Bình Tĩnh Tiểu Thư

Chương 17

Một câu ” Bác sĩ Vạn, tôi là bệnh nhân”, làm cho Vạn Tuế lập tức đình chỉ chỉ trích. Đúng vậy, nàng vẫn đang bị bệnh, chính mình đối với nàng hà khắc như vậy có phải quá mức hay không?

Hạ sắc mặt xuống, hắn mềm giọng : “Chính là biết cô là bệnh nhân, cho nên mới phải ăn cái gì đi. Đứng lên đi, tôi làm cho cô chén thuốc Đông y.”

Đạm Dung kỳ thật chính là muốn nói lảng sang chuyện khác, khiến cho hắn buông tha chính mình, đừng có khí thế bức người như thế, nhưng khi hắn thay đổi thái độ, ngược lại khiến nàng có chút trở tay không kịp.

“Tôi…”

“Đừng tôi, đi ra, tôi làm cho cô chút gì ăn !” Vạn Tuế nắm lấy cánh tay của nàng, nhẹ nhàng đem nàng lôi ra khỏi phòng.

Đạm Dung dùng tay kia xoa xoa cái đầu đau nhức, bất đắc dĩ đi đến phòng ăn. Hắn kéo nàng ngồi vào ghế, sau đó chính mình đi vào phòng bếp.

Trên bàn cơm có một chén mì chưa ăn xong, hiển nhiên đã nguội lạnh từ lâu, váng dầu kết thành từng mảng lềnh bềnh trên mặt.

Nàng xoa xoa mắt, bả đầu hơi rụt vào trong áo bông, chân không có mặc bít tất chắc chắn sẽ bị đông lạnh trong chốc lát. Hai chân chà xát vào nhau, lo lắng có nên quay về phòng đem bít tất mang vào rồi hãy đi ra hay không, kết quả vừa mới định đứng lên, bác sĩ Vạn đã đi ra .

Trong thời gian ngắn, Vạn Tuế đành phải làm thêm bát mì nữa cho nàng.

Khói trắng lượn lờ trong không trung, mùi hương đặc thù xông vào mũi, hương vị này hoàn toàn không giống với thức ăn nhanh. Nói không đói bụng là giả, cơn thèm ăn của Đạm Dung bị gợi lên trong nháy mắt.

Nhớ tới có một buổi tối, hắn cũng là ở dưới tình huống nàng sắp bị đói chết đưa cháo tới, khi đó nàng không cảm thấy cảm động, nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy ngứa: Bác sĩ Vạn, kỳ thật anh là người ngoài lạnh trong nóng đi?

“Ăn nhanh đi, làm sao ngẩn người với mỳ sợi?” Vạn Tuế gõ gõ mặt bàn thúc giục nàng, Đạm Dung ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa gắp một cái bánh sủi cảo.

“Cẩn thận nóng!” Vừa mới dứt lời nàng đã bị nóng, lè lè đầu lưỡi, hắn buồn cười sờ đầu nàng: “Hương vị như thế nào?”

” Hương vị bánh trẻo đông lạnh chế biến nhanh như bình thường.” Đạm Dung trả lời đúng sự thật.

Vạn Tuế cũng không tức giận, hắn phát hiện bộ dáng nàng khi ăn rất thú vị, vừa rồi bị nóng quá, hiện tại hai hàng mi hơi đứng lên, thổi một viên bánh trẻo xong cho vào miệng nuốt rồi lại thổi, đôi môi nhỏ kia bị nhiệt khí hơi phớt hồng, càng trở nên kiều diễm. Rõ ràng ngũ quan không thế nào dùng hai từ ‘xuất sắc’ để hình dung, như thế nào càng xem lại càng thuận mắt?

“Về sau có cơ hội tôi làm càng phong phú cho cô ăn?”

Đạm Dung tò mò liếc mắt nhìn sang một cái, “Về sau rồi nói sau.” Không có công không hưởng lộc, hơn nữa nàng đối với thức ăn yêu cầu không cao, chỉ cần có thể ăn no bụng là tốt rồi.

Nàng ăn thật chậm, một ngụm nhai thật kỹ rồi mới chậm rãi nuốt, cùng bộ dáng tiểu muội của hắn giống như lang sói đói tận lực nuốt vào bụng tất thảy mọi thứ, hoàn toàn bất đồng. Vạn Tuế ngồi suy tư, sau đó mới giật mình tự hỏi ‘Mình làm sao có thể ngồi đây nhìn nàng ăn ?’ Hắn nhanh chóng tới thu thập bát đũa lúc trước ăn qua, tiến vào phòng bếp, rồi đem chén thuốc Đông y mang ra.

“Ăn xong đem dược uống vào, tôi phải đi.”

“Được, cám ơn.”

Vạn Tuế còn muốn nói cái gì, thấy nàng chỉ lo vùi đầu vào mà ăn, hoàn toàn không để ý tới hắn, hắn không khỏi có chút buồn bực trong lòng.

Sau khi vào trong thang máy, hắn vẫn là cảm thấy thiếu chút gì đó. Đợi đến khi đi đến gara. sau khi lên xe, mới rốt cục nhớ tới, nàng không nói với hắn ‘chào tạm biệt’. [TNN: so đo]

Nửa ngày làm công tác chữa bệnh từ thiện tương đối bận rộn, bệnh nhân là cụ già cũng có, càng về sau, lại là nữ tử trẻ tuổi nhờ hắn xem bệnh, có một đống lớn. Cũng bởi vậy, Vạn Tuế có thói quen khi xem bệnh thường mang khẩu trang.

Buổi chiều 5 giờ rưỡi, bên ngoài phòng khám bệnh nhân đứng chờ không sai biệt lắm, Vạn bà nội đến gõ cửa phòng hắn, “Buổi tối về nhà ăn cơm không?”

Vạn Tuế nhớ Đạm Dung còn trong nhà, bỏ khẩu trang, lắc đầu.

“Tiểu Dung chuyển qua rồi sao?” Vạn bà nội thử hỏi.

Vạn Tuế vứt cho nàng một cái ánh mắt ‘ai nhờ bà nhiều chuyện’, Vạn bà nội lập tức nói: “Ta nói cháu trai nha, người ta bị bệnh, ngươi tốt hơn nên chiếu cố nhiều hơn.

Nữ hài tử đang bị bệnh là thời điểm yếu ớt nhất, muốn tấn công chiếm được lòng của nàng, hiện tại nên thừa dịp này, muốn đánh đổ tường vây phải biết nắm bắt thời cơ, nói không chừng ta rất nhanh là có thể ôm chắt trai nha.”

Vạn Tuế đang ở thu thập vật dụng trên bàn, nghe được lời bà nội hơi ngừng tay, sau đó nhanh chóng đem mọi thứ sắp ngăn nắp.

“Đêm nay ta về nhà ăn cơm!”͝

Ngôi nhà họ Vạn cao ba tầng, kiến trúc đã có tuổi, ở ngay phía sau phòng khám, cách phòng khám một cái sân thật to.

Phòng khám, hoa viên, nhà ở, chiếm diện tích tới hơn 600m². Ở nơi phố xá sầm uất này, có thể nói một tấc vàng tương đương với một thước đất*.

10 tất = 1 thước

1 tất = 1/10 thước

Vạn gia gia thời kỳ trước là quân y, sau khi đẩy lui bệnh dịch cùng bạn già nhà mình mở phòng khám Đông y, bằng lương tâm kinh doanh, khi chẩn đoán không thu tiền, cũng không có thu tiền thuốc, vài chục năm qua đều là hành y cứu người, được mọi người yêu mến và quý trọng.

Hai cụ già nhà họ Vạn hy vọng con cái có thể tiếp tục cha truyền con nối, đáng tiếc con trai lựa chọn Tây y, cho nên bọn họ đành phải đem hy vọng đều ký thác ở trên người cháu trai. Vạn Tuế từ nhỏ được người nhà bồi dưỡng, chân truyền cả về Đông – Tây y, cho nên cuối cùng cũng trở thành bác sĩ Đông – Tây y xuất sắc.

Danh tiếng y học của nhà họ Vạn này không cần phải hoài nghi, từ lúc Vạn gia gia trải qua tuổi tám mươi thì Vạn bà nội thay thế, Vạn ba ba đến bệnh viện đảm nhiệm trưởng khoa não, Vạn mẹ làm y tá.

Thế hệ sau của Vạn gia từ lúc nhỏ đã được hun đúc bồi dưỡng kiến thức, cố gắng đọc sách, tích cực hướng về phía trước. Một gia đình vĩ đại như thế, ai nấy đều cực kỳ hâm mộ.

Thật không nghĩ tới, kỳ thật Vạn gia cùng gia đình bình thường cũng không khác gì nhau, có muôn vàn phiền não.

Vạn gia sắp thấy Vạn Tuế trưởng thành, sự nghiệp khỏi cần nói tới, các trưởng bối hy vọng hắn có thể sớm ngày lập gia đình, hoàn thành trọng trách nối dõi tông đường*.

nối dõi tông đường*: Vạn Tuế ca có em bé, để các ông bà [cô bác] có cháu ẳm ý.

Cố tình, Vạn Tuế không hảo nữ sắc, không cùng bằng hữu đi giải trí ban đêm, cuộc sống nghỉ ngơi quá mức bình thường, mấy lão nhân trong nhà không thể không hoài nghi phương hướng cũng như giới tính của hắn. [TNN: đơn giản là ai biết anh Tuế đều nghĩ anh là g-a-y ^.^ ~ làm người thất bại quá ca// Cơ mà e thích rau sạch như a]

Thường thử qua, vì hắn an bài thân cận, lại bị ghét bỏ bị cự tuyệt, sau khi nói cũng không quá vài câu đơn giản liền chuyển đi ra ngoài, cha mẹ thật sự không có biện pháp với hắn.

Cho nên lần này Vạn Tuế nói đem phòng nhà mình cho Đạm Dung thuê, đều làm cho người nhà vui mừng nhảy nhót, có hi vọng được uống tách trà của con dâu rồi, có hi vọng ôm cháu trai rồi.

Vạn Tuế ăn cơm chiều, trước mặt bị hai nữ nhân đánh gọng kìm, liền ngay cả lão ba bình thường không hay nói chuyện, cũng xen mồm hỏi, cô gái kia là người như thế nào?

Hắn cảm thấy chính mình thực oan, thích Đạm Dung sao? Có lẽ có một chút, nhưng không đến mức có thể khiến hắn buông tha cho ý niệm độc thân này trong đầu.

Hắn cho rằng chính mình có thể là không gặp qua loại nữ nhân này, nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi.

Hơn nữa khuyết điểm của nàng lại rất nhiều, cho dù muốn bàn về chuyện kết hôn, đối tượng gả cũng sẽ không phải là nàng.

Cho nàng chuyển về nhà là tình thế bắt buộc, so với chuyện bị tiểu muội quấy rầy, không bằng đem phòng cho một người im lặng ở có vẻ tốt hơn nhiều.

Làm thức ăn cho nàng là không quen nhìn thấy có người tùy tiện đối với thân thể của chính mình như thế, hắn là bác sĩ dưới sự bồi dưỡng y tâm* của cha mẹ, hắn xem bệnh cho nàng là chuyện tất nhiên.

y tâm*: lương tâm bác sĩ

Vạn Tuế không ngừng tìm cớ thuyết phục chính mình, thời điểm lái xe về nhà, trong đầu vẫn là vấn đề này. Đem xe tiến vào trong gara, theo thang máy lên lầu. Vào trong phòng đập vào mắt là khoảng tối như mực.

Nàng không có ở nhà?

Mở đèn, thói quen đi ngang qua phòng khách, đóng cửa. Quay đầu nhìn trong phòng ăn, mọi thứ rất sạch sẽ . Đi vào phòng bếp, giữa trưa nàng có ăn, bát tẩy rửa sạch sẽ đặt ngăn nắp ở trên rổ, Vạn Tuế đặt chúng vào trong ngăn tủ, khi ý thức được cái mũi ngửi được vị thuốc Đông y, bát như thế nào chỉ có một? Cái chén nhỏ thuốc Đông y kia đâu?

Đây là vấn đề nhỏ, rất nhanh đã bị hắn vứt bỏ sau đầu. Trong phòng bếp trơn bóng, mới tinh, chứng minh không có người dùng qua. Nàng có ăn tối sao?

Muốn đi gõ cửa phòng của nàng, lại nhẫn nại chịu đựng. Trở lại phòng, hắn vào phòng tắm. Sau khi lau tóc đi ra, trong phòng vẫn là im ắng.

Hắn gạt mấy sợi tóc trước trán ra sau, vài lần kiềm chế chính mình xúc động gọi điện thoại cho nàng. Vào thư phòng mở máy tính, hắn cố ý mở rộng cửa.

Thư phòng cùng phòng khách chỉ cách nhau mỗi vách tường, nếu nàng ở trong phòng, hẳn là sẽ có động tĩnh. Nhưng là Vạn Tuế nghiêng tai lắng nghe vài lần, quả thật trong phòng khách thật sự không có người.

Không yên lòng lên mạng lướt xem qua tin tức, bên ngoài rốt cục truyền đến tiếng vang chìa khóa tra vào trong ổ. Cửa bị mở, sau đó là âm thanh ‘sột soạt’, hắn đoán nàng đang đổi giày.

Tiếng bước chân rất nhỏ tiến vào khách phòng, Vạn Tuế đình trệ hô hấp, chờ nàng vào trong phòng. Hắn hẳn là muốn tự nhiên chào hỏi nàng, không thể để cho nàng biết chính mình ở đây chờ nàng trở lại.

Ai ngờ qua 1 phút, vẫn là không thấy nàng đi qua. Hắn tò mò đứng dậy đi ra ngoài, phát hiện phòng bếp sáng trưng. Đi đến cửa phòng bếp, Đạm Dung đứng ở trước bồn rửa chén hăng say tẩy sạch thứ gì đó.

“Cô làm gì ở đây?”

Đạm Dung bỗng chốc xoay người, trên tay bọt xà phòng dính trên cái gì đó nhanh chóng rớt xuống sàn. “Bịch” một tiếng, rơi xuống đất, nguyên lai là bát cơm.

“Làm cái gì quỷ nha!” Vạn Tuế hét lớn một tiếng, xoay người lại thu dọn mảnh vụn nhỏ.

Đạm Dung bị rống co rúm lại một chút, sau đó cuống quít ngồi xổm xuống hỗ trợ.

Nhìn bọt xà phồng trên tay nàng theo chuyển động thân thể mà nhỏ giọt xuống đầy đất, Vạn Tuế đột nhiên tâm tình buồn bực cực độ, ngữ khí càng ác liệt: “Cô có thể trước xử lý bọt nước trên tay, đừng biến thành khắp nơi đều nhầy nhụa hay không.”

Đạm Dung sửng sốt, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau đớn. Nàng đứng lên, xoay người nhìn vào mảnh thủy tinh sáng đang nằm trong lòng bàn tay, chất lỏng màu đỏ hòa vào nước mãnh liệt biến mất trong nháy mắt.

Bên kia ở thu thập tàn cục, Vạn Tuế còn đang cằn nhằn: “Không có việc gì tẩy bát cái gì? Cả tẩy chén bát đều tẩy không tốt! Càng giúp càng rối việc!”

“Bác sĩ Vạn, bát kia là tôi mua .” Cúi đầu, Đạm Dung hơi hơi nghiêng nghiêng về phía sau, tóc ngắn đem một bên mặt nàng che đi phân nửa, không thấy rõ biểu tình.

“Bất quá giữa trưa tôi xác thực có đánh vỡ một cái bát trong nhà anh, cho nên đây là tôi mua đến bồi thường cho anh, nhưng tôi mua nhiều thêm vài cái.”

Đạm Dung đem vài giọt nước trên mấy cái bát lau sạch sẽ sau đó đặt trên rổ, xoay người thấy bác sĩ Vạn vẫn ngồi trên mặt đất nhìn mình, không mang theo chút cảm xúc nói: “Thật có lỗi, phiền toái đến anh.” Sau đó rời khỏi phòng bếp, mở cửa nhà ăn đi ra ban công, cầm những mảnh thủy tinh gom lại, thu dọn sạch sẽ.

Vạn Tuế nâng thắt lưng đứng lên, Đạm Dung đem đồ hốt rác giơ lên trước mặt hắn, hắn ngốc nghếch đem mảnh nhỏ trên tay bỏ xuống. Nàng đổ chúng vào trong túi, mang rác đi đổ, xong xuôi, lại đến ban công lau, động tác lưu loát đem mặt sàn tẩy qua mấy lần, sau đó đem rác đi rồi.

Nàng thủy chung không nói thêm một lời nào, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Vạn Tuế trong lòng nhất thời hoàn toàn không biết làm sao, hắn có phải làm sai cái gì hay không? Cảm giác này, như thế nào quen thuộc như thế? [TNN: anh gián tiếp làm tổn thương chị 2 lần ~ vô tâm]