Độc Cô Bại Thiên từ sa mạc vào thảo nguyên nhưng đỡi sẵn hắn là vô số cao thủ phục kích. Trận đại chiến này dị thường tàn khốc, máu cùng lửa, sinh cùng tử, chỉ trong một đêm thảo nguyên lại nhận thêm mấy chục u hồn.
Vầng tịch dương ngả về phía tây, thinh không đỏ rực một màu, thảo nguyên thoáng đãng cũng đỏ ối, càng trở nên thê lương. Độc Cô Bại Thiên toàn thân đều là vết thương, mỗi tấc da thịt đều rướm máu mới thoát khỏi trùng vây. Hắn lắc lư cất bước, máu nhỏ dầm dề, hôn hôn trầm trầm suốt nửa ngày, hắn không chịu nổ nữa, gục xuống đất.
Vầng trăng sáng treo cao trên trời, nguyệt hoa như thủy triều tràn về phía hắn, mấy loại thần công trong thân thể hắn cùng vận chuyển, tham lam hút lấy tinh hoa ánh trăng. Nguyệt quang nhu hòa tựa nước ấm, tựa gió mát, dịu dàng vuốt ve thân thể trọng thương.
Đột nhiên, một đạo lam quang từ ngực hắn xạ ra, tạo thành một chiếc bong bóng lớn trùm lên hắn. Quang trụ từ chân trời giáng xuống lam quang, tinh hoa ánh trăng như nộ hải cuồng đào tràn lấp, năng lượng hùng hậu bao phủ mỗi tấc da thịt của hắn.
Mấy loại thần công được năng lượng cung cấp liền vận chuyển thật nhanh, thể phách Bất diệt kim thân tỏa ra bảo quang, kinh mạch phá tổn cùng ngũ tạng lục phủ thụ thương nhanh chóng lành lại.
Tại Nguyệt Quang điện cách xa vạn dặm, một lão phụ nhân từ từ mở mắt, hai đạo quang mạng như thực chất bắn ra. "Lệ tinh của Nguyệt thần. Đây…đây là…" Lão phụ nhân tỏ vẻ ngạc nhiên.
Nữ tử đẹp như thiên tiên cạnh đó nhìn hiện tượng kì dị trên không, tỏ ra kinh ngạc: "Sư phụ, sao vậy, thật ra có chuyện gì? Lệ tinh của nữ thần nào?"
Lão phụ nhân im lặng hồi lâu mới đáp: "Theo truyền thuyết, nữ thần yêu một người không nên yêu, rũ bỏ cả vị trí thần linh cao cao tại thượng để lưu lạc nhân gian. Mấy kiếp yêu thương, mấy kiếp ruột gan tan nát, nữ thần hóa thành người phàm đau lòng rồi ra đi….từ đó không còn thấy nữa, chỉ còn lại tình chi lệ tinh màu lam dưới nhân gian. Đồn rằng nếu tình chi lệ tinh rơi vào tay ngươi năm xưa nữ thần yêu thương, được y dùng nước mắt tình yêu suốt ba kiếp tưới đẫm, lệ tinh sẽ phát sáng, nữ thần lại xuất hiện."
"Quang trụ trên thinh không vừa nãy là sức mạnh phong ấn trong tình chi lệ tinh nối liền với tinh hoa ánh trăng. Tình chi lệ tinh hiện thế phát sáng, người nữ thần yêu năm xưa đã xuất hiện, nữ thần…… nữ thần cũng sẽ xuất hiện…"
"Sư phụ, thật vậy ư? Sao con nghe giống thần thoại quá." Thiếu nữ hiếu kì, "nhưng truyền thuyết này thật cảm động."
"Có lẽ là thần thoại, hoặc là một câu chuyện chân thật, do Bái Nguyệt giáo lưu truyền lại từ xưa."
Vẻ mặt thiếu nữ hoang mang: "Nữ thần vì người yêu mà lưu lạc nhân gian, rồi lại vì người đó mà tan biến…"
Hiện tượng kì dị trên không kéo dài nửa thời thần mới tan, thảo nguyên trở lại tĩnh lặng.
Độc Cô Bại Thiên cảm giác toàn thân đầy sức mạnh, thân thể thụ thương hồi phục như kì tích. Lòng hắn dị thường kích động, dấy lên nguyện vọng muốn lập tức nhìn thấy Tư Đồ Minh Nguyệt.
Cầm Khấp Huyết thần kiếm lên, hắn bắt đầu quay về.
Mấy hôm nay hắn giết mười bảy kẻ cản đường, thấy ánh mắt hoảng sợ trước khi chết của mấy kẻ đó, hắn không hề bất nhẫn, đạp lên thi thể địch nhân tiến bước.
Một thanh niên tuấn mĩ dị thường cưỡi con thuấn mã đối diện với hắn. Lúc mới thấy người này, hắn suýt phát cuồng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Hóa ra là Lưu sư huynh của Tư Đồ Minh Nguyệt, không phải lần đầu hai người gặp mặt nhưng là lần đầu đối thoại.
"Tại hạ Lưu Kim Bát, ở đây cung hầu đại giá Độc cô huynh lâu rồi."
"Không dám nhận đại giá, võ lâm công địch còn đúng đôi phần."
Lưu Kim Bát thản nhiên cười: "Trong lòng Độc cô huynh nhất định phi thường thống hận tại hạ, đúng không?"
"Đã từng."
"Đã từng?"
"Lần đầu tiên thấy huynh đài ở cạnh Nguyệt nhi, ta thật sự thống hận, thậm chí muốn quyết đấu với huynh đài. Sau đó nghĩ thông, yêu một người là yêu tất thảy của người đó, nàng đã tìm thấy hạnh phúc lí tưởng, ta nên cao hứng mới đúng. Tuy nghĩ lại những chuyện đó, trong lòng liền cay đắng vô cùng, nhưng nghĩ đến tương lai, tuế nguyệt qua đi, nỗi đau sẽ nhạt dần, đến khi hóa thành hồi ức đẹp đẽ.
Yêu không phải là chiếm hữu.
Dù thích vầng trăng cũng không thể đem trăng bỏ vào chậu rửa mặt.
Nhưng ánh trăng vẫn chiếu sáng phòng ta.
Yêu một người.
Có thể dùng phương thức khác đểu có được.
Để người yêu trở thành hồi ức vĩnh hằng.
Ôi, nhất thời cảm khái, để huynh đài cười chê."
Lưu Kim Bát nói: "Vậy là Độc cô huynh đã hoàn toàn rũ bỏ được gút thắt trong lòng, từ giờ không hỏi đến việc của Nguyệt nhi nữa?"
"Không, mới mấy ngày trước, ta đúng là như huynh đài nói, triệt để rũ sạch hình bóng Nguyệt nhi trong lòng, nhưng hiện tại ta không đời nào. Ta thật sự nên vả cho mình mấy cái, Nguyệt nhi lớn lên từ bé với ta, vì sao ta lại hoài nghi nàng, tình cảm của ta và nàng sâu như vậy, nàng sao có thể phản bội ta. Nha đầu ngốc đó luôn nghĩ cho người khác, chưa từng nghĩ cho mình, dù bị ấm ức lớn bằng trời cũng giả bộ không có gì. Nguyệt nhi khả ái nhất định vì nguyên nhân đó, cố ý diễn kịch với huynh đài cho ta xem, trong lòng nàng nhất định đau đớn cực điểm." Hai mắt Độc Cô Bại Thiên xạ ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Lưu Kim Bát. Nguồn: http://Trà Truyện
Lưu Kim Bát cảm giác toàn thân lạnh ngắt, bất giác rùng mình: "Hai vị quả nhiên là thanh mai trúc mã, Nguyệt nhi liệu trước được có ngày huynh đài sẽ hiểu trong lòng nàng chỉ yêu mình huynh đài, nhưn không ngờ lại nhanh như vậy. Không sai, tất cả đều chỉ là vở kịch được hợp diễn, đạo diễn là Nguyệt nhi."
Độc Cô Bại Thiên không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.
"Huynh đài có biết cùng lúc Nguyệt nhi tổn thương huynh, lòng nàng thống khổ thế nào không, biết là tổn thương người mình yêu mà vẫn phải làm. Từ khi rời nhà đi học nghệ, nàng chỉ gặp huynh ba, bốn lần, lần nào tim nàng cũng nát tan."
"Yêu người thật sâu mà phải giả bộ thương tổn, yêu huynh đài nhưng buộc phải chôn xuống đáy lòng. Biết là tình yêu có thể đạt được mà lại tự tay đập đi, sống không vui, chết còn gì tiếc nuối. Lúc nàng cắm chủy thủ vào mình huynh, cầm giọt huyết lệ ngưng thành tuyệt tình lệ tinh, linh hồn nàng bắt đầu phiêu linh, tàn tạ…"
"Mộng tưởng từ bé của một thiếu nữ là cùng người yêu thương nắm tay nhau đi đến lúc bạc đầu, nhưng đúng lúc đóa hoa mộng tưởng nở tươi nhất, nàng phải tự tay bóp nát, ném cánh hoa đẫm máu xuống địa ngục."
"Có lẽ cái chết mới là kết cục tốt nhất cho nàng, nhưng nàng không thể chết, muốn vì huynh mà chấp nhận luyện ngục giày vò…"
"Tình yêu bắt nguồn từ linh hồn, toàn tâm toàn ý yêu huynh, nhưng lại tự tay xé tan mối tình ấu, nhất cả vì muốn huynh sống an lành."
"Đóa hoa mềm yếu một mình phiêu linh, héo tàn ở địa ngục."
Lưu Kim Bát gầm lên: "Lúc nàng lặng lẽ vì huynh chấp nhận giày vò khổ sơ thì huynh ở đây? Làm gì? Có phải huynh quên lời thề lúc xưa, hoài nghi lòng trung trinh của nàng, hoài nghi ái tình giữa hai người. Huynh là tên khốn vô tình vô nghĩa."