Bất Tử Bất Diệt

Chương 36

Khối băng trong suốt không biết sao lại phát ra từng tia bạch sắc khiến cho đã sáng lại càng sáng hơn nhìn như một khối bạch ngọc nguyên chất phát ra từng ánh hào quang. Nhân ảnh Độc Cô Bại Thiên phía trong cuối cùng cũng không còn thấy nữa.

Sức nóng của mặt trời cũng không thể làm cho khối băng tan chảy đi một chút nào. Ngay cả những cành hoa ngọn cỏ xung quanh cũng bị phủ lên một lớp sương mờ.

"Hey", "hey"…… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện

Độ khoảng mười con ngựa từ xa chạy tới như bay.

"Đại nhân, chiến mã có vẻ không ổn rồi. Nếu tiếp tục chạy nữa thì chiến mã chúng ta sẽ ngã chết mất"

"Hồ đồ, tính mạng chiến mã rất quan trọng nhưng thời gian đối với chúng ta còn quan trọng hơn. Nếu như không thể gặp mặt nghĩa phụ lần cuối thì ta sẽ ân hận cả đời mất"

Trên lưng ngựa toàn là những tướng quân, dẫn đầu là một vị tướng quân độ khoảng ngoài ba mươi. Người này mày rậm mắt báo, mũi và miệng vuông góc nhau, dưới cằm là một chum râu quai nón, uy phong lẫm liệt, mang một phong độ đại tướng. Mặc dù vội vã lên đường nhưng trên mặt không hề lộ ra thần sắc hốt hoảng. Con tuấn mã mà người này đang ngồi như có vẻ chịu hết nổi, chạy càng lúc càng chậm.

Những người đi đằng sau đều lộ vẻ bất phàm, ai nấy cũng đều còn rất trẻ độ khoảng mười bảy mười tám tuổi. Trên khuôn mặt từng ngươi đều lộ vẻ ngiêm trọng, biểu lộ sự đau buồn.

"Đại nhân, nếu chúng ta cứ tiếp tục thế này thì sợ rằng ngựa chịu không nổi ngã quỵ giữa đường gây trễ nãi cho chúng ta. Lúc đó chúng ta cũng không có cách nào để gặp lão tướng quân lần cuối đâu" Một giọng nói chợt vang lên

"Dừng lại" Vị tướng quân ngoài ba mươi dẫn đầu xuống ngựa trước tiên. "Ngươi nói không sai. Nếu như trong lúc đối địch mà ta lại giữ trạng thái như hồi nãy thì chắc chắn sẽ thua một cách thảm hại. Cứ bất chấp hậu quả mà kích động như vậy đúng là không thể. Hôm nay ngươi đã cho ta một bài học. Mặc dù ta rất muốn nhanh chóng tới gặp nghĩa phụ nhưng hiện tại đúng là không thể nào. Chúng ta ở đây nghỉ ngơi, dẫn ngựa ra bên kia uống nước đi"

Đám quan quân tức thì xuống ngựa. Dưới tình huống như vậy mà vẫn chỉnh tề theo hàng ngũ, đúng là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt.

Những người này dẫn ngựa ra bờ sông để bọn chúng uống nước. Sau đó lấy lương khô và nước ngồi xuống nghỉ ngơi ăn uống.

"Tướng quân, ngài không ăn gì sao?"

"Oh, ta không ăn"

"Vậy sao được. Suốt dọc đường ngài không hề ăn uống gì. Nếu không ăn một chút gì đó thì chỉ sợ ngài sẽ không thể chịu được thôi"

"Đúng đó, tướng quân. Chúng ta ai cũng muốn ngay tức khắc được nhìn thấy lão tướng quân. Không có lão tướng quân thì cũng không có Thanh Phong đế quốc này. Lão tướng quân có thể coi như là phụ thân của tất cả mọi người trong Thanh Phong đế quốc. Tuy nhiên dù có nôn nóng cũng vô dụng. Trước tiên ngài cần ăn một chút gì đi"

"Tại sao lại có thể như thế chứ? Nghĩa phụ ta suốt một đời tận trung báo quốc, sao lại rơi vào tình cảnh này, một đời cô khổ. Ta thân là nghĩa tử vậy mà khi ông bị bệnh thì lại không thể ở bên cạnh để tận hiếu, hỏi sao ta lại có thể không đau buồn chứ? Hỏi sao ta lại không xấu hổ chứ? Ta thật là vô dụng, không có biện pháp nào cứu chưa bệnh tình cho nghĩa phụ" Vừa nói, vị thiết huyết nam nhi đó vừa khóc lớn

"Tướng quân, mọi người nói không sai. Lão tướng quân hiện tai trong hoàn cảnh như vậy là một sự thật không thể thay đổi, nên ngài không thể chán nản như vậy được! Mặc dù trên đại lục đang có biểu hiện yên bình tĩnh lặng, các quốc gia đều đối xử hòa bình với nhau nhưng bên trong đó lại đang có nhiều biến đổi, bất kì lúc nào cũng có khả năng bộc phát chiến tranh. Nếu như ngài mà có mệnh hệ gì thì chẳng phải Thanh Phong đế quốc sẽ bị nguy hiểm sao."

"Không sai, tướng quân, ngài nhất định phải phấn chấn lên. Chúng ta có thể sẽ mất đi chiến thần của Thanh Phong đế quốc – lão tướng quân. Nếu như ngài cũng…."

"Tướng quân, ngài phải phấn chấn lên. Lòng dã tâm của Bái Nguyệt đế quốc vẫn còn đó, lúc nào cũng đưa con mắt nhìn ngó đế quốc của chúng ta….."

"Tướng quân……."

………………………..

………………………..

………………………..

Vị tướng quân liền đứng dậy nói " Mọi người yên tâm, Lý Phóng ta tuyệt không tự trách mình nữa đâu. Tương lai của đế quốc ta còn trông chờ vào ngươi, vào ta, vào tất cả mọi người chúng ta bảo vệ nó. Nước mắt của ta chỉ dành cho thân nhân ta, bằng hữu của ta chứ còn đối với địch nhân thì không phải hắn chết thì là ta chết! Thề chết cũng phải bảo vệ đế quốc!"

"Thề chết cũng bảo vệ đế quốc!" Cả đám người đồng thanh hét lớn

"Được rồi, chúng ta lên đường thôi"

"Tướng quân, ngài nhìn xem, bên kia là cái gì thế?"

Chỉ thấy bãi cỏ bên cạnh có một khối bạch ngọc cực lớn đang phát ra từng tia sáng rực rỡ.

Lý Phóng tức thì rất kích động vội vã chạy nhanh tới.

Chỉ thấy xung quanh khối bạch ngọc cỏ cây đều bị phủ một lớp sương băng. Thậm chí những cành cây ngọn cỏ khi tiếp xúc với khối bạch ngọc đều bị đóng thành băng.

Cả đám người đều nhìn nhau, tình cảnh trước mắt thật là quá kì dị. Tại sạo ở nơi này lại có một khối bạch ngọc lớn như vậy? Khối bạch ngọc này sao lại có thể phát ra hàn khí mãnh liệt khiến cho hoa cỏ xung quanh đều bị đóng băng. Nhìn thì giống như một khối băng cực lớn nhưng vì sao dưới ánh nắng mặt trời lại có thể tồn tại một khối băng lớn như vậy?Nếu là khối băng thì tại ao lại không bị tan chảy ra chứ. Thật đúng là quái lạ.

Lý Phóng đưa tay về phía khối bạch ngọc, từ từ xoa nhè nhẹ. Thần sắc giống như đang âu yếm con của mình, sắc mặt hết sức ôn nhu, thần tình lộ vẻ cực kỳ kích động. Hắn trầm giọng nói " Không lẽ đây chính là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết? Không lẽ đây chính là bạch ngọc hàn băng có thể trị hết bệnh tật cho nghĩa phụ của ta? Ông trời, ông có phải đang hiển linh hay không? Thật là quá tốt, Ha ha….."Nói xong cười lớn tràn đầy sự kích động.

"Tướng quân, khối ngọc thạch này thật có thể cứu lão tướng quân khỏi bệnh tật sao?"

Lý Phóng ổn định lại tinh thần nói" Không sai, nếu đây quả thật là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết thì nghĩa phụ ta đã được cứu rồi. Để ta thử xem sao" Nói xong liền xuất song chưởng vận toàn bộ công lực đánh thẳng vào khối bạch ngọc.

"Bùng"

Khối bạch ngọc không hề bị chút thương tổn gì, vẫn phát ra từng tia sáng rực rỡ. Chưởng phong mãnh liệt hất tung đất cùng hoa cỏ xung quanh.

Cả đám người ai nấy đều kinh hãi. Lý Phong trong quan đội nổi tiếng là người chưởng lực hùng hậu. Nhưng bây giờ ngay cả một khối ngọc thạch cũng không thể đánh vỡ hỏi sao không khiến mọi người thất kinh cho được. Đồng thời ai nấy cũng đều hiểu rõ khối ngọc thạch này không phải là vật tầm thường.

Lý Phóng kích động nói " Đây có khả năng là bạch ngọc hàn băng trong truyền thuyết. Các ngươi mau dẫn ngựa lại đây, mau! Hy vọng là thời gian còn kịp"

Đám người vội dẫn ngựa lại. Lý Phóng dùng sức nâng bạch ngọc lên, phi thân lên ngựa nói " Các ngươi chỉ cần đi theo ba người dẫn ngựa chạy theo để có gì giữa đường còn đổi. Những người còn lại thì đi bộ theo sau"

Nói xong liền phi ngựa chạy trước. Ba thanh niên dẫn theo lũ ngựa vội vã chạy theo sau. Cả con đường bụi tung lên mù mịt.

Con chiến mã Lý Phong cưỡi đúng là thần câu, dù mang theo gần ba người vẫn chạy như bay tựa hồ như biết chủ nhân trong lòng đang rất nôn nóng, phi nhanh như gió về phía trước. Chiến mã chạy khoãng bốn mươi dặm thì cuối cùng cũng chịu không nổi, máu bắt đầu từ trong tai chảy ra nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớt. Lý Phóng trong lòng rất đau đớn vội cho ngựa dừng lại nhảy xuống lưng ngựa. Con chiến mã quay đầu lại nhìn hắn lần cuối rồi hai mắt nhắm lại ngã xuống đất mà chết.

Lý Phóng thật sự đau đớn, lệ nóng từ trong mắt không kìm được tuôn ra.

Thần câu thật thông minh, vì chủ nhân mà hy sinh cả sinh mạng của mình. Ngay cả trước lúc chết cũng không hề giảm tốc độ không ngừng chạy nhan về trước.

Ngay khi nhìn thấy chiến mã ngã xuống đất, trong tâm của Lý Phóng như muốn tan nát. Ngày đêm phi hành, người bạn bất đồng ngôn ngữ cuối cùng cũng phải chết, tự bản thân lấy làm xấu hổ với chiến mã. Quay người nhìn ba thanh niên phía sau nói " Ba người các ngươi lưu lại đây một ngườithay ta an tang chiến mã cho chu đáo". Nói xong ôm lấy bạch ngọc nhảy lên một con chiến mã khác chạy đi như bay.

Ba tướng quân trẻ tuổi trong lòng cũng cảm thấy rất đau đớn.. Những qun6 binh như bọn họ đối với chiến mã có cảm tình như là bằng hữu. Nay tận mắt nhìn thấy thần câu vì gắng sức mà chết hỏi sao không thương tâm cho được.

Lý Phongtrên đường cứ phi ngựa như bay, không biết đã đổi biết bao nhiêu chiến mã cuối cùng cũng nhìn thấy cổng thành của Khai Nguyên thành. Lúc này con chiến mã cuối cùng cũng ngã lăn ra đất. Hắn liền ôm khối bạch ngọcchạy như bay trên đường. những người đi đường đều đưa mắt kinh dị nhìn hắn. Chưa ai từng thấy qua khối bạch ngọc nào lớn như vậy, hơn nữa lại được một người ôm lấy chạy như điên trên đường phố. Cuối cùng việc cũng rơi vào mắt đám vệ binh canh thành. Một đám kị binh liền theo hướng của hắn ta chạy tới.

"Người phía trước mau đứng lại. Bọn ta có chuyện cần hỏi"

Cả người Lý Phóng đứng lại chờ bọn kị binh tới trước mắt liền tung người lênđá một tên kị binh rơi xuống ngựa, tự mình nhảy lên trên thúc ngựa chạy như bay. Trên đường nhất thời hỗn loạn. Chưa từng có một ai dám ở Khai NGuyên thành, đệ nhất thành của Thanh Phong đế quốc làm loạn như vậy bởi vì thành chủ chính là Lý Lâm Lý lão tướng quân, một vị anh hùng của đế quốc. Trên dưới đế quốc ai nấy đều tôn kính ông ta như một vị thần, không ai ở tại thành của lão tướng quân mà gây chuyện. Huống chi người này không những đánh vệ binh mà lại còn cướp ngựa, tức thời dẫn tới một trận loạn động.

Lý Phóng không quan tâm đến loạn động đằng sau cứ quất ngựa chạy như bay trên đường nhắm thẳng hướng phủ đệ của thành chủ. Vừa tới trước cửa liền nhảy xuống ngựa ôm lấy bạch ngọc hàn băng chạy như điên vào trong, vừa chạy vừa la lớn " Không ai được cản trở ta. Ta là Lý Phóng, ta tới cứu nghĩa phụ đây"

Mặc dù Lý Phóng đã xa nhà nhiều năm nhưng hầu hết người đều biết hằn, trên đường ai nấy đều né tránh để hắn chạy thẳng tới hậu viện. Chỉ thấy trong ân có rất nhiều người, có người trên đầu đội mũ quan trong triều, có vương tôn quý tộc; có thành chủ khắp nơi trên người còn mặc áo giáp; có các gia chủ thế gia, hội chủ của các bang hội dánh chấn một phương; còn có cả người trong võ lâm, tam giáo cửu lưu, các giới nhân sĩ…..

Có người trong đó nhận biết ra Lý Phóng, có người không. Nhưng Lý Phong lúc này không thể nói câu chào mà vội vã cahỵ thẳng tới cửa phòng. Khi còn cách cửa phòng một chút thì đột nhiên nghe bên trong truyền ra một giọng hát ngọt ngào nhưng tràn đầy sự ưu sầu

"Mỗi nhật điêu tạ đích mân côi

Hạo nguyệt li khứ, bích lục, thanh tân, minh lượng,

Uyển tự bạch hoa lâm trung phong cuồng đích nữ vương……

Ngã vi vi nhất tiếu, tha phủ thân vẫn ngã nhất hạ

Tịnh tương ngã đích tâm đái tẩu, cổn động tại úy lam đích thiên thượng!

Cấp tha đái thượng phồn tinh đích vương quan, tịnh tại hoài trung tương tha diêu đãng,

Tại vân đóa thượng thủ hộ trứ tha, tại thủy diện thượng ánh xuất tha đích hình tượng……

Tương tha phóng tại mân côi tùng trung, sử tha tẩm thấu mân côi hoa hương,

Hào bất động tình địa tương tha trí vu vô ngân đích không khoáng!

Phú dư tha ôn hòa, thấu minh, kim hoàng,

Đương lê minh thời tương tha tống hồi ngã lưu huyết đích hung thang,

Ngã đích tâm tượng thê lương đích bảo bối nhất dạng,

Như đồng thụy ý mông lông đích tinh tinh, thấp nhuận, phương hương……"

Nước mắt của Lý Phóng bất giác sa xuống. Nghĩa phụ của hắn thích nhất chính là khúc hát này. Mỗi khi nghĩa phụ tưởng nhớ tới nghĩa mẫu đều hát khúc này lên. Không biết hiện tại ở đây ai lại đang hát khúc hát bi thương này chứ?