"Ta là một tên khốn." Độc Cô Bại Thiên rống lên: "Nói đi, nàng thế nào rồi, vì sao lại thế?"
"Tại hạ không biết." Lưu Kim Bát đáp.
"Ta giết ngươi." Độc Cô Bại Thiên không nén được lửa giận, bạt Khấp Huyết thần kiếm chém Lưu Kim Bát.
Đối diện với nhát kiếm sát khí đằng đằng, Lưu Kim Bát bất động, từ từ nhắm mắt lại. Khấp Huyết thần kiếm đặt lên cổ y, kiếm phong lạnh lẽo khiến làn da y nổi gai ốc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng sợ.
"Ngươi dám lừa ta." Sắc mặt Độc Cô Bại Thiên cực kỳ khó coi.
"Tại hạ không lừa, những gì vừa nói đều là thật."
Độc Cô Bại Thiên khẽ động Khấp Huyết thần kiếm, một vết máu xuất hiện trên cổ Lưu Kim Bát, đồng thời hai mắt bắn ra hàn quang, nhìn y chằm chằm.
"Tất cả là do tiểu đệ nhận ra trong mắt Nguyệt nhi, mắt nàng nói lên tất cả."
"Ngươi có vẻ rất hiểu nàng." Giọng Độc Cô Bại Thiên không che giấu được cơn giận.
"Tại hạ rất hiểu nàng, vì thời thời khắc khắc đều để ý đến nàng. Nhưng nàng không hiểu tại hạ, thời thời khắc khắc đều nghĩ đến huynh đài. Nàng cực lực thu thập tin tức về huynh đài, huynh xuất đạo mấy tháng, thực hiện được những gì… nàng đều nắm rõ. Lòng nàng theo huynh phiêu đãng tại giang hồ, huynh là toàn bộ sinh mệnh nàng."
"Đủ rồi, ngươi đúng là lắm lời, nói thẳng vào nội dung mau."
"Hiện tại huynh còn không hiểu? Tại hạ thật sự chỉ từ đôi mắt nàng mà nhận ra những điều đó, biết rằng nàng hi sinh vì huynh. Huynh và nàng gặp nhau mấy lần, lẽ nào không qua ánh mắt mà nhận ra ý nghĩ trong lòng nàng? Không nhậ ra nỗi niềm của nàng."
"Vì sao Nguyệt nhi không nói với ta? Vì sao lại quay lưng với ta? Có việc gì buộc nàng phải làm thế? Ai uy hiếp đến tính mạng ta được? Hiện tại người toàn thiên hạ coi ta là địch nhân, ta còn ngại có thêm một địch nhân lợi hại? Nguyệt nhi ngốc nghếch."
"Hừ. Tự cho mình là đúng. Huynh tưởng mình thiên hạ vô địch chắc, có bản lĩnh thì đừng chạy nữa, đấu với thiên hạ quần hùng. Có bản lĩnh thì cứu Nguyệt nhi khỏi khổ nạn đi."
Mắt Độc Cô Bại Thiên bắn hàn quang: "Nói, nàng đang ở đâu?"
Lưu Kim Bát ủ rũ, ngẩn ra hồi lâu mới nói: "Từ sau khi tham gia Tân thiên vương phong vương đại hội ở Vân sơn, nàng đau lòng vô cùng, trái tim cơ hồ chết lặng, phảng phất biến thành cái xác mất đi linh hồn. Tuy tại hạ theo sát nàng nhưng vẫn bị nàng bỏ lại."
"Cái gì?" Độc Cô Bại Thiên nóng lòng.
"Trước khi nàng biến mất, tiểu đệ từng nghe nàng lẩm bẩm: 'Nhất Định Có Cách…… Nhất Định Có Cách …… Trường Sinh Cốc…… Cầu Trường Sinh……nhưng hiểu nàng nói gì."
Độc Cô Bại Thiên đẩy Lưu Kim Bát ra, giờ hắn đã biết Tư Đồ Minh Nguyệt đi đâu.
"Độc Cô Bại Thiên, tại hạ hy vọng trên đời không có huynh đài, hận vì sao chúng ta sinh cùng thời đại. Nhưng vì Nguyệt nhi, tại hạ hy vọng huynh sống, là ma cũng được, là nhân cũng được, chỉ hy vọng huynh đài tốt với Nguyệt nhi."
Độc Cô Bại Thiên dừng chân ngoái lại: "Ngươi yên tâm, Độc Cô Bại Thiên ta còn hơi thở, quyết không để Nguyệt nhi chịu ấm ức nữa."
"Được, hãy nhớ những lời hôm nay. Dùng con ngựa này đi, huynh đài sẽ đi nhanh hơn." Y nói đoạn nhảy khỏi lưng ngựa.
Độc Cô Bại Thiên phi thân lên ngựa, lập tức đi ngay.
Một thớt ngựa lao nhanh trên đại thảo nguyên, dọc đường tuy không ngừng có người võ lâm ngăn cản, nhưng cao thủ chân chính đều bị bỏ lại phía sau, nên hành trình của hắn rát thuận lợi.
Qua mấy ngày bôn ba, sau cùng hắn cùng đến rìa thảo nguyên.
Chợt mặt đất rung động, một toán nhân mã đen đặc từ xa tiến tới. Vô số kị binh khôi giáp lấp lánh, cầm đao thương, sát khí đằng đằng dàn trận phía trước.
Độc Cô Bại Thiên hít sâu một hơi khí lạnh, không ngờ có quân đội ngăn cản. Chính giữa đội quân có một lá đại kì tung bay, chữ Trần to cỡ cái đầu thêu trên cờ.
"Độc Cô Bại Thiên, còn không mau xuống ngựa chịu trói." Mấy ngàn người nhất tề gầm lên, thảo nguyên vang vang.
Đó là lực lượng quân đội, nếu đơn độc đối chiến, kị binh không sánh được với người võ lâm thông thường nhưng hợp lại liền biến thành một thanh lợi kiếm, một người khổng lồ. Mấy ngàn người này di động rất có tổ chức, kỉ luật, liên tục thay đổi đội hình, phong tỏa lớp lớp con đường hắn phải đi qua.
"Lẽ nào trời muốn Độc Cô Bại Thiên ta vong?"
Sát khí vô biên lan khắp thảo nguyên, mùi vị máu tanh lan tỏa, đó tuyệt đối là cảnh quân tinh nhuệ từng trải sa trường, vào sinh ra tử.
Một viên chiến tướng giục ngựa ra đối diện với Độc Cô Bại Thiên: "Ma vương còn không mau xuống ngựa chịu chết, bọn ta vâng lệnh hoàng đến đến lấy mạng ngươi." Text được lấy tại http://Trà Truyện
"Ta phạm pháp ở đâu, luật nào? Dựa vào đâu muốn lấy mạng ta?"
"Tặc tử lớn mật, chết đến nơi con không hối cải, ngươi họa loạn võ lâm, quấy nhiễu Thanh Phong đế quốc, chẳng phải tội ác cùng cực ư?"
"Ta họa loạn võ lâm, quấy nhiễu Thanh Phong đế quốc từ lúc nào? Ta luôn bị người ta truy sát, phải tự giữ mình, lẽ nào đó là sai lầm? Các ngươi không hiểu thị phi, nhúng tay vào việc võ lâm, cố tình đổ tội cho ta, thì có gì không được."
"Lớn mật, chết không hối cải, giết cho ta."
Vạn con ngựa lao tới, vô số kị binh xông về phía hắn, sát khí ngút trời.
"Mạng ta xong rồi." Độc Cô Bại Thiên than dài.
Trước mặt cả vạn kị binh, sức một người không thể làm được, cái chết chỉ là sớm muộn.
Độc Cô Bại Thiên cầm Khấp Huyết thần kiếm giục ngựa lao tới, kiếm khí rực rỡ vạch thành quang mang yêu dị chém vào binh sĩ, máu văng tung tóe, vô số thi thể rớt xuống. Trận chiến thảm liệt không hề có kèn hiệu, có trống trận, có điều hung hiểm hơn chiến trường chân chính cả trăm lần. Khấp Huyết thần kiếm đi qua chỗ nào là máu văng tóe, kiếm gãy đao cụt bắn khắp không trung.
Mặt đất toàn là thi thể què cụt, máu nhuộm đỏ lòm, huyết khí bốc hơi nghi ngút, hòa thành huyết vụ theo gió bay đi, mùi máu tanh lan khắp chiến trường.
Độc Cô Bại Thiên cạn kiệt sức lực, vô số vết thương khiến thân thể gã run lên, Khấp Huyết thần kiếm trầm xuống, gần như không cầm nổi nữa. Nhưng kị binh vẫn như thủy triều xông tới, càng đáng sợ là mỗi binh sĩ đều không sợ chết, tranh nhau tiến tới.
Hắn muốn chạy, nhưng biết rằng tuyệt đối không thoát dược mấy ngàn kị binh truy kích, dù Thần Hư bộ thần kì hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời bỏ rơi chúng nhân, thời gian kéo dài sẽ kiệt lực, bị kị binh bắt kịp.
"Phập."
Hắn đâm xuyên ngực một binh sĩ, máu nóng phun vào mặt hắn, khiến mắt hắn đỏ lòm. Trong sát na mắt hắn nhòe đi, một cây trường thương vô thanh vô tức đâm vào phía sau ngực, hắn cảm giác được liền rạp người xuống lưng ngựa, nhưng động tác vẫn chậm một chút. Máu văng lên, trường thương cắm vào lưng hắn, cơn đau buốt khiến hắn suýt nữa rớt khỏi lưng ngựa.
Cơn giận nổi lên, hắn vung kiếm chặt đứt trường thương rồi chẻ đôi đầu kẻ đánh lén. Máu đỏ, não trắng cùng bắn tóe, chiến tượng gục ngã trong tiếng ngựa hí vang rền.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
……
Quanh đó hô vang, rồi gầm lên giận giữ, vô số kị binh điên cuồng lao tới, vô số đao kiếm nhắn vào thân thể hắn.
Độc Cô Bại Thiên biết rằng mình vừa giết một đại nhân vật, khiến các binh sĩ phẫn hận. Chiến đấu đến giờ, hắn đã giết vô số kị binh, máu nhuộm đỏ mỗi tấc da thịt, y phục sớm đã biến thành màu đỏ từ lâu, dính sát vào thân thể. Nếu chỉ tính chuyện tìm người bồi táng, hắn đã lấy đủ vốn, hiện tại gần như đờ đẫn, tử vong không còn đáng sợ. Hắn vung Khấp Huyết thần kiếm như cái máy, máu bản thân và của địch nhân liên tục văng lên không.
Lúc hắn cảm thấy kiệt lực, không còn mảy may sức mạnh, cảm giác thương tang nhận rõ được hết nhân thế phù hoa dâng lên trong lòng. Sinh thì sao, tử thì sao, một khoảng sinh mệnh kết thúc thì một đoạn khác lại bắt đầu, sinh tử luân hồi, tịch diệt thiên đạo. Vĩnh sinh và tịch diệt đều là hình thức biểu hiện của sinh mệnh, là cảnh giới nối liền.
Trong thời khắc sinh tử này, óc hắn liên tục nảy sinh cảm ngộ.
Sinh tử cách nhau một đường tơ, tử rồi sẽ sinh, sinh rồi sẽ tử, sinh sinh tử tử, tử tử sinh sinh.
"Ầm."
Đầu óc hắn nổ vang, tinh thần phấn chấn.
Không có sinh, sao lại tử, không có tử, sao lại sinh được? Sinh tử bổn tương thông, chưa hẳn sẽ không nhìn thấu được sinh tử.
Ngay lúc đó, đao kiếm ở ngoại giới trở nên chậm chạp vô cùng, toàn thân hắn đầy sức mạnh. Đao kiếm "chậm chạp" áp sát thân thể bị Khấp Huyết thần kiếm phát ra sau lại đến trước cắt đứt, rồi máu bắn tung tóe. Mấy chục người vây công hắn không tin vào mắt mình, đao kiếm rõ ràng trúng người địch thủ mà cuối cùng kẻ chết là mình, chết mà không nhắm mắt.
Độc Cô Bại Thiên vui mừng cực độc, chỉ muốn thét lên, trong thời khắc sinh tử vừa rồi, hắn đã minh ngộ, tiến một bước dài trên con đường sinh tử. Vốn đó không phải là điều người ở cảnh gới như hắn đạt được, có điều vì nguyên nhân đặc biệt, hắn xác xác thật thật cảm thụ thấy.
"Sinh tử tương thông, tử rồi sẽ sinh, sinh rồi sẽ tử. Ban nãy chân lực của ta cạn rồi lại tái sinh, đúng rồi, đạo lí tương đồng, tử rồi sinh, chân khí cạn là có thể tái sinh. Đao kiếm của đối phương vì sao lại biến thành chậm thế nhỉ? Lẽ nào ta thành tựu được thiên nhãn thông trong truyền thuyết? Ha ha…" Hắn cười vang, gương mặt đầy máu hung hãn vô cùng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó đao kiếm đang chậm chạp trở lại nhanh chóng, hắn cả kinh thất sắc.
"Mẹ nó chứ, lão tử lại là cao thủ trong khoảnh khắc."