Bất Tử Bất Diệt

Chương 100: Vũ dạ Khiếu Thiên

"Ai?"

"Độc cô huynh vô lí quá, cố nhân tương kiến, sao phải nóng nảy vậy."

Độc Cô Bại Thiên bước ra màn mưa, đồng thời vẫy tay ra sau lưng, mấy nhân vật võ lâm cúc cung theo chân.

Trong mưa có bốn người đứng sẵn, hai lão nhân, hai thanh niên, hắn chỉ nhận ra thanh niên vừa lên tiếng.

"Tân Minh đế quốc, truyền nhân của Khiếu Thiên kiếm pháp Vương Tây Phong!" Tròng mắt hắn co lại.

"Không ngờ Độc cô huynh còn nhớ tiểu đệ, lúc trước chúng ta cùng được liệt vào thất cường trên Vụ Ẩn phong, không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"Thế sự khó lường, các ngươi đến vây bắt ta?"

"Xưa nay tiểu đệ vẫn muốn cùng uống một chén với Độc cô huynh, nhưng xem ra hiện tai chỉ còn cách nói chuyện bằng đao kiếm."

"Hình như ngươi cũng là thanh niên có huyết khí, trước khi giao chiến, ta muốn các ngươi để ta xử lí xong một việc đã."

"Việc gì vậy? Mời Độc cô huynh nói ra."

"Ta muốn xử lí mấy tên không ra gì này." Độc Cô Bại Thiên chỉ vào mấy người sau lưng:

"Cụ thể vì sao, cứ vào trong nhà hỏi mục dân là rõ."

Thanh niên đứng cạnh Vương Tây Phong nói: "Ngươi nói xử lí là xử lí, coi chúng ta là không khí ư? Dám lớn lối như vậy, định xử lí võ lâm đồng đạo trước mặt chúng ta, quá khoa trương rồi."

Hai lão nhân thần sắc bất động, Vương Tây Phong lại xua tay: "Tiểu Ngôn im đi." Rồi nói với Độc Cô Bại Thiên: "Đạo ma bất lưỡng lập, hiện tại tiểu đệ vẫn tin tưởng Độc cô huynh chưa thành ma, mời."

Độc Cô Bại Thiên quay sang nói với mấy nhân vật võ lâm đang run rẩy: "Cho các ngươi một cơ hội, chạy đi, ai chạy nhanh nhất ta sẽ tha mạng."

Mấy người nghe Vương Tây Phong nói xong, gần như tuyệt vọng, cứu tinh duy nhất đã rũ bỏ, nhưng giờ lại có hy vọng, tức thì tinh thần phấn chấn, liều mạng bỏ chạy.

Độc Cô Bại Thiên nói với Vương Tây Phong: "Ta không muốn mục dân thấy cảnh máu me, chúng ta đổi chỗ khác, các vị theo ta."

Đằng trước vang lên tiếng kêu thảm, mấy nhân vật võ lâm để tranh chấp cơ hội sống sót, bắt đầu tàn sát nhau, chỉ còn lại một người đứng vững: "Ha ha, chỉ còn lại mình ta, ta sống rồi, ha ha…"

Trong lúc sinh tử, khía cạnh tà ác của nhân tính bộc lộ.

Nụ cười của người đó cứng lại, mũi kiếm đỏ rực xuyên thấu qua ngực, máu theo nước mưa chảy xuống, nhạt màu dần, lúc xuống mặt đất chỉ còn màu hồng nhạt.

"Ầm."

Sét giáng xuống, điện quang chiếu sáng trời đêm, kẻ đó chết không nhắm mắt.

"Ngươi… vì sao…"

"Đồ ngốc, ngươi nhìn xem, đồng bạn bị ngươi giết gục ngã trước mặt ngươi."

Đất trời tối om, mưa trút ào ào, thế giới trở nên ngập trong màn nước đen ngòm.

Độc Cô Bại Thiên đối diện bốn người, hộ thể chân khí cuồn cuộn tràn ra.

"Chát."

Mưa chạm vào mình hắn bị hất văng, quanh người bốc lên làn hơi, y phục ướt sũng bị hộ thể chân khí nung nóng, hong khô hết. Chân khí vô hình ngăn chặn nước mưa lại, hình thành một màn nước bên ngoài thân thể hắn.

Bốn người đối diện tỏ vẻ ngưng trọng, nắm chắc trường kiếm, mũi chỉ vào hắn.

Vương Tây Phong nói: "Độc cô huynh là bậc kì tài, với tu vi thứ vương cấp đánh bại thiên vương cao thủ Doãn Phong khiến người ta khâm phục, Vương mỗ tự biết không phải đối thủ nên mời hai vị thúc thúc cùng đến."

"Được, để mỗ lĩnh giáo tuyệt học của ba vị." Trên mình hắn dấy lên chiến ý ngùn ngụt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Thanh niên cạnh đó nói: "Đại ca, để đệ."

"Không được, đệ lui lại, tu vi của đệ còn lâu mới đấu được với hắn."

Thanh niên bất đắc dĩ lùi lại.

"Ầm."

Một tia chớp rạch ngang trời, chiếu sáng mặt đất, bốn bóng người quay tít trong mưa. Tia sét trên không ẩn đi, mặt đất lại rực lên bốn đạo điện quang, tiếng sấm nổ vang,

"Đây là Khiếu Thiên kiếm pháp danh dương thiên hạ của Vương gia ư? Hay lắm, hay lắm." Khóe môi Độc Cô Bại Thiên chảy ra mấy giọt máu.

Ba người còn lại trong mưa cũng không khá hơn, lồng ngực phập phồng, khí huyết đảo lộn.

"Không sai, chính là Khiếu Thiên kiếm pháp gia truyền." Vương Tây Phong nói.

"Vương gia ở Tân Minh đế quốc quả nhiên bất phàm, một lần cử tới ba cao thủ thứ vương cấp."

Bốn người lại lao vao nhau, kình khí tung hoành tứ phía, kiếm mang rực rỡ trên không. Thanh nhiên đứng ngoài xa thầm tặc lưỡi, cảnh giới này còn lâu y mới đạt đến.

"Ầm."

Bốn ngọn kiếm khí va nhau, Độc Cô Bại Thiên bị hất văng, phun máu liên tục, ba người khác cũng lắc lư không ngừng.

"Hảo kiếm pháp, tuy chỉ là tâm pháp tàn khuyết của Khiếu Thiên quyết mà uy lực đến mức này, đúng là thần công tuyệt kĩ!" Độc Cô Bại Thiên từ từ bò dậy.

Bóng người lại loáng lên, bốn chiếc bóng mờ như lưu quang giao nhau trên thảo nguyên, kiếm khí xung thiên, đứng xa chỉ thấy quang hoa rực rõ.

Sáu bóng người từ xa lao tới, là sáu thanh niên cao thủ thứ vương cấp Lí Thi, Vương Đạo, Thủy Tinh, Hoa Vân Phi, Bặc Vũ Ti, Thương Tâm Nhân, nhanh chóng vây kín bốn người đang giao đấu.

Lúc này Độc Cô Bại Thiên đang trong trạng thái kì diệu, vô dục vô cầu, kiếm lướt đi theo tâm ý, đối diện với ba cao thủ vây công mà không hề dao động. Phảng phất hắn không nhận ra sáu cao thủ vừa tới, chỉ một lòng múa thanh trường kiếm, kiếm thức kì diệu tột độ. Tam đại cao thủ phảng phất trở thành bạn tốt cùng luyện kiếm với hắn, liên tục chiết chiêu, không hề tạo thành mảy may uy hiếp. Ngoại giới có hồ không ảnh hưởng gì, tất cả nằm trong tay hắn, bị hắn dẫn dắt.

Bọn Vương Tây Phong nhanh chóng nhận ra, vô cùng bất an, kiếm thức của đối thủ không có sát ý nhưng kiểu giao đấu bị khống chế này còn khó chịu hơn chết.

"Ầm."

Một con rồng tím ngắt từ Khấp Huyết thần kiếm hóa hình, khí thế hùng hậu, hất ba ba người bọn Vương Tây Phong.

Con rồng tan vào màn đêm, thảo nguyên lại chìm trong bóng tối.

Ba người không tiếp tục tấn công, cùng các cao thủ thứ vương cấp vừa đến bao vây Độc Cô Bại Thiên.

Kiếm quang lại sáng lên, trong trường chỉ có mình Độc Cô Bại Thiên không ngừng múa kiếm, từng đạo kiếm quang rải ra, kiếm khí tung hoành, quang mang càng lúc càng dày, uy lực cũng lớn dần. Kình khí khiến toán cáo thủ quanh hắn phải lui lại, không ai dám xông lên, chúng nhân đều chìm trong kiếm thức tinh diệu của hắn.

Sét nổ vang, kiếm thức của hắn lại thay đổi, khí thế trải ra mênh mang, chém ngang bổ dọc, phảng phất urong tay hắn không phải trường kiếm mà là đao côn cương mãnh.

Chúng nhân vây quanh sợ hãi, bốn chữ "Cực kiếm thăng hoa" ánh lên trong óc, kiếm đạo đến cảnh giới nhất định sẽ không giới hạn trong kiếm pháp, đao, thương, chùy, côn…đều sử dụng được, thăng hoa thành thiên binh bách nhận. Độc Cô Bại Thiên hiển nhiên đã nâng tu vi kiếm pháp đến cảnh giới "Cực kiếm thăng hoa", đột phá trọng đại về kiếm đạo.

Kiếm pháp trong tay hắn mỗi lúc một nhuần nhuyễn, kiếm tùy ý động, tùy tâm sở dục, màn sáng rực rõ từ thân thể hắn tản ra, chúng nhân liên tục lùi lại.

Kiếm mang tan đi, đất trời tối tăm trở lại, tuy có tiếng mưa lộp bộ nhưng chúng nhân vẫn cảm giác lặng ngắt.

Quang hoa tái hiện, Độc Cô Bại Thiên nhắm hai mắt, Khấp Huyết thần kiếm như thần long bay múa.

Vương Tây Phong và hai thúc thúc cả kinh kêu to: "Khiếu Thiên kiếm pháp, hắn…hắn sao lại biết Khiếu Thiên kiếm pháp?"

Những cao thủ khác tuy không biết môn kiếm pháp này nhưng cũng hiểu qua qua về môn tuyệt học danh động thiên hạ này. Quanh Độc Cô Bại Thiên kiếm quang lấp lánh, quang mang lóe lên, ẩn ước vang lên tiếng sấm, chỉnh là đặc trưng của Khiếu Thiên kiếm pháp.

"Khiếu Thiên kiếm pháp đệ cửu thức, Khiếu Thiên kiếm pháp đệ thập thức…… đệ thập tứ thức, trời ơi! Hắn lại biến pho kiếm pháp này, sao có thể nhỉ? Chúng ta mới thi triển có một lần trước mắt hắn." Hai lão nhân hãi hùng kêu lên.

Thi triển xong thập tứ thức Khiếu Thiên kiếm pháp, Độc Cô Bại Thiên diễn luyện lại, liên tục ba lần, lần sau tinh thâm hơn hẳn.

Một lão nhân khác lẩm bẩm: "Lẽ nào hắn từng biết pháp môn vận khí của Khiếu Thiên kiếm pháp…đây…đây là… rõ ràng hắn nắm vững tinh túy của kiếm pháp."

Tất cả đều thất sắc, ai nấy dị thường chấn kinh.

Độc Cô Bại Thiên dựa vào cảm giác diễn luyện phi kiếm pháp, phảng phất trong lòng chứa thứ gì đó, "không phát ra không được."

Hắn diễn luyện đến lần thứ năm, đệ thập tứ thức kết thúc nhưng hắn không dừng lại. "Ầm." Một đạo kiếm quang xung thiên, chiếu sáng toàn trường.

"Sao có thể…sao có thể… đó là đệ thập ngũ thức trong truyền thuyết." Vương Tây Phong kích động dị thường.

"Ầm." Lại một đạo quang mang, như sét nổ trên chín tầng trời giáng xuống, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.

Chúng nhân bất giác lùi lại.

Vương Tây Phong ràn rụa nước mắt: "Khiếu Thiên kiếm pháp đệ…… đệ thập lục thức, đệ thập lục thức này."

Đệ đệ và hai thúc thúc của y cũng si dại nhìn Độc Cô Bại Thiên. Bọn Lí Thi, Vương Đạo, Bặc Vũ Ti vừa chấn kinh vừa say mê, hoàn toàn chìm trong nhát kiếm tuyệt mỹ vừa rồi.

Đột nhiên, lôi điện giáng xuống, nối liền với Khấp Huyết thần kiếm trong tay Độc Cô Bại Thiên, thân kiếm sáng lên quang mang chói mắt, màn đêm cơ hồ trở thành ban ngày, thảo nguyên sáng rực.

Tất thảy mọi người có mặt đều không quên phút giây đó trọn đời, Độc Cô Bại Thiên như ma thần, tay cầm Khấp Huyết thần kiếm, kiếm thân nối liền với lôi điện, hào quang rực đến chân trời.

"Đệ thập thất thức…… thần kĩ tái hiện!" Vương Tây Phong không tự chủ được quỳ xuống.

Hai thúc thúc của y, một tả một hữu nhanh chóng đỡ y lùi lại. Đồng thời, mọi cao thủ thứ vương cấp lao vút về phía xa.

Độc Cô Bại Thiên vẫn nắm chắc Khấp Huyết thần kiếm giơ lên cao.

Các cao thủ đều lộ vẻ hoảng sợ, trong khoảnh khắc này, ai nấy đều cảm giác được bản thân thấp kém, bé nhỏ, không ngờ chỉ trong khoảnh khắc Độc Cô Bại Thiên đạt đến cảnh giới đó.

Chỉ có một người ngoại lệ, Vương Tây Phong gào to: "Bỏ ra, bỏ ra. Đừng ngăn cản, tiểu điệt muốn thất thập thất thức Khiếu Thiên kiếm pháp…… đệ thập thất thức."

Không ai để tâm đến y, chúng nhân nào dám dừng bước, họ biết rằng uy lực của nhát kiếm đằng sau hủy thiên diệt địa. Chạy xa cả dặm họ mới ngoái lại nhìn, nam tử cao lớn ngạo nghễ đứng giữa quang mang vạn trượng, như thần tự ma! Khấp Huyết thần kiếm trong tay hắn không chém về bất kỳ chỗ nào, quang mang rực sáng rơi xuống, cắm vào mặt đất.

"Ầm, ầm, ầm."

Đất lay núi chuyển, từng vết nứt khổng lồ từ chỗ nam tử như thần ma đó lan xa đến dưới chân chúng nhân.

Thủy Tinh nhìn dải sáng, mắt ướt nhòe, Lí Thi và Bặc Vũ Ti đều thất thần, kì thật tất cả đều đang xúc động.

"Ta muốn bái hắn làm thầy… muốn bái hắn làm thầy." Vương Tây Phong quỳ dưới đất lẩm bẩm, mắt ánh lên tia sùng bái cuồng nhiệt.

Lời lẽ đột ngột kéo chúng nhân về hiện thực.

Một trong hai thúc thúc của y nói: "Tây Phong, cháu điên rồi sao, hắn là ma."

Cùng lúc đó ô vân cuồn cuộn từ xa tụ về, vô số tia chớp tụ lại chỗ Độc Cô Bại Thiên, tiếng sấm chấn động hồn người, ánh chớp hút lấy tâm thần.

Sấm sét từ bốn phương tám hướng tụ thành một quang trụ khổng lồ từ trên không nối liền với Độc Cô Bại Thiên.

Hai lão nhân ràn rụa nước mắt: "Đó là… phạm trù vượt khỏi Khiếu Thiên kiếm pháp…là…là… thượng cổ thần công Khiếu Thiên quyết. Trong đời được thấy thần công hiện thế, chết cũng không tiếc."

Quang trụ không hóa thành một đòn hủy thiên diệt địa như chúng nhân tưởng tượng mà chỉ tồn tại mấy giây rồi tan biến. Mặt đất lại lay động, đêm mưa tối tăm phát ra làn sáng rực rõ trên lưng chừng không, cả thảo nguyên sáng như ban ngày, sau đó lại chìm trong tăm tối vô biên.