có tổng số điểm sau bốn vòng cao nhất sẽ nhận được giải thưởng từ ban giám khảo trao tặng.
Mỹ Linh lúc này đang đứng trên bục giảng phổ biến quy cách của từng trò chơi, đồng thời phân công những cá nhân tham gia tương ứng với mỗi trò.
Về phần dựng trại, chủ đề trại sẽ là “Tuổi trẻ tình nguyện vì cộng đồng”. Cổng trại phải cao hai mét rưỡi trở lên, làm từ vật liệu có nguồn gốc thiên nhiên như tre, tầm vong. Lều trại phải từ hai mét rưỡi đến ba mét rưỡi, dài bốn đến sáu mét, trong lều phải có cờ tổ Quốc và ảnh Bác đặt một cách trang trọng.
Sau khi thảo luận một lúc lâu, bí thư và một số bạn nữ khéo tay của lớp quyết định xung phong phụ trách hạng mục này.
Về phần ẩm thực, mỗi trại sẽ lập một gian hàng bán các món ăn đặc sản của ba miền và một món ăn chính để dự thi, cuối ngày tổng kết. Trại nào có doanh thu cao nhất sẽ là trại giành chiến thắng.
Kỳ lạ là khi bàn đến hạng mục mang đầy tính mỹ vị này, biểu cảm của mọi người thay đổi từ hào hứng chuyển sang trầm tư nhanh như tắc kè.
“Tao không thi đâu, năm ngoái trại cạnh bên bắt cóc tao, tịch thu điện thoại, ép tao phải mua một món rồi mới cho đi…” Một bạn nữ nhắc lại khi được đề xuất tham dự, lắc đầu.
“Còn tao thì bị hai đứa lực lưỡng lôi đến gian hàng trại chúng nó, mua trúng một cây há cảo chiên còn chưa chín…” Nam sinh ngồi cách đó hai bàn hồi tưởng trong sự hãi hùng.
Ngọc Lam dự tính sẽ tham gia cuộc thi này vì nấu ăn không phải là vấn đề khó khăn đối với cô, nhưng sau khi nghe kể lại chiến tích oanh liệt của hội trại năm trước liền đổi ý. Cô còn yêu đời, tạm thời chưa muốn bị lôi đi xềnh xệch như thế.
Về phần trò chơi dân gian sẽ có thêm ba mục nhỏ khác bao gồm kéo co, nhảy sạp và đi cà kheo. Đây là hạng mục được nhiều người đăng ký nhất vì những trò thuộc về tuổi thơ hầu như ai cũng biết, tuy nhiên số lượng chỉ giới hạn trong tám người mỗi trò nên Ngọc Lam dù có muốn cũng không tranh lại được với những thành viên khác.
Cuối cùng là văn nghệ.
Theo như kinh nghiệm lớp đã từng tham gia, hạng mục này chia làm hai phần: Kịch và nhảy flashmob. Không ai đăng ký thi hát bởi bốn mươi con người nơi đây thật thần kỳ ở chỗ tất cả đều có chung một tông giọng ngang như điện tâm đồ của người chết, giơ mic lên là cầm chắc con đường rớt như lá rụng mùa thu.
Về phần flashmob, nhóm nhảy cố định đã thành lập sẵn cách đây hai năm dưới sự cầm đầu của lớp phó văn thể mỹ - vốn là một người mê nhạc Hàn Quốc đến phát cuồng, từ giai điệu cho đến vũ đạo chỉ cần một ngày là nhớ.
Vậy chỉ còn thiếu nhóm kịch nữa là chốt đủ danh sách dự thi.
Sau khi thảo luận và tiến hành bỏ phiếu, đa số mọi người quyết định sẽ diễn tác phẩm Nàng Tiên Cá – một câu chuyện cổ tích nổi tiếng của Đan Mạch. Nội dung xoay quanh nàng tiên cá vì muốn có được tình yêu của hoàng tử và một linh hồn bất diệt mà từ bỏ cuộc sống dưới đáy biển, đánh đổi giọng hát của mình với phù thủy để có được đôi chân lên bờ dù mỗi bước của nàng đều như đi trên những lưỡi dao sắc. Đặc biệt, nàng tiên cá sẽ chỉ có được linh hồn khi hoàng tử dành cho nàng nụ hôn của tình yêu chân thật. Nếu hoàng tử cưới người con gái khác, trái tim nàng sẽ tan vỡ và hóa thành bọt biển. Không giống với những câu chuyện có cái kết viên mãn như Tấm Cám hay Lọ Lem, nàng tiên cá cuối cùng vẫn không thể có được nụ hôn và tình yêu của hoàng tử mà tan biến.
Cả lớp sau khi nghe tóm tắt truyện, ai nấy cũng đều im lặng, vài bạn nữ mắt đã hơi hoe đỏ, chỉ Ngọc Lam ôm sự thắc mắc trong lòng, lẩm nhẩm:
“Sao lại chọn câu chuyện buồn thế nhỉ? Thiếu gì những tác phẩm có kết thúc đẹp đâu?”
Dù hay nghe những người cầm bút nhận định một cái kết buồn sẽ khiến khán giả ghi nhớ câu chuyện sâu sắc hơn, bởi những điều dở dang lại thường là những vết cắt sâu nơi tâm trí. Hải An từng nói với cô rằng con người không thể nhớ hết những gương mặt khiến họ cười, nhưng lại có thể suốt đời không quên kẻ đã làm họ khóc. Quả tim nằm nơi ngực trái của chúng ta luôn có chiều hướng khắc ghi tốt những điều không nên ghi khắc, đó là sự mâu thuẫn mà đa phần nhân loại vẫn chưa tìm được cách khắc phục triệt để.
Vậy nhưng với Ngọc Lam, thực tại xung quanh đã đầy rẫy những bi kịch rồi, đến cả thưởng thức truyện cổ tích mà cũng phải để bản thân chùng lòng khi xem đến đoạn kết thì…
“Ai muốn thử sức vào vai hoàng tử?” Mỹ Linh cao giọng, tầm mắt hướng về phía cuối lớp, vị trí dừng lại rơi đúng chỗ Thư Hoàng.
Xét về tổng thể của hoàng tử, người đáp ứng được vai này phải có ngũ quan hài hòa, biểu cảm ít nhiều phải toát lên được vẻ hoàng tộc “chanh sả”, nói cách khác chính là phải có ngoại hình và thần thái. Mà người có đủ những tiêu chí trên điểm qua trong lớp chỉ có ba người.
Một là tổ trưởng tổ ba. Khuôn mặt rất ưa nhìn, nhưng chiều cao chỉ khiêm tốn ở mức mét sáu mốt. Loại!
Hai là một bạn nam ngồi ở đầu bàn gần Mỹ Linh. Khuôn mặt lẫn chiều cao đều đạt chuẩn, mỗi tội vẻ đẹp này lại không thể hiện được thần thái một hoàng tử nên có. Loại!
Người cuối cùng may mắn hội tụ đủ tất cả những yếu tố trên, nhưng tên này rất tiếc lại từ chối tham gia với lý do: Không hợp.
“Sao lại không? Bạn là người hợp nhất diễn vai nam chính đó!” Lớp phó văn thể mỹ gào lên. Một ứng viên sáng giá như vậy nếu không hợp thì ai mới vẹn toàn đây?
Phần lớn cả lớp đều đồng tình với lời đề nghị này. Mỹ Linh cũng gật gù ra vẻ tán thành, ý tứ thể hiện rõ trong câu nói: “Đúng. Mình cũng thấy Hoàng vào vai hoàng tử là phù hợp nhất rồi.”
Không riêng gì tập thể, đến Ngọc Lam cũng phải tấm tắc nhận định vai diễn này đích thị là dành cho tên ngồi sau. Cho dù là dáng dấp, phong thái, cả đôi mắt phượng sắc như dao kia cũng hợp nốt. Nếu khoác lên người trang phục nữa thì…
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng có chút tan chảy.
“Ba tuần nữa là mình thi quốc gia.”
Tám chữ vàng này của Thư Hoàng lập tức thành công trong việc đập tan nỗ lực chèo kéo của lớp. Các bạn nữ thi nhau thở dài tiếc nuối. Vai diễn sau một hồi bàn bạc quyết định bất đắc dĩ trao cho bạn nam ngồi gần Mỹ Linh.
Nam chính đã có, tiếp theo là đến nữ chính.
Vì Thư Hoàng không tham gia nên người ứng vai nàng tiên cá chỉ lác đác vài cánh tay. Đây là nhân vật sẽ được mọi người hướng sự tập trung nhiều hơn cả nam chính, tuyệt nhiên không được chọn bừa. Ngoại hình phải đáp ứng được chữ “tiên” trong tiêu đề truyện, nếu tiêu chuẩn có hạ thấp thì cũng phải đến bán tiên, không thể đưa gương mặt của Chung Vô Diệm vào được. Đặc biệt, chi tiết nàng tiên cá có một giọng hát mê hoặc lòng người cũng là nỗi đau đầu của tập thể ngập tràn những tông giọng Chaien.
“Hay chúng ta đổi tác phẩm đi!” Tổ trưởng tổ ba đề nghị. Đây tạm thời là một ý kiến không tồi.
“Còn Lam chưa thử mà!” Bí thư giơ tay phản đối, giương mắt nhìn Ngọc Lam. Qua sự việc vừa rồi, ắt hẳn trong lòng bạn học này đối với cô đã nảy sinh không ít thiện cảm.
Thiện cảm này khiến sự chú ý của tập thể nhanh như cắt dồn về phía cuối lớp khiến nhân vật được gọi tên nghệch mặt ra vài giây, sau đó ra sức lắc đầu cực mạnh.
“Em hát dở lắm!”
Thật ra chất giọng Ngọc Lam không đến nỗi tệ, thậm chí lúc chưa xảy ra việc ở trường cũ cô còn tham gia thi văn nghệ lớp, nhưng nghĩ đến việc đứng trước hàng nghìn người khiến con người này như một chú rùa sợ sệt nhanh chóng rụt đầu vào mai.
“Mình nghe nói Lam từng thi văn nghệ ở trường cũ.” Một bạn nữ đưa bằng chứng xác nhận câu “Em hát dở lắm” kia hoàn toàn là một lời nói dối. Làm ơn! Chưa đến tháng tư mà.
“Chốt! Lam vào vai nàng tiên cá. Nên đóng góp chút gì cho phong trào lớp đi chứ!” Mỹ Linh nhếch mép. Nếu hoàng tử không phải Thư Hoàng thì ai thủ vai nữ chính cũng đều không quan trọng, chưa kể nếu Ngọc Lam thực sự diễn không tốt khéo lại được phen bẽ mặt càng tốt.
Ngọc Lam ban đầu còn từ chối, nghe đến câu sau liền nghĩ bản thân nhập học đã lâu cũng chưa đóng góp được gì cho tập thể. Dù cái lớp quái đản này luôn bắt nạt cô, nhưng bù lại thầy Trần Phong đối xử với học trò rất tốt. Còn có…
“Được.” Cô gật đầu đồng ý.
Sau khi dàn diễn viên chính nghiệp dư được chọn xong, những vai phụ lẫn phản diện đều không khó để tìm được ứng viên. Cuối cùng sau buổi sinh hoạt, 12A2 chính thức chốt danh sách dự thi như đã bàn. Cả lớp tự tặng mình một tràng pháo tay náo nức vì đội hình sắp xếp quá ổn.
Thầy Trần Phong im lặng suốt tiết không phát biểu câu nào. Những việc như thế này nên để sấp trẻ thảo luận với nhau là thích hợp. Chợt cặp kính gọng vàng của thầy được đẩy lên cao nơi sống mũi, hàng lông mày nheo lại, lời nói cất lên đầy khó hiểu:
“Em có thắc mắc gì à?”
Câu hỏi này tất nhiên là dành cho Thư Hoàng đang giơ tay giữa không trung kia. Được xướng tên, cậu đứng dậy nói một điều khiến toàn thể giáo viên lẫn học sinh, bao gồm cả Ngọc Lam trố mắt:
“Dạ thưa thầy, em thấy lớp trưởng bảo nên đóng góp chút sức cho phong trào của lớp cũng là một điều hay. Từ trước đến giờ em vẫn chưa tham gia hoạt động gì, cho nên lần này em sẽ diễn kịch ạ!”
“Tức là bạn đổi ý, chấp nhận vai chính?” Mỹ Linh sau khi ngớ ra một lúc cuối cùng cũng định hình lại câu nói của nam sinh đang đứng, trong lòng không khỏi bàng hoàng. Đáp lại là cái gật đầu khẳng định khiến sự bàng hoàng của cô lên thêm một tầm cao mới.
“Không được! Nam chính đã chọn rồi!” Một bạn nữ lên tiếng phản đối, tuy nhiên không nhận về nhiều khả quan. Hầu hết mọi người đều mong muốn Thư Hoàng diễn vai này, bởi ngoài cậu ra thì không còn ai lột tả được hết dáng vẻ cần có của nhân vật.
Mỹ Linh chân đứng trên bục giảng, nhưng lòng lại đang ngồi trên đống lửa. Làm sao tin được Thư Hoàng hai năm trời thờ ơ với hoạt động tập thể đùng một phát lại đồng ý tham gia, trong khi trước đó còn lấy lý do thi cử để từ chối?
“Không phải ba tuần nữa Hoàng thi hả? Nên tập trung việc học trước.” Cô tốt bụng nhắc nhở, ra vẻ khuyên nhủ hãy lo cho đại sự trước khi bàn đến việc vui chơi. Chẳng ngờ Thư Hoàng im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tham gia, còn khẳng định thừa sức cân bằng giữa thi cử và hội trại.
Cho nên, phản đối thất bại. Cậu được số đông bầu chọn nghiễm nhiên ẵm trọn nhiệm vụ hóa thân thành hoàng tử. Thay vào đó, cuộc đảo chính vai diễn nàng tiên cá lại trở nên kịch liệt.
“Em thấy nữ chính không thích hợp cho lắm!” Một bạn nữ nào đấy hét to.
“Em thấy Lam hơi rụt rè sẽ dễ run trước chỗ đông người!” Lớp phó văn thể mỹ cũng đồng tình. Đây là hội trại, tuyệt đối không thể có sơ suất, tránh làm mất mặt lớp.
Lần lượt những cánh tay cảm thấy nữ sinh diễn vai nàng tiên cá không hợp ngày một nhiều mà quên hẳn cách đây vài phút, bản thân vừa đề nghị Ngọc Lam đảm nhận vì “không còn ai hợp hơn”. Điều này khiến cô nhớ đến một câu trích dẫn trong truyện Tôi Là Bêtô của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh:
“Xưa nay chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì miếng ăn. Mặc dù người ta luôn tìm cách che lấp đi bằng những điều cao cả.”
Ngọc Lam thấy tình trạng hiện tại nếu áp câu trên vào, thay đổi một chút hàm ý từ “miếng ăn” thành “trai đẹp” thì không lệch đi đâu được.
Giữa sự hỗn loạn, một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến không khí lớp đang từ ồn ào bỗng trở nên im bặt.
“Ai có khả năng hát hay cứ mạnh dạn ứng cử.”
Từ sau việc kiểm tra, hình tượng thầy Trần Phong trong mắt cả lớp đã khác đi nhiều. Bình thường thì có thể vui tính vài câu, nhưng khi thầy nói mà không cười thì đừng dại dột. Con sư tử đang ngủ say không có nghĩa nó sẽ bớt đi sự nguy hiểm.
Thấy không ai lên tiếng nữa, thầy Trần Phong chốt danh sách như đã bàn suốt bốn mươi lăm phút vừa qua rồi nhanh chóng rời lớp, nhường giờ lại cho giáo viên tiếp theo.
Ngọc Lam quên cả việc mình đang giận Thư Hoàng, quay xuống phía sau mang theo nét mặt đầy nghi hoặc, hỏi:
“Sao lại đổi ý? Không phải ba tuần nữa là thi hả?”
Người nào đó đối diện với ánh mắt dò xét từ cô vô cùng bình thản, không ngần ngại giải đáp:
“Khi nãy tôi đã trả lời lớp trưởng câu hỏi tương tự rồi. Tôi muốn đóng góp chút gì đó cho phong trào lớp.”
“Thật à?” Với ai thì Ngọc Lam không biết, nhưng con người kiệm lời và xa lánh nhân loại như tên này thì việc heo nái biết leo cây nghe có vẻ còn đáng tin hơn.
Mọi người hay bảo đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, riêng đôi mắt phượng đen láy của Thư Hoàng bị hàng mi dày che đi một phần trên con ngươi khiến cô không nhìn ra được biểu cảm.