Từ sau đêm mây mưa cùng Cao Bính, thời gian Thuận Tử ở lại trong hình người nhiều hơn trước, nhưng phần lớn là vì được cùng đi tham gia yến hội với Cao Bính. Bình thường, Thuận Tử vẫn thích duy trì nguyên hình hơn, bất kể là nằm trên vai nam nhân, cuộn trong ngực nam nhân, hoặc lắc lư khắp nơi kiếm ăn. Bởi hắn trong hình hồ có thể để nam nhân ôm gọn vào lòng, có thể ngủ cạnh y, có thể chìm trong mùi hương nhàn nhạt trên người y.
Đương nhiên, chuyện tiêu hao thời gian nhất bây giờ của Thuận Tử là bị Cao Bính lật tới lật lui trên giường. Cao Bính thích vừa vỗ về làn da no đủ của hắn, vừa thúc gậy th*t của mình vào trong miệng nhỏ dính đầy bơ, làm Thuận Tử ngâm lên từng tiếng từng tiếng ngọt nị. Cao Bính đặt biệt thích dùng tay xoa nắn cặp mông căng mây mẩy của Thuận Tử, rồi dùng sức mà đâm vào rút ra. Lúc này, Thuận Tử sẽ lắc lắc mông, tạo ra âm thanh dâm mỹ dồn dập, phản ứng vô cùng đáng yêu lại thúc tình.
Cao Bính không phải là một nam nhân túng dục, nhưng kể từ khi da thịt kết hợp cùng Thuận Tử, y liền yêu mất tư vị giao hợp cùng hắn. Mỗi ngày không mò hắn hai cái, không bắn vào miệng nhỏ một hai lần là y thấy cả người khó ở.
Thuận Tử vẫn trước sau đơn thuần không đổi, thích ăn, không làm kiêu không e dè, có thì ăn, không có ăn cũng không phát giận. Một Thuận Tử đáng yêu như vậy, y thật không hểu tại sao gia nãi đa nương huynh đệ tỷ muội trong nhà hắn lại không cho hắn nhiều yêu thương hơn chút? Không yêu thương hắn cũng không sao, để y cưng chìu; Thuận Tử chưa từng đứng nhất không quan hệ, trong mắt trong lòng y, Thuận Tử chính là đệ nhất.
“Hắc xì!”
Thuận Tử hiếm khi biến về hình người, theo Cao Bính đọc sách trong thư phòng, đột nhiên hắc hơi, Cao Bính lập tức bỏ sách, ngẩng đầu hỏi.
“Lạnh phải không? Sao chỉ mặc một kiện y phục? Mùa thu dễ lạnh.”
“Ta béo mà! Không lạnh đâu…”
Cao Bính lập tức kéo áo choàng vắt trên thành ghế xuống, khoác vào người Thuận Tử.
“Em không béo, đây là thịt, thịt thịt mới tốt. Mà dù em có ăn ngon thì vẫn sẽ bị thương hàn cảm mạo, phủ thêm.”
“Cao Bính thiệt tốt!” Thuận Tử cười ngốc.
“Tiểu Thuận Thuận, em là bảo bối của ta mà!” Cao Bính nâng mặt Thuận Tử lên, hạ xuống môi hắn một cái hôn thật mạnh. Mặt Thuận Tử đỏ rần, phốc cái đã biến lại thành nắm, vùi mặt vào trong áo choàng, chỉ chừa lại cặp mông tròn vo đầy lông. Cao Bính bèn nhéo cái mông mây mẩy đấy mấy cái rồi ôm Thuận Tử hình hồ vào ngực, quay lại ghế, bàn tay vẫn không buông tha thịt của Thuận Tử.
“Ngao…” Thuận Tử gọi nhỏ rồi biến lại hình người, nằm trong ngực Cao Bình mà thở hừ hừ, Cao Bính thuận thế cởi vạt áo hắn ra, tách hai chân Thuận Tử ra hai bên tay ghế, bàn tay to linh hoạt chui vào giữa hai chân hắn, một tay thì hoạt động ở phía trước, một tay khai thác phía sau. Miệng nhỏ đêm đêm bị yêu thương nhanh chóng mềm nhũn ra, Cao Bính lột phăng quần con, đặt tiểu huynh đệ ngay miệng nhỏ của Thuận Tử, đỉnh lên hạ xuống liên tục.
“A… A… Bính… Bính Bính… ưm… ha…”
“Gậy của Bính Bính trong động nhỏ của Tiểu Thuận Thuận nè!” Cao Bính nói khẽ vào tai Thuận Tử, Thuận Tử run bắn cả người mà rên ư a, hai tay ôm lấy bàn tay cầm cây thịt của hắn, eo lên xuống phập phồng theo nam nhân, mông cũng vô thức kẹp lấy uốn éo.
“Thuận Thuận bảo bối… thật giỏi…”
“Ha… Ha ưm… Bính Bính… Hư…”
Hóa ra, ngoài ăn ra còn có chuyện hạnh phúc đến vậy.
“Kết quả dò la là thật?”
“Thiên chân vạn xác! Họ Cao đích thật bị thiếu niên linh hồ mê hoặc thần hồn điên đảo.”
“Chậc chậc chậc, trước ra cứ tưởng thiếu niên đó chỉ là thằng mập, ai ngờ là linh hồ, lại còn năng lực bực này.”
“Nè nè lão bản, nói béo cũng không đúng, người ta gọi là đẫy đà đó nha! Ngài xem làn da đó coi, đủ non đủ trắng! Sờ lên chắc chắn như cừu con đấy… Hơn nữa, hắn là linh hồ, không chỉ chiêu tài, còn phục vụ họ Cao đến cái là sảng khoái. Ngay cả tiểu nhân còn muốn thử đây…”
“Đoạt được không?”
“Trừ cây gậy th*t trên người họ Cao ra, con linh hồ đó thích ăn nhất. Chỉ cần tốn ít rượu cùng thức ăn là…”
“Ngươi coi rồi làm đi! Lừa thiếu niên linh hồ tới tay cho ta!”