Cần Nhật Túy ho lên sù sụ. Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng quái gở rồi đứng thẳng lên.
Viên Kiến Long thấy thương thế hắn rất là trầm trọng, đã tưởng hắn tắt thở đến nơi. Thế mà hắn đứng lên một cách đột ngột làm cho lão sợ run lên, nhũn cả người ra, muốn chạy trốn cũng không có đủ sức nữa.
Cần Nhật Túy đứng lên, người hắn lảo đảo luôn mấy cái mới đứng vững. Hắn giơ một tay lên trỏ Viên Kiến Long, nói nhát gừng :
- Ông bạn... đi tim Đường Uyển Ngọc... báo cho nàng biết rằng tại hạ bị giết về tay Vi Cự Phu... Ông bạn nên nghe lời tại hạ... ráng giùm cho.
Viên Kiến Long trong lòng kinh hãi vô cùng, vội đáp ngay :
- Được rồi! Ta nhận lời ngươi. Nhưng ngươi tên họ là gì?
Cần Nhật Túy đáp :
- Tại hạ là... Cần Nhật Túy... Đường Uyển Ngọc... Vi Cự Phu... Ha ha!
Rồi đột nhiên hắn bật lên một tràng cười quái gở. Dứt tiếng cười, hắn đứng ngây ra như cây gỗ không nhúc nhích.
Viên Kiến Long tuy biết Cần Nhật Túy chết rồi mà hai chân mình vẫn con nhũn ra không cử động được.
Hồi lâu, lão vịn vào cây táo lớn, đặt thi thể Cần Nhật Túy nằm xuống, bẻ cành táo che đi, rồi chạy một mạch về nhà. Lão thấy Vi Cự Phu vẫn còn ngồi thộn mặt ra không nhúc nhích, mà cũng không để ý đến sự có mặt của Viên Kiến Long.
Viên Kiến Long vội cất tiếng gọi :
- Sư ca ơi! Hắn chết rồi!
Vi Cự Phu bỗng ngửng đầu lên, trong khoảng thời gian, khoảnh khắc này, vẻ mặt ông tiều tụy đi rất nhiều. Ông giương cặp mắt thất thần lên hỏi :
- Hắn có nói gì với ngươi không?
Viên Kiến Long đáp :
- Hắn bảo tiểu đệ báo tin hắn chết cho Đường Uyển Ngọc hay, chính là sư ca đã giết hắn.
Vi Cự Phu nắm lấy tay Viên Kiến Long, tròng mắt cơ hồ lồi ra, ông hỏi :
- Thế ngươi... có chịu lời hắn không?
Viên Kiến Long bị Vi Cự Phu nắm tay đau vội đáp :
- Lúc ấy... đệ sợ quá, đã nhận lời với hắn rồi!
Vi Cự Phu lớn tiếng quát hỏi :
- Làm sao mà ngươi phải sợ? Hắn sắp chết đến nơi thì còn sợ gì? Tại sao ngươi nhận lời hắn?
Viên Kiến Long chưa từng thấy sư huynh mình hung dữ như lúc này. Lão sợ quá, chân tay luống cuống không biết đáp thế nào.
Vi Cự Phu lại nắm tay Viên Kiến Long chặt thêm. Hồi lâu, dường như cơn giận đã nguôi ngoai, ông buông tay Viên Kiến Long ra, nói :
Kiến Long! Ngươi có đi báo cho Đường Uyển Ngọc hay không?
Viên Kiến Long vội khoát tay đáp :
- Đệ không nói và không đề cập đến chuyện này nữa.
Vi Cự Phu lại ngồi thừ người ra, miệng lẩm bẩm :
- Ta biết làm thế nào bây giờ? Ta nói với nàng làm sao cho phải?
Viên Kiến Long bình tĩnh lại hỏi :
- Sư ca!... Cần Nhật Túy có phải là gã thiếu niên giỏi giang mà sư ca thường đề cập đến không?...
Viên Kiến Long chưa dứt lời thì Vi Cự Phu trợn mắt lên, lớn tiếng quát :
- Đừng nói tới nữa! Và không bao giờ được nhắc nhở đến hắn!
Ông quát to quá, Viên Kiến Long sợ run lên, lùi lại mấy bước, tựa người vào tường, sắc mặt tái mét.
Viên Kiến Long thở dài bảo Vi Quân Hiệp :
- Rồi từ đó, không bao giờ ta nhắc tới cái tên Cần Nhật Túy nữa. Quân Hiệp! Bữa nay, nếu ngươi không năn nỉ thì ta cũng không nói tới đâu.
Mặc dầu lúc này, Viên Kiến Long đã thành một tay cao thủ có tiếng tăm ở võ lâm, mà lão kể với vẻ mặt cùng những cử động hãi hùng, tựa hồ như cuộc diễn biến năm xưa lại xuất hiện ra trước mặt.
Triển Phi Ngọc vội hỏi :
- Ngày ấy, tiền bối có nhận rõ mặt Cần Nhật Túy không?
Viên Kiến Long thở dài đáp :
- Sao ta lại không nhận rõ? Vi Quân Hiệp mỗi ngày một lớn lên, càng giống Cần Nhật Túy như đúc.
Ta biết rằng, trong vụ này nhất định có điều bí mật vô cùng trọng đại. Nhưng ta không dám nói ra, vì ngày đó sư huynh quát to màng tai ta cơ hồ bị thủng, đến bây giờ vẫn chưa hết ù tai.
Triển Phi Ngọc từ từ bước đến bên Vi Quân Hiệp, khẽ hỏi :
- Chắc bây giờ công tử đã hiểu rõ được nhiều rồi?
Vi Quân Hiệp bâng khuâng đáp :
- Tại hạ hiểu rồi mà dường như vẫn chưa hiểu gì hết!
Thực ra chàng đã rõ sự thực, nhưng là một sự hãy còn bao phủ trong đám mây mờ, chứ chàng chưa trông rõ như ban ngày. Tỉ dụ, trước kia chàng chưa hiểu trên đời có ai tên Cần Nhật Túy, thì chàng biết đích xác là có thật. Chàng còn hiểu thêm Cần Nhật Túy giống chàng như đúc và y là người anh em kết nghĩa với phụ thân chàng là Vi Cự Phu. Nhưng việc Cần Nhật Túy bị chết về tay Vi Cự Phu dưới lưỡi kiếm Kim Long và lời Phạm Thư Trai bảo chàng là con Cần Nhật Túy, thì những chi tiết này hãy còn hồ đồ, chưa có gì xác thực cả.
Vi Quân Hiệp chỉ biết có được bấy nhiêu, còn những điều khuất khác thì chàng chưa biết gì. Đến lúc này, chàng vẫn chưa thể tin được là thân thế mình lại có lắm điều bí mật như vậy. Chàng mang máng hiểu Cần Nhật Túy với mình có một mối quan hệ sâu xa, mật thiết, chàng liền hỏi :
- Đối với người tên là Cần Nhật Túy đó, sư thúc còn biết thêm được điều gì nữa chăng?
Viên Kiến Long lắc đầu đáp :
- Ngoài ra, ta không biết thêm một chút gì nữa. Lần ta gặp y lúc lâm tử, đó là lần đầu tiên mà cũng là lần cuối cùng. Trước kia thì chỉ nghe phụ thân ngươi...
Lão nói tới đó, ngần ngừ một lát rồi xoay chiều :
- Ta chỉ được nghe sư ca nói đến tên y. Sư ca thường thường biểu ta khi nào luyện thành võ công, thì cả bốn người chúng ta bôn tẩu giang hồ có lực lượng khá lớn.
Vi Quân Hiệp lại hỏi :
- Sau khi Cần Nhật Túy chết rồi, phụ thân tiểu điệt còn có tình trạng gì nữa không?
Viên Kiến Long đáp :
- Y ở nhà tới bảy, tám ngày liền, không bước chân ra khỏi cửa. Hằng ngày, y chỉ ở trong phòng đi lui, đi tới. Đến ngày thứ mười thì Đường cô nương tìm đến nhà... Ồ... Ta nhớ ra chuyện rất nhiêu khê. Đường cô nương...
Vi Quân Hiệp cặp mắt đăm đăm nhìn lão. Vẻ mặt chàng ra chiều băn khoăn, lo lắng vì chữ Đường cô nương ở miệng Viên Kiến Long nói ra, tức là Đường Uyển Ngọc, mẫu thân chàng.
Vi Quân Hiệp vội hỏi :
- Sư thúc! Ngày nay, sự việc diễn biến ra đến thế này, sư thúc còn e ngại gì nữa? Sự tình nhiêu khê đến thế nào, sao sư thúc không nói hết đi.
Viên Kiến Long ra chiều khó nghĩ đáp :
- Ta... chưa gặp sư ca... Y...
Triển Phi Ngọc lạnh lùng nói :
- Vi đại hiệp đã bị Phạm Thư Trai tố giác là y giết chết Cần Nhật Túy và bây giờ không biết y đi đâu rồi, tiền bối biết đâu mà tìm?
Viên Kiến Long thở dài, nói :
- Ta cũng biết rằng, suốt đời sư ca ta chỉ có một việc này là y lầm lỗi mà thôi.
Viên Kiến Long ngồi xuống gốc cây, ngửng đầu lên, tựa hồ như để đếm lá cây. Vẻ mặt lão cực kỳ trầm trọng. Hồi lâu, lão mới thuật tỉ mỉ đúng như cuộc biểu diễn.
- Hôm ấy, vào lúc xế chiều. Bên trời ráng đỏ bao la dày đặc. Trời nồng nực quá, ai cũng biết sắp có trận mưa to, gió lớn. Viên Kiến Long đang ngồi trong phòng sách, trong dạ bồi hồi. Y thò đầu ra ngoài cửa sổ. Vi Cự Phu nhìn thanh Kim Long kiếm để trên bàn, ra chiều mơ mộng. Viên Kiến Long toan cất tiếng gọi Vi Cự Phu nhưng lại thôi.
Ngoài trời sáng đỏ ùn lên mỗi lúc một dày thêm. Sấm nổ ầm ầm, tiếp theo trời đổ mưa rào như trút nước.
Bỗng ngoài cửa có tiếng người huyên náo và rõ ràng là tiếng một người đàn bà kêu thét lên, đang gây lộn với gã quản gia.
Viên Kiến Long chưa chạy ra tới nơi, đã nghe người đàn bà lớn tiếng hỏi :
- Các ngươi nói cho ta nghe, Vi Cự Phu hiện giờ ở đâu?
Viên Kiến Long xăm xăm chạy ra đến cổng, thì thấy một nữ lang mình mặc áo xanh, toàn thân ướt đẫm nước mưa. Đầu tóc nàng rũ rượi dính cả xuống áo.
Tuy vẻ mặt nữ lang cực kỳ hoảng hốt, nhưng nàng vẫn có vẻ kiều diễm mê hồn.
Viên Kiến Long đón hỏi :
- Cô nương đến đây...
Viên Kiến Long chưa dứt lời, thì nữ lang đưa tay gạt bọn gia đinh ra, hấp tấp hỏi :
- Ta kiếm Vi Cự Phu!
Viên Kiến Long hỏi :
- Cô nương là ai?
Nữ lang đáp ngay :
- Ta là Đường Uyển Ngọc.
Vừa nghe đến ba chữ “Đường Uyển Ngọc”, Viên Kiến Long giật mình kinh hãi nói :
- Té ra là Đường cô nương! Xin cô nương hãy vào trong nhà, để tại hạ kêu sư ca...
Đường Uyển Ngọc vội ngăn lại nói :
- Ngươi bất tất phải gặp y ngay. Ngươi dẫn ta vào luôn đi!
Viên Kiến Long còn ngần ngừ không biết có nên đưa nữ lang vào hay không, vì y đã hiểu rõ sư ca đang băn khoăn, lo lắng về vụ Cần Nhật Túy cùng Đường Uyển Ngọc.
Bình nhật, Viên Kiến Long rất kinh sợ Vi Cự Phu. Huống chi vụ này Vi Cự Phu đã căn dặn Viên Kiến Long không được hé răng, hé lời với ai.
Viên Kiến Long chưa biết trả lời thế nào thì phía sau, Vi Cự Phu lên tiếng gọi :
- Uyển Ngọc!
Thanh âm Vi Cự Phu nói rất khẽ, dường như y nghe tiếng Đường Uyển Ngọc đến nơi, nên miễn cưỡng phải ra mặt. Mặt y ra chiều khó chịu.
Đường Uyển Ngọc nghe tiếng Vi Cự Phu thì ngẩng đầu lên, nàng tiến lên mấy bước đến trước mặt Vi Cự Phu, lớn tiếng hỏi :
- Cự Phu! Y ở đâu, ngươi có biết không?
Vi Cự Phu sắc mặt lợt lạt.
Lúc này trời vừa tối mịt, bộ mặt lợt lạt của Vi Cự Phu càng khiến cho người ta chú ý.
Vi Cự Phu cố nở một nụ cười thì vẻ mặt ông càng khó coi. Ông hỏi :
- Cô nương hỏi ai?
Đường Uyển Ngọc tức giận nói :
- Chà! Cự Phu! Ngươi làm sao thế? Dĩ nhiên ngươi đã biết ta hỏi ai rồi. Y cùng đi với ngươi, thì bây giờ y ở đâu?
Viên Kiến Long đứng bên, trống ngực đánh thình thình, y biết rằng Đường Uyển Ngọc đến đây để tìm Cần Nhật Túy.
Vi Cự Phu lắc đầu đáp :
- Cô nương hỏi tam đệ ư? Ta cùng hắn chia tay... đã gần đến mười ngày nay rồi.
Đường Uyển Ngọc sửng sốt hỏi dồn :
- Sao lại thế được? Sao lại thế được?
Vẻ mặt nàng mỗi lúc một xao xuyến thêm và hoảng hốt vô cùng.
Vi Cự Phu nói :
- Uyển Ngọc! Nàng hãy nghe ta nói :
Tam đệ là người phong lưu lãng mạn. Có khi y lại gặp được món bở nào rồi, hay đâu chầu đấy. Nàng bất tất phải nghĩ đến y nữa.
Đường Uyển Ngọc thộn mặt ra, hồi lâu mới ngẩng đầu lên... Những giọt nước mưa từ trên đầu nàng nhỏ xuống long tong. Nàng thẫn thờ nói :
- Ta không nghĩ đến chàng thế nào được?
Vi Cự Phu nói :
- Uyển Ngọc. Nàng nói vậy là có nghĩa làm sao?
Đường Uyển Ngọc giậm chân đáp :
- Ngươi không hiểu được sự tình giữa ta với chàng. Ngươi có thế giúp ta tìm chàng được không?
Vi Cự Phu từ từ quay lại đáp :
- Không được!
Đường Uyển Ngọc nói :
- Cự Phu! Ta biết ngươi có lòng ghen ghét chàng.
Vi Cự Phu trầm giọng đáp :
- Đúng thế!
Đường Uyển Ngọc nói :
- Bạn hữu các ngươi đồn đại trên chốn giang hồ là đã được nhìn thấy thi thể chàng và họ cả quyết chàng đã chết rồi!
Thanh âm Đường Uyển Ngọc mỗi lúc một thê lương, nước mắt nàng trào ra đầm đìa cả khuôn mặt yêu kiều.
Vi Cự Phu không nói câu gì. Ông đứng ngây người ra không nhúc nhích.
Đường Uyển Ngọc nức nở nói :
- Nếu mà chàng chết thì ta cũng không sống được!
Vi Cự Phu thủng thẳng hỏi :
- Nàng yêu hắn đến thế kia ư?
Đường Uyển Ngọc tay lau nước mắt khẽ gật đầu.
Vi Cự Phu đứng xoay lưng về phía Đường Uyển Ngọc nên không nhìn rõ cái gật đầu này, nhưng dường như ông ta đã biết rồi. Ông ta nhăn nhó cười nói :
- Nhưng mối tình của gã đối với nàng hãy còn kém tâm tình ta đối với nàng.
Viên Kiến Long nghe Vi Cự Phu nói câu này, không khỏi giật mình. Trong đầu y thoáng qua một ý nghĩ :
- Cả hai người Cần Nhật Túy và Vi Cự Phu đều đem lòng yêu Đường Uyển Ngọc, vì thế mà Vi Cự Phu hạ sát Cần Nhật Túy.
Nhưng Viên Kiến Long thay đổi ý nghĩ ngay. Vì vẫn một niềm yêu kính sư huynh, y cho là không khi nào Vi Cự Phu lại càn rỡ thế!
Viên Kiến Long cảm thấy mình không nên đứng lại chỗ này nữa là phải. Nhưng tính hiếu kỳ giữ y lại, nên vẫn đứng nguyên không nhúc nhích.
Hai người kia tựa hồ không biết có Viên Kiến Long đứng bên.
Trời vẫn mưa tầm tã và tối mù, tối mịt. Hồi lâu, Đường Uyển Ngọc lại lên tiếng hỏi :
- Cự Phu! Dù có thế nữa, nhưng tâm ý ta thế nào chẳng lẽ ngươi không hiểu hay sao?
Vi Cự Phu nói :
- Dĩ nhiên ta đã biết rồi. Trong lòng nàng chỉ biết có hắn chứ không có ta.
Đường Uyển Ngọc hỏi :
- Phải chăng vì thế mà ngươi chẳng chịu giúp ta đi tìm chàng?
Vi Cự Phu ngẩn người ra một lúc.
Tiếng sấm sét chen lẫn tiếng mưa rào, lấn át hết cả những tiếng động khác.
Viên Kiến Long lùi lại, ẩn vào một chỗ kín đáo hơn.
Hồi lâu, Vi Cự Phu lên tiếng :
- Gã chết rồi!
Một điều rất lạ là sau khi Vi Cự Phu buột tiếng nói ra “Gã chết rồi”, mà Đường Uyển Ngọc vẫn im tiếng.
Giữa lúc ấy một ánh chớp lóe lên, rõ ràng vẻ mặt Đường Uyển Ngọc lúc này trở lại bình tĩnh, lạnh lùng khác hẳn với ý nghĩ của Viên Kiến Long.
Hồi lâu, nàng mới lên tiếng hỏi :
- Sao chàng lại chết?
Vi Cự Phu lên tiếng run run đáp :
- Ta... Ta không hiểu.
Vi Cự Phu nói khẽ quá, cơ hồ bị tiếng mưa rào át đi nghe không rõ.
Đường Uyển Ngọc xoay mình trở gót đi ra cổng.
Lúc nàng lướt qua mặt, suýt nữa Viên Kiến Long không chịu được gọi nàng lại để tố cáo với nàng về cái chết của Cần Nhật Túy, vì y thấy nàng ở trong tình trạng rất đáng thương.
Viên Kiến Long phải cố nhẫn nại không lên tiếng, để mặc cho Đường Uyển Ngọc đội mưa gió ra đi.
Vi Cự Phu như người mất hồn, lẽo đẽo đi theo. Nhưng Vi đuổi theo ra đến cổng thì ngừng lại. Trời vẫn mưa như trút nước, áo quần ướt đẫm mà Vi dường như chẳng hay biết gì, vẫn cứ đứng sững giữa trời.
Viên Kiến Long thuật chuyện rồi nhăn nhó cười nói :
- Nếu quả thật sư ca vì yêu Đường cô nương mà giết Cần Nhật Túy thì là một chuyện không thể tưởng tượng được.
Triển Phi Ngọc cười lạt nói :
- Có gì mà không thể tưởng tượng được? Vì thế mà hắn lấy được Đường cô nương rồi đấy thôi.
Viên Kiến Long nói :
- Phải rồi! Vụ này xảy ra sau hai tháng thì hai người thành hôn với nhau. Cả hai đều là danh giá trong võ lâm, nên hôn lễ được cử hành rất trọng thể, làm chấn động võ lâm. Ta cũng có đi dự cuộc lễ này. Hôm ấy, sư ca có vẻ đăm chiêu không được vui tươi. Y dặn lại ta nhiều lần, không được đem cái chết Cần Nhật Túy là bị y hạ sát tiết lộ với bất cứ một ai.
Triển Phi Ngọc nói :
- Thế là trong tâm y vẫn bàng hoàng, Cần công tử! Đến bây giờ, công tử đã rõ chưa? Câu chuyện Phạm Thư Trai nói không sai chút nào. Đường nữ hiệp phải lấy thằng cha Vi Cự Phu, mặt người dạ thú đó cũng chỉ vì hoàn cảnh bất đắc dĩ. Tiền bối đã biết ngày hai người làm lễ thành hôn...
Nàng nói tới đây, bất giác nét mặt ửng hồng, rồi cúi đầu xuống không nói nữa.