Không bao lâu sau, Vạn Tuế gọi điện đến hỏi nàng có cần hỗ trợ hay không, Đạm Dung dứt khoát cự tuyệt ý tốt của hắn.
Kỳ thật trên đường về ký túc xá, nàng còn có chút hối hận, cảm thấy
chính mình nhất thời xúc động, bởi vậy đêm hôm đó vẫn chưa có ý định trụ ở nhà hắn như kế hoạch.
Thao thức trong phòng lo lắng cả đêm, nghĩ tới việc cuộc đời nàng từ
trước tới giờ luôn cô độc, như vậy cũng không có tổn thất gì, cho dù là
cùng hắn cùng nhau một chỗ.
Vào dịp cuối năm, thật sự không có thời gian cũng như sức lực đâu để
mà tìm phòng ở thích hợp, thôi thì đợi cho qua mùa đông, chờ hết tháng
giêng thì đi tìm.
Ném đi nỗi băn khoăn trong lòng, sáng thứ hai đầu tuần, nàng ngoại lệ rời gường thật sớm, đến gõ cửa nhà chủ phòng trọ thanh toán tiền nhà,
trên lưng đeo theo hai túi hành lý cũng không có nhiều đồ lắm, chào tạm
biệt vài cụ già ở gần đó, đón xe đi tới hoa viên.
Sáng chủ nhật ngã tư đường người xe cũng không nhiều, trời còn vươn
vài lớp sương mờ ảo, xem ra thời tiết hôm nay không được tốt cho lắm.
Đạm Dung kéo theo hành đứng chờ ở bên ngoài tiểu khu, nàng không phải là do dự có muốn đi lên hay không, mà là thời gian thật sự quá sớm.
Ngồi ở bên cạnh bể phun nước, bảo an tiểu khu xa xa nhìn nàng vài
lần. Nhìn vòi nước đang chảy trong hồ, nàng không thể nào hình dung ra
tâm tình bản thân giờ phút này. Cô đơn cũng tốt, tịch mịch cũng tốt,
toàn thế giới giống nhau, chỉ có nàng đơn độc tồn tại.
Vạn Tuế chính là thấy nàng trước khung cảnh như vậy. Hắn buổi sáng
chạy bộ ở công viên gần đấy, vừa trở về liền phát hiện nàng ngồi trên
thềm đá bên cạnh cái hồ kia, hai mắt vô thần, khuôn mặt lộ ra thần sắc
hoang mang. Tựa như chú cún nhỏ bị người vứt bỏ, vô cùng đáng thương.
“Sớm như vậy?” Tối hôm qua không thấy nàng đến, nghĩ nàng sai hẹn, hắn còn nghĩ rằng nàng chưa vào trận đã vội lùi bước.
Đạm Dung nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức hoàn hồn đứng lên.
“Sớm, bác sĩ Vạn.”
Vạn Tuế cau mày, “Đã đến đây như thế nào lại không gọi điện thoại cho tôi?” Hắn phát hiện, chính mình khi đối mặt với nàng thường xuyên nhíu
mày.
“Sợ anh còn chưa rời giường.” Nếu không phải muốn chuyển nhà, nàng
khẳng định còn trong ổ chăn ấm áp. Đạm Dung kéo kéo áo khoác, thanh âm
nói chuyện còn mang theo khàn khàn, sáng sớm mùa đông đặc biệt lạnh.
“Tôi chưa bao giờ ngủ dậy muộn.” Vạn Tuế liếc mắt nhìn thấy hai cái túi du lịch.
“Chỉ có mấy cái này?” Ngữ khí mang theo nghi hoặc không thể tin.
Đạm Dung gật gật đầu.”Vật dụng của tôi không nhiều lắm.” Trừ bỏ một
túi quần áo cùng bộ chăn lông bảo bối với cái gối, còn có cái laptop,
tất cả bấy nhiêu a. Bởi vì nàng biết, chính mình sẽ không ở một chỗ ở
lâu.
Vạn Tuế không có hỏi gì thêm, khom người giúp nàng xách hai túi hành lý trên mặt đất.
“Đi lên đi.”
Đạm Dung giật nhẹ khóe miệng, nhỏ giọng nói câu đa tạ, liền yên lặng đi theo phía sau hắn.
“Ngày mai, tôi giúp cô làm giấy tạm trú, còn có thẻ quẹt thang máy.” Vạn Tuế sử dụng thang máy chuyên dụng.
“Thẻ thang máy không cần, dù sao cũng còn có thang máy kia.” Cũng
không phải ở lại đây lâu, làm gì lãng phí như thế, lần trước nghe ai nói thẻ card tốn cả bốn trăm?
Vạn Tuế không dấu vết nhìn nàng liếc mắt một cái, không nói tiếp. Ra
thang máy, đem hành lý của nàng trực tiếp để vào trong phòng khách, Đạm
Dung nhắm mắt theo đuôi.
Phòng khách có cái giường 1. 5 thước, còn có bàn trang điểm với tủ
quần áo rất lớn. Trên giường phủ drap trải màu hồng họa tiết ô vuông màu xanh lá giao nhau, cái này là khi đi mua rèm cửa sổ ở cửa hàng thuận
tiện bọn họ hai người cùng nhau chọn, ngày hôm qua còn chưa thấy, hiển
nhiên là vì nàng mà chuẩn bị tốt.
Lúc trước khi Đạm Dung thiết kế phòng này, nghĩ rằng chắc để cho
người nào đó quan trọng ở, cho nên mọi vật dụng đều đầy đủ. Không thể
tưởng tượng được, hôm nay nàng có thể ở trong chính nơi mà một tay mình
tạo ra.
Vạn Tuế để hành lý xuống, cái gì cũng chưa nói liền đi ra ngoài, một lát sau lại tiến vào, trên tay cầm một chuỗi chìa khóa.
“Cho cô.”
“À.” Đạm Dung cầm lấy để vào trong túi, đột nhiên nhớ tới cái gì.
“Kia hợp đồng thuê mướn…”
“Không cần ký !” Hắn hơi cao giọng trách móc.
Đạm Dung nhếch miệng, “Vẫn là ký đi, giấy trắng mực đen viết rõ có vẻ tốt hơn, tiền thuê tôi sẽ gửi cho anh.” Trước đó chính là nghĩ muốn
trêu hắn, nàng cũng không tính ở chùa nha.
Trừ bỏ phòng này cùng phòng tắm cách vách, nàng cũng không có ý định lưu luyến ở địa phương nào khác.
“Nói sau!” Vạn Tuế không hờn giận xoay người, hắn không thích nàng
nói đề tài này, giống như châm chọc. Cho dù có ký hợp đồng, cũng nên là
hắn đưa ra.
“Cô xem thử còn có cần gì, nói cho tôi biết.”
“Không có.”
“Vậy cô trước thu thập một chút đi.” Vạn Tuế sau khi nói xong liền rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.
Đạm Dung quét mắt trong phòng một vòng, điều kiện nơi này cách xa ký
túc xá, quả thực như hoàng cung. Nếu thái độ bác sĩ Vạn đừng lúc lạnh
lúc nóng, có lẽ sẽ càng lý tưởng.
Nàng có dự cảm, khẳng định mình đến đây, mang đến cho hắn nhiều vấn
đề không tiện. Một người cao cao tại thượng, lại đối với cuộc sống yêu
cầu cao đến nỗi soi mói từng chi tiết, nên rất khó có thể chịu nỗi tính
cách tùy tiện của nàng.
Không rõ vì sao hắn lại đối với mình nhường nhịn, nhưng ngay cả như
vậy, nàng vẫn là không cảm thấy thoải mái, chuyện ăn nhờ ở đậu thủy
chung vẫn tồn tại.
Đem vài bộ quần áo treo lên, đem chăn mền hắn chuẩn bị tốt cất vào
trong tủ quần áo, sau đó lại lại ra chăn lông với gối của nàng ném trên
giường.
Nàng đổi bộ quần áo, lấy gói bánh bích quy ra cắn vài miếng, lại mở chai nước khoáng đã uống một nữa ra uống. Chất lỏng lạnh lẽo đi qua
thực quản, trong lòng thực sự là rất lạnh a.
Cảm giác đói khát đã hết vài phần, nàng quyết định ngủ bù. Chui vào ổ chăn, drap trải giường mang theo mùi hương kích thích khứu giác của
nàng.
Drap trải giường hẳn là bị tẩy trắng quá mức, rất thơm lại mềm mại .
Nàng dùng chăn quấn lấy thân thể, nhắm mắt lại, nhanh chóng một mạch ngủ thẳng.
Lúc Vạn Tuế ăn bữa sáng, trong TV đang phát tiết mục đánh Thái Cực.
Hai mắt của hắn cũng không nhìn tivi, mà là chằm chằm cửa phòng của
nàng.
Từ lúc nàng vào phòng sau liền không đi ra, không biết ở trong đó làm gì, có sửa sang lại hành trang hay không? Nhưng là chỉ có hai túi nho
nhỏ, có tất yếu tốn đến cả vài giờ sao?
Hôm nay lần đầu ở bên cạnh, theo đạo lý hẳn là phải cùng hắn tán gẫu
vài câu. Bất quá nếu nàng thực làm như vậy, người đầu tiên chịu không
nổi sẽ là hắn.
Buồn bực ăn xong nửa bát cháo gạo kê, trong TV người dẫn chương trình miệng lưỡi lưu loát truyền thụ bí quyết như thế nào luyện tốt Thái Cực.
Mở TV cốt là để cho trong nhà thêm chút âm thanh, Vạn Tuế cũng không
hề chuyên tâm xem. Tẩy sạch chén lại nhìn hướng phòng khách, cửa vẫn
đóng như trước, một chút động tĩnh đều không có.
Thật là nữ nhân kỳ quái. Vạn Tuế mang theo ý nghĩ này đi ra ngoài, đi mua chút đồ mới về lại nhà, bên trong vẫn yên tĩnh như cũ, như không có người. Nàng là đi ra ngoài? Hay vẫn ở bên trong?
Sáng chủ nhật, hắn hơn nửa thời gian là sẽ đọc sách, hoặc là viết
luận văn, buổi chiều liền đến phòng khám nhỏ trong nhà hỗ trợ. Đến
khoảng 10 giờ, thời gian đi làm cơm trưa. Lo lắng, suy nghĩ thật lâu,
có làm thêm phần của nàng hay không? Do dự một lát, hắn quyết định đi gõ cửa.
Cửa phòng bị gõ thật lâu, không có động tĩnh. Là đi ra ngoài sao? Hắn muốn đem cửa mở ra xem sao, lại thấy không ổn. Rõ ràng là nhà của mình
lại kiêng kị, trong nhà đột nhiên thêm người, hắn có chút không quen…
Nếu không có người mở cửa, chắc là đã đi ra ngoài. Cảm mạo còn chạy
loạn khắp nơi, sớm đã hỏi nàng có cái gì cần lại không nói, nữ sinh
bướng bỉnh thực không tốt.
Vạn Tuế nghĩ thầm, nhất thời ngay cả cảm giác hăng hái nấu cơm đều
biến mất hầu như không còn. Tùy tiện vào trong bếp, bỏ mấy viên bánh sủi cảo đông lạnh bánh với rau xanh nấu chế biến.
Ăn ăn, phòng khách rốt cục truyền đến âm thanh mở cửa, một thân ảnh
vội vàng chạy đến, trong chớp mắt lại đi vào cửa phòng tắm bên cạnh.
Nàng ở nhà! Kia vừa rồi vì sao không nói lời nào? Vạn Tuế sợ sệt
trừng mắt nhìn theo, trong tay cầm theo mỳ sợi còn treo lơ lửng giữa
không trung.
Trong toilet truyền đến tiếng nước, không tính là vang, nhưng hắn
nghe được rất rõ ràng. Đột nhiên ý thức được hành vi của bản thân quả
thực thất thố, Vạn Tuế điều chỉnh tư thế nghiêm chỉnh, tiếp tục im lặng
ăn cơm.
Tiếng nước ngừng, cửa phòng tắm mở ra, tiếp theo một nữ nhân bọc
trong lớp áo bông rất nặng và dài nhẹ nhàng đi ra. Nàng đầu tóc rối bù,
đầu căn bản không ngẩng lên, lại “cạch” một tiếng, cửa phòng khách lại
đóng.
Nguyên lai, nàng toàn bộ buổi sáng đều ngủ! Vạn Tuế kinh ngạc trước
hành vi của nàng, một người vừa mới chuyển nhà, không phải vội vàng cùng chủ cho thuê nhà lôi kéo làm quen,mà là tránh ở trong phòng ngủ ngon.
Thiên, hiện tại là lúc nào? Giữa trưa 12 giờ hơn, ông mặt trời cả
mông đều bị nướng cháy khét , nàng còn ở trong đó mà ngủ. Xem tình huống vừa rồi, nàng tựa hồ còn muốn tiếp tục ngủ bù, không cần ăn cơm trưa
sao? Bệnh nhân đều xằng bậy như vậy, thật sự rất không tự giác .
Đột nhiên nhớ tới còn có một bao thuốc Đông y, hắn ném chiếc đũa đi
vào phòng bếp, đem giấy bọc thuốc Đông y mở ra, đổ vào trong nồi đất,
súc qua hai lần, lại thêm vào ba bát nước trong vào nồi. Bật lửa lên đi
ra, sau lại đi đến trước cửa phòng của nàng, dùng sức gõ vài cái lên
cửa.
“Đạm Dung! Đạm Dung!”
Kêu to vẫn chưa được đáp lại, hắn nhíu mày, không tin là nàng có bản
lĩnh trong thời gian dài như vậy chỉ để ngủ bất tỉnh nhân sự.
“Binh binh binh” ! Lại gõ gõ vài cái lực mạnh hơn vài lần, như quyết
chí muốn phân tranh cao thấp, thề không đánh thức được nàng quyết không
bằng lòng bỏ qua.
Đạm Dung cuối cùng cũng chịu không nổi ma âm*, không thể không làm ra quyết định gian nan này —- rời khỏi ổ chăn ấm áp, khoát áo bông đi ra
mở cửa.
ma âm*: thanh âm kỳ quái
” Bác sĩ Vạn, có chuyện gì?” Đạm Dung híp mắt, thật không hiểu có cái gì trọng yếu làm cho hắn vội vã như thế.
Vạn Tuế thu hồi cánh tay gõ cửa, mắt lé nhìn xuống cái người thân hình so với chính mình to không thể tin được.
Áo bông đã cũ lại dài đến nỗi khiến người ta khó chịu, bao thân thể
gầy yếu của nàng hệt như cái bánh chưng, phía dưới lộ ra cái quần chíp
nhỏ màu xám, vừa thô sơ lại xấu xí. Hơn nữa gương mặt nàng tái nhợt,
không có tý sức sống nào, nữ nhân này bình thường ở nhà hình tượng đều
là không thể chịu được như thế sao?
“Cô tính ngủ cả một ngày?” Ngủ cả một ngày thì có vấn đề gì? Không
ngủ đủ, nào có tinh thần làm việc. Đạm Dung đương nhiên gật gật đầu.
“Vâng.”
“Ngủ cả ngày, nào có khác gì heo?” Vạn Tuế một tay chống trên khung cửa, ngữ khí kinh sợ*.
kinh sợ*: kinh ngạc + sợ hãi
“Nếu được, tôi tình nguyện chỉ làm heo thôi.”
Vạn Tuế khuôn mặt nhất thời đen như đít nồi.”Cho dù là heo cũng đứng lên ăn cái gì!”
“Có vài sinh vật có thể vài ngày không ăn không uống.”
“Cô… cô quả thực không có thuốc chữa!”
“Bác sĩ Vạn” Đạm Dung ngửa đầu, mặt bộ biểu tình bình tĩnh không gợn sóng.