Sáng hôm sau, Tiêu Lương rời giường ra khỏi phòng, lười biếng duỗi thắt lưng, hoạt động gân cốt, sau đó nhìn thấy Mục Phương ở phòng bên cũng đi ra, vẻ mặt rất hưởng thụ, tinh thần phấn chấn.
“Sớm.” Tiêu Lương chào hỏi Mục Phương.
Mục Phương đánh một cái ngáp rồi nói, “Sớm a, buổi sáng muốn ăn cái gì? Ta đi chuẩn bị.”
Tiêu Lương có chút xấu hổ mà cười cười, Mục Phương hiểu rõ, “Được rồi, chuẩn bị cho Tiểu Tứ Tử điểm tâm bổ dưỡng đúng không?”
Tiêu Lương kỳ thật da mặt rất mỏng, cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền gật gật đầu.
“Yên tâm đi, ta thuận tiện cũng chuẩn bị cho Phi Phi và Công Tôn tiên sinh một ít.” Mục Phương đang lúc nói chuyện, chỉ thấy Tiễn Tử cũng loạng choạng từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy Tiêu Lương và Mục Phương, Tiễn Tử vểnh tai, vẫy vẫy cái đuôi, đi đến bên chân Mục Phương cọ cọ — Đói bụng!
Mục Phương cười cười, vỗ vỗ đầu nó, “Đúng rồi, Thạch Đầu cũng phải tẩm bổ a, nói không chừng sau giai đoạn này sẽ có Tiểu Bố Bố.”
“Chi chi.” Tiễn Tử tràn đầy thích thú mà kêu hai tiếng, đầy sức lực vẫy đuôi – Nhất định sẽ có! Sinh một đám Tiểu Bố Bố khả ai.
Nói về Tiểu Tứ Tứ bọn họ.
Công Tôn rất muốn rời giường đi xem Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương thế nào, hy vọng buổi sáng người dậy sớm hơn sẽ là Tiểu Tứ Tử, như vậy chứng tỏ tối qua hắn ở mặt trên, nghìn vạn lần đừng là Tiêu Lương thức sớm lấy đồ ăn,thế thì Tiểu Tứ Tử sẽ nằm ở trên giường không dậy nổi, vậy là hỏng bét mất! Bất đắc dĩ, tối hôm qua Triệu Phổ điên quá lợi hại, Công Tôn hiện tại ngay cả ngón tay cũng không động nổi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nằm sấp trên giường lo lắng suông không có biện pháp. Triệu Phổ mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài vận động, thuận tiện đem đến một chút thức ăn cho Công Tôn, thấy Công Tôn tỉnh, nháy mắt nháy mắt, cười nói, “Thân ái, không ngủ thêm chút nữa sao?”
Công Tôn liếc trắng mắt, “Ngươi dậy nha? Đi xem Tiểu Tứ Tử bên kia thế nào đi, Tiểu Tứ Tử dậy trước hay Tiêu Lương dậy trước?”
Ngươi là muốn hỏi, tối qua Tiểu Tứ Tử ở mặt trên hay Tiêu Lương ở mặt trên đi? Triệu Phổ gật gật đầu, vui tươi hớn hở đi ra ngoài, Công Tôn nằm bên trong chăn ồn ào, “Xem xong rồi chạy nhanh về nói cho ta biết a.”
“Đã biết.” Triệu Phổ khoát khoát tay, ý bảo hắn yên tâm nằm nghỉ, trước xuất môn hướng trù phòng đi đến, trước hết phải chuẩn bị nhiều thức ăn cho Công Tôn, gần đây trời lạnh, tối qua vận động cũng mệt, thân thể Công Tôn vốn không được tốt, trước lại chạy ngược chạy xuôi màn trời chiếu đất, nhân khoảng thời gian này Tiểu Tứ Tử bọn họ ở chỗ này, hảo hảo bồi bổ hắn.
Triệu Phổ vừa vào trù phòng, liền trông thấy Tiêu Lương ngậm một cái banh bao, cầm theo một hạp thức ăn đi ra.
“Vương gia.” Tiêu Lương nhanh đến chào hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ vui vẻ, tâm nói Tiêu Lương quả nhiên là hảo đồ đệ của hắn, Tiểu Tứ Tử xem ra là bị ăn sạch rồi.
“Vương gia, ta có ninh nồi canh bồ câu.” Mục Phương ở bên trong đối Triệu Phổ nói. Nhóm ảnh vệ cũng đều rời giường, Thanh Ảnh ngậm một cái bánh bao cầm theo hai đại hạp mỹ thực chuẩn bị cho Tiễn Tử và Thạch Đầu, hướng đến phòng chúng nó, bên trong có món Mục Phương đặc chế, canh sâu tốt cho bảo bối trảo ly, đặc biệt vì Thạch Đầu mà chuẩn bị.
“Đều thức rất sớm a.” Triệu Phổ tâm tình tốt đi vào trù phòng, tiếp nhận chén sữa đậu nành Xích Ảnh bưng tới mà uống một ngụm, hỏi “Hôm nay có hoạt động gì không?”
“Hôm nay là mồng một.” Hắc Ảnh nói, “Buổi chiều có lễ hội trên sông, buổi tối sẽ có bắn pháo hoa, đúng rồi, ngày mai là mồng hai sẽ có nhiều thuyền buôn đến, nói là Tùng Giang phủ muốn chuẩn bị đại hội, bán này nọ.”
“Vậy sao?” Triệu Phổ vừa gặm bánh bao vừa hỏi, “Ngày ba ngày bốn thì sao?”
“Ngày ba có hội giao lưu và phẩm trà.” Bạch Ảnh nói, “Cũng là Tùng Giang phủ tổ chức, nghe nói có rất nhiều đoàn gánh hát đến đây diễn hí khúc, còn có điểm tâm các nơi, sáng ngày mùng bốn là hội chùa, tất cả mọi người đi mua đồ này nọ bái Bồ Tát, buổi tối có bắn pháo hoa đón tài lộc, sáng ngày năm hội thần tài, thương hộ mở cửa buôn bán, sau đó buổi chiều đến tối nghe nói có hội thi hoa khôi.”
“Đủ náo nhiệt a.” Triệu Phổ nở nụ cười, nghĩ đến chốc lát buổi tối Công Tôn hẳn là có thể dậy, cùng nhau xem pháo hoa cũng không tồi.
Tiêu Lương cầm theo thực hạp đem đến cho Tiểu Tứ Tử ăn, mới vừa đi tới cửa, liền thấy Thạch Đầu chạy thằng từ gian phòng của nó sang, trong miệng vẫn còn ngậm bánh bột ngô, cọ cọ mở cửa phòng, tiến vào tìm Tiểu Tứ Tử, Tiễn Tử vội vàng cùng đi ra, chi chi gọi – Thạch Đầu, ngươi còn chưa ăn xong, ăn nhiều chút a!”
Tiêu Lương lắc đầu, cũng theo vào trong.
Vào trong phòng, chỉ thấy Thạch Đầu hướng bên trong nhìn xung quanh, Tiểu Tứ Tử đã muốn tỉnh đang làm ổ trong chăn, nằm úp sấp mông hướng lên trời, xương sống, thắt lưng đều đau, hơn nữa trong lòng vẫn còn ấm ức… Tối hôm qua, về sau làm gì hắn cũng không biết, Tiểu Lương tử kia bại hoại! Còn có, phụ thân gạt người!
Tiểu Tứ Tử nằm trên gối đầu, một đôi mắt to nháy a nháy, tâm tình rất là buồn bực.
Chính lúc này, cảm giác bên cạn có cái gì lông xù cọ hắn, xoay mặt, chỉ thấy Thạch Đầu đang cọ cọ, vươn đầu lưỡi, trên khuôn mặt hắn liếm một ngụm.
Tiểu Tứ Tử nhìn Thạch Đầu một cái, “Thạch Đầu, ta đặt bức họa đồ dưới gối đầu, ngươi có hay không từng thấy qua nha?”
Thạch Đầu nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội mà nghiêng đầu – Tiểu Tứ Tử, ngươi nói cái gì nha, ta một câu nghe cũng không hiểu.
Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn nó một chốc, đột nhiên nói, “Ngươi còn không thừa nhận, trên miệng ngươi có vụn giấy!”
Thạch Đầu sửng sốt, vội vàng liếm miệng.
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử vươn tay nằm hai lỗ tai của Thạch Đầu, “Quả nhiên là ngươi, ngươi này tiểu bại hoại!”
“Chi chi!” Thạch Đầu khẩn trương muốn chạy, Tiểu Tứ Tử muốn bắt, nhưng là động một cái, liền quên mất bản thân trên người hiện còn không tiện cử động mạnh, thắt lưng liền đau đến giật mình, liền nằm úp sấp trên giường mà kêu ô ô.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đang bày điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử, vội vàng buông bát chạy đến, “Không sao chứ?”
Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, đảo mắt trừng Thạch Đầu, lại thấy Thạch Đầu đứng cách đó không xa đối hắn le lưỡi, chi chi kêu – Tiểu Tứ Tử, tiểu ngốc tử, tiểu mập mạp ngốc ngốc, làm hả lòng hả dạ Tiểu Lương tử, đáng bị ăn, nhi tử nhà Công Tôn thật là tốt.
Tiểu Tứ Tử chỉ thấy Thạch Đầu ở kia chi chi kêu quanh phòng, lại vừa trưng ra bộ dáng tức chết ngươi, tức giận đến đầu cũng bốc hỏa, chìa tay, nhân thời điểm Thạch Đầu đắc ý chạy quanh phòng, không phân nặng nhẹ cầm đuôi nó mà nhéo.
“Chi chi…” Thạch Đầu vội vàng giãy dụa, nhưng cái đuôi bị nắm, trốn không thoát.
Tiễn Tử cũng đã chạy tới, cọ cọ Tiểu Tứ Tử xin tha, ngoảnh đầu nhìn Thạch Đầu – Thạch Đầu nha, Tiểu Tứ Tử đang giận, không cần chọc hắn thêm đi?
“Tiểu bại hoại!” Tiểu Tứ Tử nhéo cái đuôi Thạch Đầu, đưa tay đánh cái mông phì phì đô đô.
Tiêu Lương nhanh chóng vươn tay đem Tiểu Tứ Tử ôm lấy, cười nói, “Quên đi Cẩn nhi, quên đi. Thạch Đầu cũng chỉ là đùa giỡn thôi mà.”
Thạch Đầu bị nhéo đau cái đuôi, đi đến cái đệm bên cạnh nằm xuống, quay đầu cùng Tiểu Tứ Tử trừng nhau, Tiễn Tử chạy tới, liếm liếm cái đuôi cho Thạch Đầu – Thạch Đầu, có đau hay không a?
Thạch Đầu hơi dẩu miệng – Đau chết, Tiểu Tứ Tử xuống tay thật nặng, còn đánh mông ta.
Tiễn Tử có chút bất đắc dĩ – ngươi cũng thật là, chọc cho hắn nổi nóng làm chi?
Thạch Đầu hất mặt – Ta cao hứng a!
Tiêu Lương đem chén bồ câu ninh đến, uy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ăn hai cái, mùi vị cũng không tệ lắm, tâm tình cũng tốt lên một chút, Tiêu Lương sợ hắn đau, để hắn tựa trên người mình, cẩn cẩn dực dực uy hắn.
Tiểu Tứ Tử ngoảnh đầu nhìn Tiêu Lương, tâm nói – Lần sau nhất định phải ở mặt trên.
…
Công Tôn trong phòng chờ đến lo lắng, nửa ngày sau mới thấy Triệu Phổ thoáng tiến vào phòng.
“Thế nào?” Công Tôn còn không ngồi dậy đã trực tiếp hỏi.
Triệu Phổ nhìn nhìn hắn, “Nga… Tiểu Lương tử đi lấy điểm tâm, nói Tiểu Tứ Tử thắt lưng đau sợ không dậy nổi.”
=0=…… Xong rồi! Công Tôn trong đầu cũng chỉ nhớ đến hai chữ, gấp đến độ nóng nảy, “Ai nha, xong rồi xong rồi mệt ta dạy hắn lâu như vậy, tiểu ngu ngốc, thật sự thất vọng a.”
Triệu Phổ nhìn bộ dáng Công Tôn vừa tức vừa vội, tâm nói, ngươi dạy không tồi, bởi vì là ngươi dạy mới dạy ra một bộ dáng nằm bên dưới.
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Công Tôn nheo mắt, hung hăng nhìn Triệu Phổ.
“Không a…” Triệu Phổ bưng bát bồ câu ninh đi qua, uy Công Tôn ăn, “Ai nha, con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi đừng nghĩ nhiều, cứ để bọn hắn tùy ý đi.”
Công Tôn mặt cau mày nhíu, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng không có cách nào, Tiểu Tứ Tử chính là một đứa ngốc không tiến lên nổi, hơn nữa so với Tiêu Lương, thật sự thực lực kém rất xa. Công Tôn lại đột nhiên hối hận, trước đây không nên dạy hắn đông trùng dị thảo này nọ, hẳn là phải dạy hắn tuyệt thế võ công, tựa như Bạch Ngọc Đường năm đó, cho dù bộ dạng như thiên tiên, bởi vì đủ cường nên có thể nghiễm nhiên mà ở mặt trên.
Triệu Phổ bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt biến hóa của Công Tôn, cười nói, “Thân ái, hảo đáng khinh a!”
Công Tôn liếc trắng mắt, “Không nằm nữa, rời giường!”
“Rời giường a?” Triệu Phổ lo lắng, “Tái nằm thêm một chút đi, buổi tối sẽ đi xem pháo hoa.”
“Nhìn cái gì pháo hoa a.” Công Tôn bĩu môi trở mình xem thường, “Ta đi xem đi Tiểu Tứ Tử đi.” Nói xong, đứng dậy mặc quần áo, ăn này nọ liền loạng choạng ra khỏi phòng, chạy đến hoa viên bên Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vẫn còn nằm trong chăn, cơm đúng là ăn xong rồi, nhưng là vẫn còn mệt, nằm cũng không được ngồi cũng không xong, nằm úp sấp cũng khó chịu, còn bị Thạch Đầu chọc đến tức đầy một bụng. Tiểu Tứ Tử xoa bụng… Được rồi, trướng là vì ăn nhiều, nhưng mà… Tiểu Tứ Tử xoay mặt trừng Tiêu Lương, vẻ mặt mất hứng.
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử thở phì phò cũng không phải biện pháp, chỉ có thể ôm hắn lựa lời mà an ủi, Tiểu Tứ Tử vừa mới tốt lên một chút, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gọi, “Tiểu Tứ Tử.”
“A!” Tiểu Tứ Tử cả kinh, khẩn trương chui vào trong chăn, đem mông mình bao lại, nói “Xong đời, là phụ thân.”
Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử đem mình bao thành cục tròn cùng quả trứng tròn không khác, dở khóc dở cười, “Cẩn nhi, làm cái gì vậy, mau ra đây, đừng để ngột ngạt”
“Đừng!” Thanh âm rầu rĩ của Tiểu Tứ Tử từ bên trong truyền ra, “Phụ thân gạt người.”
Tiêu Lương thấy Công Tôn vội vã vào phòng tìm Tiểu Tứ Tử, giương mắt liền thấy Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn giả làm đà điểu, Công Tôn đi tới, nói “Tiểu Tứ Tử, đi ra! Làm gì vậy?Tân hôn rồi ngày hôm sau liền không để ý đến phụ thân sao?”
“Mới không phải.” Tiểu Tứ Tử ở trong chăn co lại, nhưng vẫn là không chịu ra.
Công Tôn ngồi vào bên giường, Tiêu Lương nói, “Hai người trò chuyện, ta cầm chén đến trù phòng.” Nói xong liền cầm thực hạp đi ra ngoài,
Công Tôn ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử, đưa tay chọt chọt hắn, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, làm sao vậy? Có đau hay không, để phụ thân nhìn xem, phụ thân cấp cho ngươi chút dược.”
“Mới không cần.” Tiểu Tứ Tử xấu hổ đến mặt đỏ bừng, Công Tôn lấy ra thuốc cao, ở mông Tiểu Tứ Tử vỗ nhẹ một chút, “Ngoan ngoan, cởi quần, phụ thân bôi thuốc cho ngươi.”
“Không cần.” Tiểu Tứ Tử che mông, xê dịch vào bên trong giường, Công Tôn nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Tại sao không cần a?”
“Tóm lại… chính là không cần.” Tiểu Tứ Tử mặt đỏ tai hồng.
“Không được a!” Công Tôn còn nghiêm túc nói, “Không thượng dược không được.”
Tiểu Tứ Tử nhăn mặt chun mũi, sau cùng nói, “Vậy… phụ thân đem dược lưu lại, ta chờ Tiểu Lương tử về thượng dược.”
Công Tôn giật mình, “Phụ thân cũng không phải chưa từng thấy qua mông ngươi.”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử lùi về bên trong giường, không chịu cho Công Tôn nhìn đến mông.
Công Tôn không biết làm sao, thở dài một hơi, đem thuốc mỡ đặt trong tay Tiểu Tứ Tử, “Được rồi, đợi Tiểu Lương tử trở về, để hắn bôi thuốc cho ngươi.” ( lấy ck rồi giờ chỉ mình ck nó được thấy thôi … đọc chổ này cảm thương cho anh Tôn quá đi a *trấm nước mắt*)
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, chìa tay cầm thuốc mỡ, để bên dưới gối đầu.
Lúc này, Thạch Đầu lắc lư lắc lư đi đến, cọ cọ Công Tôn, Công Tôn sờ sờ đầu nó, Tiểu Tứ Tử thò tay nắm lấy tai Thạch Đầu một cái.
Thạch Đầu liếc Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, “Phụ thân, ngươi nhìn, Thạch Đầu đã có chưa?”
Công Tôn bật cười, “Làm sao có nhanh như vậy, dù sao cũng phải đợi mười ngày nửa tháng mới có thể nhìn ra.”
Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, nắm lỗ tai Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, ngươi phải thực hiện nguyện vọng, sinh cho ta một Tiểu Bố Bố, sinh không được sẽ không dưỡng ngươi.”
Thạch Đầu nhìn Tiểu Tứ Tử liếc mắt, vươn đầu, chạy ra bên ngoài – Tiễn Tử, theo ta, chúng ta ra ngoài đi dạo.
Tiễn Tử nhanh chóng vui sướng theo sát Thạch Đầu chạy ra bên ngoài, trong lòng thư sướng.