- Gã họ Cần kia! Ngươi là bạn với hai người này ư? Thế sao ngươi còn kêu ta bằng anh em?
Cần Nhật Túy đáp :
- Phải rồi! Đệ là bạn với Khổng huynh. Nhưng nếu Khổng huynh xích mích với Vi đại hiệp cùng Phạm đại hiệp thì tình bạn giữa đôi ta sẽ không còn nữa.
Khổng Không Chấn cười ha hả nhưng mặt mày nhăn nhó ra vẻ tức giận lắm, ba ngọn thoi trong tay gã vụt đưa lên nhằm đâm ngay tới Cần Nhật Túy.
Cần Nhật Túy né người đi, giơ chiếc vòng kim cương lên để gạt ba ngọn thoi đánh choang một tiếng cực lớn.
Khổng Không Chấn chấn động cả thân hình, lùi lại ba bước.
Cần Nhật Túy tiến lên đánh ra ba chiêu.
Khổng Không Chấn nhìn thấy ánh vòng loang loáng hoa cả mắt, lại phải lùi thêm tám bước mới đứng vững lại. Hắn toan phóng thoi ra đánh thêm thì Cần Nhật Túy cười lạt nói :
- Khổng lão đại! Ngươi sờ tay lên đầu coi.
Khổng Không Chấn sờ tay lên đầy thấy tay dính máu tươi mà đầu rát quá thì trong lòng rất kinh hãi, đứng thộn mặt ra không nói nên lời. Hắn hoang mang không biết bữa nay mình có thoát chết được với bọn này hay không? Hắn ngửng đầu trông ra thì thấy Cần Nhật Túy đang nhìn mình tủm tỉm cười. Cả Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu cũng đang cười rộ.
Nhị tà trong Tần Lĩnh tam tà vội nói :
- Đại ca đừng sợ, mới chỉ mất một miếng da đầu mà thôi, không hề chi cả.
Khổng Không Chấn lại để tay lên sờ thì quả nhiên đỉnh đầu mình bị hớt mất một miếng da bằng bàn tay. Hắn tưởng Cần Nhật Túy nghĩ tình bằng hữu nên hãy còn nhẹ tay. Nếu gã hạ thấp chiếc Ô Vân khuyên xuống nửa tấc thì hớt mất cả thiên linh cái và còn sống làm sao được?
Khổng Không Chấn tuy chưa mất mạng, nhưng cũng không dám chần chờ đứng lại nữa...
* * * * *
Bây giờ Khổng Không Chấn thuật chuyện cũ lại, hắn cũng giơ tay khẽ vỗ vào đỉnh đầu.
Ngay lúc ấy Triển Phi Yên lại từ trong rừng chạy ra, nhưng nàng chỉ đứng đằng xa nhìn lại ba người. Mặt nàng hằm hằm tức giận.
Vi Quân Hiệp cùng Triển Phi Ngọc và Triển Phi Yên đều trông đỉnh đầu Khổng Không Chấn sói một mảng lớn, chỉ còn da thịt đỏ hỏn, không mọc tóc.
Khổng Không Chấn vẫn nhìn Vi Quân Hiệp trừng trừng chưa nguôi cơn giận. Bỗng Triển Phi Yên bước lại gần ba người cất tiếng hỏi :
- Thế rồi sao nữa?
Khổng Không Chấn đáp :
- Sau đó, thằng lỏi cùng Phạm Thư Trai và Vi Cự Phu cả ba tên như hình với bóng không rời nhau nữa. Mẹ kiếp! Chúng thân mật nhau quá! Ta gặp bọn chúng mấy lần mà không dám động thủ. Cuối cùng, ta nghe hắn cùng Vi Cự Phu tranh nhau một người đàn bà họ Đường rồi ghen đánh nhau. Từ đó, ta không nghe được tin tức gì của bọn chúng nữa.
Triển Phi Ngọc đưa mắt nhìn Vi Quân Hiệp, rồi hỏi Khổng Không Chấn :
- Người đàn bà đó họ Đường ư?
Khổng Không Chấn gật đầu đáp :
- Đúng thế! Vụ này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng mẫu thân cô thì biết rõ hơn.
Triển Phi Yên tức mình hỏi :
- Thư phu! Vụ này sao liên quan đến mẫu thân tiểu muội?
Khổng Không Chấn đáp :
- Ngày ấy Diệu Cô cũng bị thằng Cần Nhật Túy đê tiện, thối tha...
Hắn nói đến đây rồi do dự không dám nói nữa.
Triển Phi Ngọc nói :
- Tiểu muội chỉ cần thư phu nói thật, sợ gì mà không dám nói hết.
Khổng Không Chấn nói :
- Thằng lỏi Cần Nhật Túy là một gã bảnh trai, phong lưu, dâm đãng, vô số đàn bà, con gái điên đảo nhìn hắn. Diệu Cô cũng là mọt trong đám nạn nhân này.
Triển Phi Ngọc cùng Triển Phi Yên nghe Khổng Không Chấn nói vậy, vẻ mặt liền xịu xuống ra vẻ không vui. Triển Phi Yên lẹ miệng nói ngay :
- Thư phu! Thư phu lại nói càn rồi. Gã Cần Nhật Túy kia có gì...
Nàng muốn nói: “Gã Cần Nhật Túy kia có gì tốt đẹp mà mẫu thân tiểu muội phải xiêu lòng?” Nhưng nàng mới nói nửa chừng rồi không tự chủ được nữa, liếc mắt nhìn Vi Quân Hiệp, nàng nghĩ ngay đến lòng mình đối với chàng có một cảm giác cực kỳ vi diệu, mà Khổng Không Chấn lại nhận lầm Vi Quân Hiệp là Cần Nhật Túy, thì nàng biết rằng trước kia mẫu thân mình cùng ở vào tình trạng tương tự như mình ngày nay. Con người Vi Quân Hiệp qua khiến cho nhiều người mê tơi thật.
Nàng nghĩ tới đây rồi không tiện nói thêm nữa.
Khổng Không Chấn là con người thô lỗ nên làm sao hiểu được nỗi lòng Triển Phi Yên? Hắn giải thích :
- Ta không nói càn đâu! Nếu các cô không tin thì quay về hỏi mẫu thân coi.
Triển Phi Yên nói :
- Được rồi! Tiểu muội về hỏi lại, nếu không đúng sự thật sẽ mách lại đại thư.
Khổng Không Chấn phưỡn bụng ra nói :
- Nhất quyết là thế!
Vi Quân Hiệp vội hỏi :
- Khổng bằng hữu! Ông bạn còn biết gì hơn về Cần Nhật Túy nữa không?
Khổng Không Chấn đáp :
- Ta cũng không biết nói gì hơn được. Ta có hành động với hắn mấy việc và chỉ biết võ công hắn cao thâm lắm, nhưng chẳng hiểu lai lịch hắn thế nào? Ta vẫn coi hắn như đồng đạo. Không ngờ hắn lại tiếp tay cho bọn Phạm Thư Trai cùng Vi Cự Phu đánh lại ta, rồi từ đó ta cho hắn là một quân cho đểu.
Vi Quân Hiệp tức quá không nhịn được, quát lên :
- Câm miệng ngay!
Khổng Không Chấn trợn mắt lên mắng lại :
- Mẹ nó! Vừa rồi mi hỏi lão gia! Lão gia mới nói cho mi nghe. Mi làm gì mà quát tháo lão gia thế?
Triển Phi Yên toét miệng ra cười nói :
- Thư phu đừng nóng nảy! Đại thư tiểu muội có mang ơn gã, đại thư thường nói, cần phải tìm cách báo đáp.
Vi Quân Hiệp không biết nàng nói gạt Khổng Không Chấn, chàng đứng ngẩn người ra vì chàng có quen biết đại thư của Triển Phi Yên bao giờ đâu. Nhưng chàng đưa mắt nhìn Khổng Không Chấn thì lập tức hiểu dụng ý của nàng liền. Chàng thấy Khổng Không Chấn đổi ngay thái độ niềm nở nói :
- Ông bạn! Ta vốn là người vô tâm lẹ miệng. Ông bạn đừng giận ta nhé!
Vi Quân Hiệp dịu giọng nói :
- Khổng bằng hữu! Vi Cự Phu là phụ thân tại hạ đó. Ông bạn vuốt mặt phải nể mũi mới được!
Khổng Không Chấn thộn mặt ra, rồi cười hì hì. Gã ôm bụng mà cười, rồi trỏ Vi Quân Hiệp nói :
- Ông bạn là con Vi Cự Phu ư? Hà hà! Thế này thì buồn cười đến chết người! Gớm, con Vi Cự Phu lớn bằng Cần Nhật Túy rồi. Hà hà, buồn cười đến chết mất!
Vi Quân Hiệp mắt đổ đom đóm, ruột đau như cắt lại la lên :
- Im miệng.
Khổng Không Chấn vẫn ngoẹo cổ ra mà cười.
Vi Quân Hiệp tức quá, vung cả hai chưởng lên nhằm đập vào Khổng Không Chấn.
Triển Phi Ngọc vội nói :
- Không nên động thủ!
Nàng lạng người đi nắm chặt lấy tay chàng.
Vi Quân Hiệp cố vùng ra để nhảy xổ lại đánh Khổng Không Chấn, thì đột nhiên hắn im tiếng cười và thét lên :
- Phạm lão tặc! Té ra ngươi cũng nấp ở đây?
Hắn vừa quát, vừa né người phóng thoi ra. Đồng thời người hắn cũng băng đi xa đến hai trượng, nhảy lên một cành cây lớn mọc ngang ra.
Bỗng thấy một bóng người thấp thoáng trên cành cây. Bóng người ấy đã từ cây này chuyền sang cây khác như một cánh chim.
Mấy tiếng rắc rắc vang lên, một cành cây to bằng cổ tay đã gãy xuống.
Nguyên Khổng Không Chấn phi thân nhảy lên cảnh đuổi theo.
Trong lúc vội vàng, Khổng Không Chấn nhảy mạnh quá đã nhảy lên không, rồi chỉ trong chớp mắt hắn biến vào trong bóng cây rậm rạp, không còn thấy tăm tích đâu nữa.
Vi Quân Hiệp đứng thộn mặt ra một lúc rồi nói :
- Không ngờ thằng cha này thân pháp mau lẹ đến thế!
Triển Phi Yên cười nói :
- Đó là do đại thư ta dạy cho y. Ngươi trầm trồ khen ngợi võ công y, vậy ngươi có muốn ta dạy cho mấy chiêu không?
Triển Phi Yên nói câu này có ý cho Vi Quân Hiệp hay rằng, võ công chị mình tuy cao thâm nhưng bản lãnh mình cũng không phải tầm thường. Có điều nàng vừa buột miệng nói ra rồi nghĩ sao lại đỏ mặt lên ra chiều bẽn lẽn.
Còn Triển Phi Ngọc nghe em mình nói thế lại cười nửa miệng nhìn nàng. Triển Phi Yên ra vẻ hổ thẹn, xoay mình đi nhìn sang phía khác.
Giữa lúc ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa tiến vào rừng. Ngồi trên ngựa là một người đứng tuổi, chính thị Phi Kiếm Thủ Viên Kiến Long.
Viên Kiến Long còn ở đằng xa đã nhìn thấy Vi Quân Hiệp, thì vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ ồ lên một tiếng kinh ngạc hỏi :
- Ngươi đã về rồi ư?
Vi Quân Hiệp vội chạy lại đón chào nói :
- Viên sư thúc! Cháu về lâu rồi. Sao sư thúc bữa nay mới về tới?
Viên Kiến Long đáp :
- Ta vừa đi đường, vừa chữa bệnh thành ra về chậm. Đại ca cùng đại tẩu vẫn mạnh giỏi chứ?
Câu hỏi thăm thông thường này đã làm Vi Quân Hiệp đau nhói trong lòng, tưởng chừng như bị kim đâm vào ruột. Mặt chàng lợt lạt, ấp úng đáp :
- Song thân cháu... Song thân cháu...
Viên Kiến Long thấy tình hình khác lạ liền nhảy phốc xuống ngựa hỏi dồn :
- Làm sao? Làm sao? Người bịnh ư?
Vi Quân Hiệp thở mạnh, ấp úng hỏi :
- Người... Người... Sư thúc có biết đến một người tên gọi Cần Nhật Túy không?
Viên Kiến Long vừa mới xuống ngựa, tiến lại gần phía Vi Quân Hiệp, dang hai tay ra tưởng chừng muốn ôm choàng lấy chàng. Nhưng vừa nghe Vi Quân Hiệp hỏi câu này, lão đột nhiên dừng lại, đứng đờ ra không nhúc nhích. Hai tay lão vẫn dang rộng ra phía trước trông rất buồn cười. Hồi lâu, lão ngập ngừng hỏi :
- Ngươi... Ngươi cũng biết rồi ư? Ối chà! Phụ thân ngươi không muốn cho ngươi qua lại chốn giang hồ vì y sợ ngươi biết chuyện này.
Vi Quân Hiệp hỏi :
- Biết chuyện gì?
Viên Kiến Long nhăn nhó cười đáp :
- Biết rằng trên đời có người tên là Cần Nhật Túy.
Vi Quân Hiệp thét lên :
- Thế thì làm sao? Trên đời có người tên là Cần Nhật Túy thì đã sao?... Có phải cháu là con y không?
Viên Kiến Long lộ vẻ kinh dị, biến sắc nói :
- Ngươi là con y? Ai nói cho ngươi biết?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Phạm Thư Trai bảo thế! Cả Triển cô nương cũng nghe rõ.
Chàng vừa nói, vừa quay đầu lại thì chẳng nhìn thấy hai chị em họ Triển đâu nữa.
Viên Kiến Long nói :
- Nói càn, nói càn! Vì ngươi giống hệt Cần Nhật Túy nên họ tưởng ngươi là con y đấy thôi.
Vi Quân Hiệp vội hỏi :
- Sư thúc... cũng nhận biết người đó ư?
Viên Kiến Long gật đầu, vẻ mặt cực kỳ trầm trọng, lão nói :
- Ta biết y! Dĩ nhiên là ta biết y, nhưng lúc ta biết thì y sắp chết rồi.
Vi Quân Hiệp tiến gần thêm một bước hỏi :
- Y chết vì tay ai?
Viên Kiến Long biến sắc ngập ngừng đáp :
- Ta... ta không biết rõ...
Vi Quân Hiệp nói :
- Sư thúc nói dối cháu. Cháu biết rồi. Chính gia gia cháu giết y.
Viên Kiến Long kinh hoàng đến nhũn người ra hỏi :
- Ai bảo mà cháu biết?
Vi Quân Hiệp đáp :
- Vụ này bây giờ không còn gì là bí mật nữa, hết thảy mọi người đều biết rõ rồi.
Viên Kiến Long lùi lại mấy bước, ngồi tựa vào gốc cây như người mất hết khí lực nói :
- Khi đó ta học nghề chưa thành, đại ca thường đến chỉ điểm cho ta. Cứ năm, sáu tháng lại đến gặp ta một lần và lần nào cũng nhắc đến chuyện y kết nghĩa với một người tuổi trẻ tài cao, tên gọi là Cần Nhật Túy. Mỗi lần y nhắc đến Cần Nhật Túy đều lộ vẻ kính phục, và kêu Cần Nhật Túy bằng tam đệ. Nhưng có một lần, phụ thân ngươi đến chỗ ta, sắc mặt biến đổi.
* * * * *
Vi Cự Phu từng bước tiến vào phòng, tay buông thõng, trong một tay vẫn cầm thanh trường kiếm. Lưỡi kiếm còn dính máu chưa khô, máu còn thấm cả vào vạt áo loang lổ. Mũi kiếm kéo lê trên mặt đất, bật lên những tiếng leng keng.
Viên Kiến Long đang luyện công trên mặt phiến đá bằng phẳng bên ngoài nhà. Vi Cự Phu như người mất hồn, tựa hồ không trông thấy Viên Kiến Long, cắm đầu, lầm lủi đi vào.
Viên Kiến Long ngẩn người ra gọi :
- Đại ca! Đại ca!
Vi Cự Phu vẫn không nghe tiếng, cứ đi thẳng v ào nhà, ngồi xuống. Ông buông tay ra, thanh Kim Long kiếm, nhờ nó mà ông thành danh, liền rơi xuống đất nghe đánh keng một tiếng. Ông cũng không lượm kiếm lên, chỉ ngồi thừ ra như hồn đang ở tận đâu đâu.
Viên Kiến Long thấy tình hình này thì trong lòng kinh hãi vô cùng! Lão cho là ông bị cường địch đuổi đến nơi, vội quay đầu nhìn ra cổng, nhưng chẳng thấy một ai.
Viên Kiến Long chạy lại hỏi :
- Đại ca! Đại ca bị thương rồi phải không?
Vi Cự Phu vẫn ngồi ngây người ra không nhúc nhích. Hồi lâu, ông khẽ lắc đầu.
Viên Kiến Long trong lòng xao xuyến vội hỏi :
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Vi Cự Phu hốt hoảng nói :
- Ngươi ra ngoài đó xem y còn đấy không, hay đã chết rồi?
Thấy Vi Cự Phu không trả lời mà lại nói ra một câu đầu Ngô mình Sở, Viên Kiến Long chẳng hiểu ra sao, ngơ ngác hỏi lại :
- Sao? Ở chỗ nào? Y là ai?
Vi Cự Phu giương cặp mắt thất thần đáp :
- Ngươi đi về phía đông chừng ba, bốn dặm. Dưới gốc cây liễu lớn...
Viên Kiến Long đáp :
- Được rồi! Tiểu đệ đi đây!
Khi đó, Viên Kiến Long hãy còn ít tuổi, chưa từng lịch duyệt. Y không hiểu đã xảy ra chuyện gì, mà nói rồi là trở gót chạy đi luôn, chẳng hỏi rõ kẻ bên gốc liễu là ai?
Viên Kiến Long chạy chừng được ba, bốn dặm thì quả thấy một cây liễu lớn, cành lá xác xơ. Dưới gốc liễu chẳng thấy một ai. Chỉ còn một vũng máu lớn đông ở đấy. Bên vũng máu lớn lại có những huyết tích nhỏ loang lổ khắp nơi. Lão lại đi thêm mấy bước, rồi cứ dò vết máu mà đi theo.
Viên Kiến Long đi chừng nửa dặm, thấy một thư sinh, mình đầm đìa những máu, nằm lăn giữa đống cỏ rậm. Y vội chạy tới nơi thì thấy người này nằm yên không nhúc nhích. Y lắc đầu luôn mấy cái, trong bụng chắc rằng người đó đã chết rồi. Y toan trở gót bỏ đi thì bỗng nghe người đó lên tiếng phều phào gọi :
- Ông bạn ơi! Hãy đứng lại...
Viên Kiến Long quyến luyến thấy người đó từ từ ngửng đầu lên, y kinh hãi lùi lại mấy bước.
Nguyên người này bị hớt mất nửa mặt, thương thế rất là trầm trọng. Phần thì máu chảy đầm đìa, phần thì huyết tích loang lổ, trông rất ghê sợ. Viên Kiến Long nhìn không rõ mặt lắm.
Viên Kiến Long trấn tĩnh lại hỏi :
- Ngươi... Ngươi là ai?
Người đó thở phều phào, chưa trả lời ngay được. Viên Kiến Long nhìn kỹ lại, tuy tướng mạo không còn rõ lắm, nhưng chưa mất vẻ anh tuấn, hiên ngang. Người đó hỏi :
- Ông bạn... có biết Đường Uyển Ngọc nữ hiệp không?
Viên Kiến Long đáp :
- Ta có biết y. Nhưng chưa được thấy mặt bao giờ.
Người kia nói :
- Trong bọc tại hạ có một vật rất quý báu... tại hạ nhờ ông bạn tìm Đường nữ hiệp đưa cho nàng và bảo cho nàng hay tại hạ chết rồi... Chết về tay Vi Cự Phu... Tại hạ... là Cần Nhật Túy, không ngờ lại chết về tay Vi Cự Phu...
Viên Kiến Long nghe người này nói đến tên Vi Cự Phu đã hồn vía lên mây, trái tim đập thình thịch. Lão không hỏi đến vật quý đó là cái gì, lắc đầu quầy quậy nói :
- Ngươi đừng nói nữa! Vi Cự Phu là sư huynh ta. Nếu ngươi chết dưới lưỡi kiếm của y thì nhất định cái chết này là đáng lắm. Ngươi còn nói gì nữa?