Thanh y nhân nói: "Nếu ngươi đã chọn, ta cũng không cản, trách nhiệm của ta đã hết, ngươi tự lo cho mình." Đoạn thân hình loáng lên, như dải sáng lao đi, thoáng sau tan biến trong thảo nguyên.
"Ầm."
Tiếng sấm đánh thức Độc Cô Bại Thiên khỏi trầm tư. "Sắp mưa rồi, đúng là không đoán được thời tiết."
"Lộp độp," mưa đổ.
Hắn nhanh chóng lao vào lều trướng gần đó có mấy hộ mục dân sinh sống.
"Đại thẩm, xin được làm phiền, tiểu diệt có thể trú mưa ở đây chăng?"
Một nữ nhân trung niên da bánh mật nhìn ra ngoài, nở nụ cười thuần phác điển hình của dân du mục thảo nguyên. "Mau vào đi, cẩn thận không lại bị nước mưa thấm ướt rồi sinh bệnh." Lời lẽ chân thật khiến lòng Độc Cô Bại Thiên ấm lại, từ khi rời nhà, hiếm khi hắn được nghe những lời ấm áp như vậy.
Hoàn cảnh sống khắc nghiệt khiến mục dân sống không sung túc lắm, đây lại là một hộ bình thường, trong nhà hơi tối tăm, xem ra đời sống không lấy gì làm dễ chịu. Một bé trai chừng mười ba, mười bốn vừa rời khỏi giường, hiếu kì nhìn Độc Cô Bại Thiên.
"Đại thẩm, hai mẹ con đại thẩm sống ở đây thôi sao?"
"Không, đại thúc và đại ca của cậu đã ra ngoài."
"À, còn sớm mà, ngoài trời đã mưa rồi." Đọc Truyện Online Tại Trà Truyện
"Cũng còn cách nào đâu, hôm qua có mấy thớt ngựa chạy mất, họ buộc phải dậy sớm đi tìm."
Độc Cô Bại Thiên hiểu rõ đời sống khổn khổ của mục dân, biết mấy con súc sinh đó là gia sản của họ.
"Hài tử, cậu không phải người thảo nguyên, xem dáng vẻ phong sương thế này, nhất định có việc gấp mới đến đây."
Hắn gật đầu, thầm nhủ, việc gấp lắm chứ, đại sự sinh tử đó.
"Xem này, y phục của cậu rách nát hết rồi, nếu không hiềm, cứ mặc y phục của đại ca cậu vào đã." Đoạn bà đi vào trong.
Đổi sang y phục của mục dân, Độc Cô Bại Thiên nghiễm nhiên thành dân thảo nguyên, thân thể cao lớn, gương mặt thật thà, chỉ là hai mắt thỉnh thoáng phát ra thần quang khiến hắn trở nên bất phàm.
"Đại thẩm, đa tạ."
"Không cần khách khí, phàm người vào thảo nguyên đều là khách của đại thẩm, cậu cứ đợi ở đây, đại thẩm đi nấu cho cậu chút đồ ăn."
Độc Cô Bại Thiên thầm cảm thán: "Người tốt là đây."
Cậu bé chú ý đến Khấp Huyết thần kiếm trên mình hắn, nhìn không chớp mắt. Cậu bá có làn da đen rám, đôi mắt đen láy, dễ khiến người ta yêu mến.
"Muốn xem hả?"
"Vâng." Cậu bé gật đầu.
"Cẩn thận, sắc lắm đấy." Độc Cô Bại Thiên đưa bảo kiếm tới.
Một chốc sau, đại thẩm thiện lương mang lên mấy món đơn giản, tuy không phải đồ ăn sang trọng nhưng ăn vào rất thơm ngon, mấy hôm nay hắn toàn ăn thịt nướng vô vị.
Bên ngoài, sấm sét ì ùng, mưa trút ào ào, đất trời ngập trong màn nước. Lò lửa ấm áp đặt giữa nhà, Độc Cô Bại Thiên chìm vào giấc ngủ. Lúc hắn mở mắt, mưa vẫn chưa ngớt, đại thẩm thiện lương đi đi lại lại với vẻ bất an, cậu bé cũng tỏ ra nóng ruột, liên tục chạy ra cửa ngóng đợi.
"Đại thẩm, tiểu diệt giúp gì được chăng?" Độc Cô Bại Thiên nhận ra hai mẹ con đang lo lắng, tối rồi mà đại thúc và đại ca còn chưa về, nhất định hai mẹ con đều lo lắng.
"A, cậu tỉnh rồi. Đại thẩm chỉ hơi lo cho đại thúc của cậu nhưng không quan hệ gì, chốc nữa họ sẽ về thôi."
Đến bữa cơm tối, hai cha con vẫn chưa về, đại thẩm đứng ngồi không yên.
"Đại thẩm cho tiểu điệt biết hướng họ đi, tiểu điệt sẽ đi tìm."
"Không được, cậu là người là, không quen thuộc thảo nguyên, sao lại để cậu đi tìm."
"Yên tâm đi, đại thẩm phải nhận ra cháu không phải người thường, bằng không một mình sao dám đến đại thảo nguyên."
"Chuyện này…" Đại thẩm chân thật lo lắng quá, sau cùng cũng cho hắn biết hướng chồng và con trai đi.
Độc Cô Bại Thiên dặn: "Đại thẩm, hy vọng đừng cho ai biết tin tức cháu đến đây, sợ sẽ gây ra phiền hà đó."
"Được rồi, hài tử đi đường cẩn thận."
"Đại thẩm yên tâm."
Hắn bước vào màn mưa, nước mă lạnh ngắt thấm ướt y phục nhưng trong lòng hắn ấm áp, hôm nay hắn mới cảm nhận được chân tình nhân gian đã lâu không thấy.
Trời sập tối, chỉ có ánh chớp thỉnh thoảng rạch ngang tầng không, chiếu rọi thảo nguyên, khung cảnh mờ mờ.
Hắn sử dụng Thần Hư bộ, thân hình lướt nhanh, nhất định hai cha con nọ găp phiền hà hoặc nguy hiểm gì đó. Nhiều ngày nay, hắn sống giữa mũi tên lưỡi kiếm, cảm nhận được tình cảm ấm áp của đại thẩm, lòng hắn vô hạn cảm kích, quyết định phải đưa được hai cha con nọ bình an trở về. "Ta là ma mà." Hắn tự giễu mình.
Độc Cô Bại Thiên đi đến nửa đêm dưới trời mưa, sau cùng cũng thất ngoài xa có ánh lửa mờ mờ, lòng liền máy động, lặng lẽ tiến tới. Trong nhà có mấy gương mặt lạ, mỗi người đều đeo đao giắt kiếm, thoáng nhìn cũng nhận ra không phải người thảo nguyên.
Hắn thầm nhủ: "Nhanh thật, cả mấy người này cũng đuổi tới đây, các vương cấp cao thủ không phải còn đến sớm hơn ư, chưa biết chừng còn vượt cả ta."
Trong nhà một người hung hãn nói: "Lão già, còn chần chần chừ chừ cái gì, mau lên, không thiếu tiền của ngươi đâu mà sợ."
Độc Cô Bại Thiên lúc đó mới chú ý thất trong góc còn mấy người nữa. Mấy nam nữ thảo nguyên dồn lại một chỗ, hình như là một gia đình. Ngoài ra còn có một trung niên tóc muối tiêu và một thanh niên khóe miệng rỉ máu ngồi dưới đất, hắn dám khẳng định người cần tìm đây rồi.
Trung niên nói: "Khách nhân phương xa, xin các vị đừng bắt tôi giết con ngựa đó được không? Tiểu nhi thích nó nhất, lẽ nào đổi sang con khác không được?"
"Không được, những con khác vừa già vừa gầy, chỉ mỗi con đó còn khá béo, mau giết nó đi, đến lúc đó đại gia cao hứng sẽ thưởng cho ngươi mấy đồng."
"Không được, tuyệt không được giết nó con không đồng ý." Thanh niên dính máu trên miệng nói.
"Thằng nhóc chán sống rồi hả, đại gia không chỉ không trả tiền, ăn thịt ngựa của ngươi xem ngươi dám làm gì." Một đại hán đeo đao đi tới.
"Không được, không được thịt."
"Mẹ nó chứ. Dám lắm lời với đại gia."
"Bốp." Đại hán vung tay, thanh niên kêu lên thảm thiết, lăn lông lốc.
Một người cạnh đó khuyên: "Hài tử, cứ để chúng giết đi, dù gì cũng là ngựa chạy mất mới tìm về."
Phụ thân thanh niên cũng khuyên: "Hài tử đừng sính cường nữa, mặc chúng giết đi."
"Vì sao, đó là ngựa của chúng ta, vì sao họ lại không chịu nghe lí lẽ." Thanh niên tỏ ra kích động.
Độc Cô Bại Thiên thầm thở dài: người thảo nguyên quả nhiên thật thà, lương thiện, việc không công bình hơn thế trên đời thiếu gì, chỉ là họ sống trên thảo nguyên tĩnh lặng, chưa từng gặp mà thôi.
Mấy nhân vật võ lâm trong nhà cười vang: "Ha ha, vì sao ư? Óc con mẹ ngươi bằng đậu hũ à, ngăn được bọn ta sao, lão tử để ngươi sống thì ngươi được sống, bắt ngươi chết thì ngươi phải chết, còn dám hỏi vì sao, cút con mẹ ngươi đi." Một đại hán lại tung chân đá thanh niên lăn xa.
"Lão già còn ngẩn ra làm gì, mau giết ngựa đi, lẽ nào đợi chúng ta giết con trai lão, lão mới chịu đi, mẹ nó chứ." Đại hán lại tát trung niên.
Trung niên cúi mặt xuống: "Các vị trả bao nhiêu tiền?"
"Mẹ nó chứ, còn muốn tiền nữa hả, chần chừ lâu như vậy, không giết các ngươi đã là khoan dung rồi, cút, mau đi mổ thịt."
Mắt Độc Cô Bại Thiên bốc lửa, đá tung cánh cửa, sát khí lạnh lùng xộc vào.
Tất thảy đều sững người, mấy nhân vật võ lâm nhanh chóng có phản ứng, hoảng hốt rú lên: "Ma vương!"
"Các ngươi tự sát hay đợi ta động thủ."
"Không, xin ma vương tha mạng." Mấy người cùng kêu lên, không còn uy phong như ban nãy nữa.
"Tha mạng? Hắc hắc… " Độc Cô Bại Thiên cười lạnh: "Ban nãy không phải ta không cho các ngươi cơ hội, ta đến đây nhưng vẫn ở ngoài quan sát, ban đầu cho rằng các ngươi là hán tử hào sảng, không đến nỗi lắm, đang tranh chấp gì đó với mục dân. Không ngờ các ngươi là loại bỏ đi, không bằng chó lợn, tưởng rằng nắm tay cứng thì tùy ý điều khiển sinh tử của người khác sao? Được, cứ nhắm vào ta này."
"Không dám, không dám, ma vương đại nhân tha mạng."
Mấy mục dân trong nhà hiển nhiên đang hồ đồ, không ngờ mấy đại hán ban nãy còn diệu vũ dương uy, giờ lại run rẩy trước một thanh niên.
"Vốn hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, con mẹ các ngươi phá hỏng hết, đáng chết." Độc Cô Bại Thiên bạt Khấp Huyết thần kiếm, hàn ý thấu xương tràn khắp nhà.
Mọi người đều run lên, hắn nhận ra ánh mắt ai cha con nọ tỏ ra hoảng sợ, liên thu hồi kiếm lại.
"Mấy tên các ngươi theo ta ra ngoài kia."
Đúng lúc đó trong mưa vang lên giọng nói: "Độc cô huynh có hứng quá, hóa ra phát uy ở đây.