Bất Tử Bất Diệt

Chương 35

Lão đạo sĩ biến sắc không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao chỉ trong chớp mắt cái tên tiểu tử này đã như biến thành người khác. Hắn sao có thể phát ra một đấu chí cường đại như vậy. Một người đang chiến bại sao lại có thể xuất hiện một khí thế tự tin mạnh mẽ đến thế, hắn dựa vào cái gì chứ?

Lão đạo càng lúc càng càng thấy bất an, ngưng thần giới bị. Trong không trung những bông hoa tuyết vẫn bay mù mịt phản chiếu ánh trăng phát sáng rực rỡ

Lão đạo cuối cùng cũng phải ra tay. Hắn thật sự không thể chịu được khi thấy khí thế của đối phương ngày càng gia tăng mãnh liệt. hắn cần phải bóp chết cái khí thế này. Tức thì liền vận phi hoa phi diệp lạc thiên công tới mức cực hạn đem những bông hoa tuyết đang bay trên không trung ép tới người Độc Cô Bại Thiên. Những bông hoa tuyết liền cuốn lại như cuồng phong phát ra những tiếng rít xé không hướng thẳng về Độc Cô Bại Thiên tràn tới.

Những bông hoa tuyết dưới ánh trăng phát sáng một cách mỹ lệ

Những bông hoa tuyết tầng tầng lớp lớp khi còn cách Độc Cô Bại Thiên khoảng ba gang tay thì bị một bức tường khí vô hình chặn lại, muốn tiến thêm một tấc cũng rất khó khăn.

Độc Cô Bại Thiên đột nhiên chuyển động. Hai chân một trước một sau nhảy lên mặt đất, hai tay giao trước ngực tiến về phía trước hét lớn " Cửu chuyển hộ thể, bại thiên nhất kích"

Chưởng lực hùng hậu như sóng biển ngoài khơi tràn tới lão ađọ sĩ. Lão đạo sĩ thật không thể ngờ Độc Cô Bại Thiên lại có khả năng đánh ra một chiêu khủng bố đến như vậy. Tức thì hai tay chập lại vận phi hoa phi diệp lạc thiên công tới cực hạn nghênh đón chiêu cảu Độc Cô Bại Thiên.

"Ầm"

Cả con thuyền đại chấn. Phần trên khoang thuyền bị chưởng lực của hai người đánh vỡ tan, bên trong lộ ra Hứa Vân, Mã Long cùng đám người ai nấy đều đang kinh hoàng thất sắc.. Bọn họ thật không thể ngờ Độc Cô Bại Thiên lại có được công lực như vậy. Cái đám thủy thủ từ phía trên nhìn xuống thấy cảnh tượng như vậy liền hét lên thất thanh rồi nhanh chóng lui về trốn phía sau.

Độc Cô Bại Thiên cùng lão đạo hai chân như muốn quỵ xuống thuyền, từ từ tách rời ra.

Lần này chưởng của Độc Cô Bại Thiên như đánh vào hầm băng, cả người bị hàn khí bao phủ đến thấu xương. Hắn ráng nuốt lấy ngụm máu đang trào lên trong cổ họng. Hồi lâu sau mới mở miệng nói " Lão đạo, quả nhiên là hảo công phu. Thác Bạt Thiên ta thật sự rất bội phục"

Sắc mặt lão đạo sĩ bây giờ cũng trắng bạch nói " Tiểu tử, chiêu Bại thiên nhất kích của ngươi thật khiến ta khâm phục. Chỉ với công lực của ngươi mà có thể đánh ra một kích như thế đủ để nói lên uy lực của chiêu đó rồi. Thật đúng là ky công tuyệt học. Nếu có thêm thời gian thì tiền đồ ngươi nhất định sẽ rạng rỡ. Đáng tiếc là ngươi không thể sống qua tối nay. Ta không thể lưu lại cho Lạc Thiên cung một hậu hoạn có tiềm lực to lớn như vậy được. Hắc hắc, tiểu tử ngươi hãy chấp nhận số mệnh đi."

Độc Cô Bại Thiên cười lớn " Lão tạp mao, ngươi không phải bị trúng gió đó chứ? Ngươi còn muốn lấy mạng của ta? Nói thật cho ngươi biết là ta đã sớm biết các ngươi đi qua đây nên cố tình chờ ở đây để lấy tính mạng các ngươi. Vậy mà ngươi còn trước mặt ta khoác lác sao, thật là chán sống mà"

Lão đạo sĩ cười lớn " Tiểu bối, ngươi dựa vào cái gì mà xuất khẩu cuồng ngôn. Chết đến nơi mà còn hồ ngôn loạn ngữ à"

Độc Cô Bại Thiên nói " Lão mũi trâu, đại gia ta dựa vào thực lực cường mãnh của bản thân . Vừa rồi chẳng qua ta ẩn giấu thực lực nên mới để ngươi chiếm chút tiện nghi. Bại Thiên nhất kích vừa rồi mới là chân chánh thực lực cảu ta"

Lão đạo nói " Dù có là chân chánh thực lực thì công lực ngươi bất quá cũng chỉ bằng ta. Trên thuyền của ta còn rất nhiều người. Chỉ cần ta với ngươi đấu nhau tới sức cùng lực kiệt thì người khác lúc đó sẽ chẳng hao sức gì cũng giết được ngươi"

Độc Cô Bại Thiên đưa ánh mắt khinh miệt nhìn về đám Hứa vân, Mã Long cùng Lục Phong đang hôn mê bất tỉnh cười lạnh " Ai mà can đảm vậy chứ? Bọn chúng à? Hơn nữa ta còn thần công tuyệt học lợi hại hơn vẫn chưa sử dụng"

Hứa ân vừa tức vừa hận muốn ăn tươi nuối sống Độc Cô Bại Thiên nhưng lại không dám nói gì. Mà Long thì sớm đã bị Độc Cô Bại Thiên làm cho khiếp đảm, cứ ngồi trong khoang thuyền bị phá vỡ một câu cũng không dám nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Sắc mặt của lão đạo sĩ nhợt nhạt khi thấy cả đám người bên mình bị một mình đối phương làm cho khiếp đảm liền hét lớn " Thác Bạt Thiên, ngươi có công phu lợi hại gì thì mau lấy ra để bần đạo có thể lĩnh giáo thần công tuyệt kĩ của ngươi"

Độc Cô Bại Thiên nói " Được, lão tạp mao ngươi hãy chuẩn bị cho kỹ đi. Một chiêu của ta uy lực cực lớn, ta sợ một chưởng này sẽ khiến ngươi xương cốt cũng không còn. Ngươi hãy cẩn thận đấy" Nói xong hai tay giao lại nhưng không để trước ngực như hồi nãy mà giơ cao lên khỏi đầu

Lão đạo mặc dù rất tức giận nhưng khi nhìn thấy vậy thì không dám khinh thường, tĩnh tâm ngưng thần

"Lão đạo, ngươi hãy cẩn thận, ta chuẩn bị xuất chiêu đây"

"Ngươi nói nhiều thế làm gì. Mau đánh đi, bần đạo đang đợi đây"

"Ta thật muốn…." Độc Cô Bại Thiên đang nói chợt ngưng lại, cả người chợt nhảy lên, đầu ở dưới, chân ở trên nhảy ùm xuống mặt sông.

Đến khi lão đạo nhận ra chuyện gì thì cũng đã muộn. Khi hắn chạy tới mạn thuyền thì Độc Cô Bại Thiên đã lặn xuống nước, trên mặt sông chỉ còn lững lỡ những cành cây, ngoài ra không có lấy một hình bong nào.

Lão đạo tức giận gầm lên " Thác Bạt Thiên, dù cho ngươi có lên trời hay xuống đất thì cũng có một ngày bần đạo sẽ bắt được ngươi. Lúc đó ta sẽ lột da lóc thịt ngươi ra"

Hứa Vân cùng Mã Long thấy bộ dạng điên cuồng của sư phụ một lời cũng không dám nói, cứ ngồi yên ở trong khoang thuyền.

"Hai ngươi còn ngồi ở đó làm gì? Còn không mau đưa thùy thủ ra lái thuyền truy tìm trên mặt sông đi"

"Dạ, sư phụ"

Chỉ một lúc, đám thủy thủ run rẩy từ dưới khoang thuyền đi lên.

Lão đạo giận dữ hét lớn " Sợ cái gì. Còn không mau đưa thuyền tìm kiếm trên sông cho ta"

Đám thủy thủ vội quay đầu thuyền tìm kiếm khắp nơi nhưng tìm cả giờ đồng hồ cũng không thu được cái gì. Ngay cả trên thuyền nhỏ của Độc Cô Bại Thiên cũng thu được vật nào có giá trị.

Mã Long nói " Sư phụ, tên tiểu tử đó không chừng đã sớm chạy lên bờ rồi"

Lão đạo sĩ chửi " Đồ ngu, ngươi động não một chút đi. Trăng tối nay chiếu sáng như thế này, ta thì lúc nào cũng nhìn vào hai bên bờ khồng hề thấy hắn lên trên bờ gì cả. Hắn chỉ có thể trốn dưới nước mới không bị phát giác thôi"

Mã Long bị chửi mất hứng liền đứng lui ra một bên.

Hứa Vân nói " Sư phụ, tên tiểu tử này nhất định đã bị trọng thương chắc chắn hắn không đủ lực để chạy xa được, nhất định hắn phải xuôi theo dòng mà đi thôi. Chúng ta cừ theo dòng nước mà đuổi theo thì sẽ đuổi kịp hắn. Nếu chậm trễ thì hắn có thể chạy thoát lên bờ mất"

Lão đạo gật đầu " Con nói có lý. Ta cũng nghĩ hắn không có nhiều sức lực như vậy. Tuy nhiên mặc dù hắn xuôi dòng nhưng nước chảy quá chậm. Hắn muốn theo dòng xuống hạ du để lên bờ thì cũng phải tốn không ít sức lực, muốn chạy cũng không thể chạy xa. Xem ra nãy giờ ta đã sai, mau, hướng về hạ du tìm kiếm"

Lúc này, Lục Phong cũng đã tỉnh lại. Vết thương của hắn thật ra cũng không quá nghiêm trọng. Chỉ là tâm thần bị công kích, chỉ cần thổ huyết ra thì cũng không có gì đáng ngại. Nhưng chủ yêu cũng là do công lực của Độc Cô Bại Thiên quá kém chứ thần thức của cảnh giới đế cấp tấn công đâu có tệ đến như vậy. Dù không thể lấy đi tính mạng của hắn thì cũng phải làm cho hắn trở nên si ngốc.

Lời nói của lão đạo nãy giờ hắn đều nghe hết liền mở miệng nói " Sư phụ, vạn lần không được bởi vì làm vậy…."

"Đồ nhi, con đã tỉnh lại rồi, thật làm vi sư lo muốn chết. Con vừa mới tỉnh lại, thân thể còn yếu đừng nên nói nhiều, cứ an tâm dưỡng thương đi" Hiển nhiên lão đạo sĩ đối với hắn hết sức thương yêu, đối đãi hoàn toàn khác.

Lục Phong nói " Đa tạ sư phụ quan tâm. Thương thế của con không có gì nghiêm trọng. Hồi nãy những lời mọi người nói con nghe hết. Ngàn vạn lần không thể hướng về hạ du truy tìm được"

Sư phụ hắn cùng Hứa Vân liền hỏi " Tại sao?"

" Bởi vì tên tiểu tử này rất giảo hoạt. Hắn nhất định chọn lấy con đường mà chúng ta không thể ngờ để chạy trốn. Con đoán hắn nhất định chạy lên thượng du để trốn"

Hứa Vân vỗ tay tán thành " Đúng rồi a, con không nghĩ tới chuyện đó. Tên tiểu tử này vô cùng giảo hoạt. Như vậy cũng rất có khả năng đó lắm"

Lão đạo sĩ đưa tay vuốt râu tỏ vẻ đồng tình

Con thuyền liền quay đầu lên thượng du truy tìm.

Kỳ thật Độc Cô Bại Thiên không hề rời khỏi thuyền nửa bước. Từ nhỏ hắn đã hay chơi trò trốn tìm. Đối với câu " Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất" hắn hiểu rất rõ. Vì vậy ngay khi vừa xuống nước hắn đã bơi xuống đáy thuyền, chỉ để lộ nửa cái đầu trên mặt nước, hai tay thì bám chặt vào thân thuyền. Cũng chính bởi vì con thuyền có dạng hình thang nên ngươi phía trên không hề phát hiện ra ở dưới có ai. Thật ra hắn muốn chạy về phía nào cũng không còn khả năng. Khi ở trên thuyền hắn đã tận hết sức lực để rồi khi xuống nước thì hoàn toàn không còn chút khí lực nào nữa.

Thở mạnh hắn cũng không dám vì sợ lão đạo sĩ cảm ứng thấy được. Cứ im lặng vận dụng Minh vương bất động trong cửu chuyển công pháp để hóa giải hàn khí trong cơ thể. Nhưng lần này hắn thụ thương quá nặng. Mặc dù cuối cùng Bại thiên nhất kích cùng phi hoa phi diệp lạc thiên công của lão đạo sĩ hòa nhau nhưng vết thương lại càng nghiêm trọng hơn khiến cho nội tạng bị chấn thương rất nặng. Lão đạo sĩ mặc dù cũng bị thụ thương nhưng lão ta công lực thâm hậu chỉ cần điều tức một chút là bình thường.

Những lời nói của đám người trên thuyền hắn nghe rất rõ. Đợi khi thuyền quay đầu đi theo thượng du, hắn liền buông hai tay, cả người dùng chút sức lực cuối cùng bơi vào bờ.

Hắn từ từ bò lên trên bờ, bước từng bước khó khăn vào đám cỏ. Chỉ đơn giản gần mười bước mà như đã tiêu hao hết sức lực của hắn. Vừa bước vào tới đám cỏ thì "Bịch" một tiếng, hắn đổ cả người xuống đất.

Thần chí hắn lúc này thật sự không còn sáng suốt nhưng đây không phải là lúc có thể mơ hồ. Đưa ngón tay lên miệng cắn mạnh, một cảm giác đau thấu tim gan khiến cho đầu óc của hắn có đôi chút tỉnh táo trở lại. Sau đó vận dụng chút sức tàn án theo công pháp minh vương bất động trị thương.

Thần chí của hắn cuối cùng cũng không thể sáng suốt nhưng Minh vương bất động thì lại tự động vận chuyển, chỉ là rất chậm.

Cứ từ từ, cả người hắn dần bị bao bọc bởi một lớp băng. Ngay cả cái miệng cũng không có may mắn thoát khỏi. Lớp băng ngày càng dày lên để rồi cuối cùng cả người hắn bị động thành một khối băng.

Độc Cô Bại Thiên đã bị đóng thành băng

Nếu như có người nhìn thấy giữa bầu trời mùa hạ trên phiến cỏ xanh lại có một khối băng lớn như vậy thì chắc chắn phải há mồm ra mà kinh ngạc.

Trời càng lúc càng sáng. Từ hướng đông, tia nắng từ từ chiếu ra.

Khối băng trên bãi cỏ bị ánh mặt trời chiếu vào ngày càng trở nên sáng rực rỡ. Chỉ thấy phía trong khối băng có một nam tử nằm tĩnh lặng trong đó, trên khuôn mặt không hề có một chút biểu hiện thống khổ mà ngược lại rất an nhàn như đang ngủ say. Thời gian dần trôi đi, màu sắc của khối băng cũng dần biến hóa, từ màu trắng trong suốt trở nên như một khối bạch ngọc, nhìn không thấu bên trong. Ngay cả thân hình to lớn của nam tử cũng không còn thấy rõ mà chỉ thấy một bong nhân ảnh mờ mờ ảo ảo bên trong mà thôi.