Oa oa… nóng quá… oa oa… thiệt ngứa… mông ngứa quá… oa oa oa…
Thuận Tử trong hình người, ưỡn ẹo qua lại khắp mặt giường, mồ hôi tuôn như suối, y phục đơn bạc bị hắn cọ bung hết cả ra, nửa che nửa hở, da thịt béo mềm như ẩn như hiện, làn da như bị rót nước nóng nên đỏ ửng lên. Một làn hương ngọt ngấy tràn ngập gian phòng, vừa như mật lại như đường, lại thoang thoảng mùi thịt.
Thuận Tử cọ chân lên đệm, chỉ cần động nhẹ, chỗ hậu huyệt bị chăn ma sát tê rần hết cả, một cảm giác thoải mái tê dại làm hắn run bắn cả người.
“Ưm… ư… Ngứa quá ngứa quá… oa oa…”
Cái mông vừa ngứa vừa nóng, sáo thịt phía trước càng lúc càng ngứa, cả người càng lúc càng nóng. Hắn nóng tới khó chịu. Có phải hắn quá ngốc nên uống lộn thuốc rồi không? Oa oa oa… Sao hắn lại đần như vậy… Hắn là thằng ngu… Oa oa oa… Thuận Tử khổ sở khóc òa lên, vùi cả mặt vào gối mềm.
Cao Bính vừa đẩy cửa bèn thấy cái mông vừa mềm vừa tròn mây mẩy của Thuận Tử đang trần truồng lắc lư. Máu nóng xộc thẳng lên não y. Y hít vào thật sâu để trấn định, nhưng đúng lúc ngửi thấy mùi thịt xen lẫn trong mùi ngấy ngọt của kẹo thì cỗ máu nóng vọt luôn xuống nửa người dưới, đỉnh cái khố của y thành túp liều.
Trấn… trấn định!
Cao Bính quăng cho mình hai bạt tay vang dội mới ôn nhu hỏi han. Thuận Tử lập tức nhào vào ngực y, oa oa gào khóc.
“Oa oa ta là thằng ngu ta là thằng ngu! Oa oa oa… Ta ngu quá… Ta thật vô dụng… Oa… Không ai cần ta… Ta không quan trọng chút nào… oa … oa oa… ô…”
Một sóng hương kẹo ngọt xen lẫn vị thịt đánh úp về phía Cao Bính, nửa người dưới chẳng có mấy lãnh tĩnh của nam nhân càng khó giữ tỉnh táo, hung mãnh kêu gào đòi giải phóng. Theo động tác quá lớn của Thuận Tử, y phục trên người hắn trượt xuống hoàn toàn, hai tay Cao Bính vừa khéo mà chạm hẳn vào da thịt mềm mại nóng hôi hổi, cái cảm giác no đủ trên tay khiến người ta kích động đến cỡ nào.
“Em không có ngốc, em không ngốc, em càng không phải không ai thèm hay vô dụng. Em rất quan trọng… Tiểu Thuận Thuận… Ta sẽ nuôi em mãi mãi… cũng mãi mãi cần em… ngoan…”
Cao Bính nâng cằm Thuận Tử, đùng đôi môi giam chặt cái miệng mềm mại, đẩy Thuận Tử ngã xuống giường, tay kia xoa nắn cặp mông no tròn của hắn. Khi ngón tay xẹt qua đùi trong, Thuận Tử run bắn lên, hổn hển hộc ra một ngụm khí nóng, thắt lưng và mông nâng cao lên chờ mong càng nhiều hơn nữa.
Khi ngón tay Cao Bính quệt tý bơ và đẩy vào tiểu huyệt của hắn, Thuận Tử mới bắt đầu thấy xấu hổ. Hắn dùng tay che kín mặt, cứ ưỡn ẹo miết.
Cao Bính dùng bơ làm mềm cho tiểu huyệt Thuận Tử, mỗi một chỗ y hôn lên đều khiến Thuận Tử sướng phát run, sự vuốt ve khắp mọi nơi ấy làm hắn cực kỳ thoải mái, chỉ có thể sụi lơ ra đó mà rên rỉ thở dốc. Y để đôi cánh tay đẩy đà vòng lên cổ mình, dùng gối lót dưới eo hắn, lại gác hai chân của hắn lên hông mình.
Y cầm gậy th*t cắm thẳng vào, từng chút từng chút chen vào lỗ nhỏ vừa khai phá. Y có thể cảm nhận được vách thịt mềm mại của hắn bao chặt lấy chính mình, có thể cảm nhận được bên trong Thuận Tử đang co rút từng chập, và còn cảm nhận được Thuận Tử đang run lên.
“Tiểu Thuận Thuận… Ngươi đáng yêu nhất…”
Cao Bính vuốt ve gò má phúng phính của Thuận Tử, ấy rồi y đỡ eo hắn, bắt đầu vòng luật động đầu tiên.
“Hm… ưm… a … a a…”
Nho nhỏ, vô tội, ngọt ngấy, những tiếng rên rỉ chẳng làm ra vẻ liên tục thoát ra từ miệng Thuận Tử. Hắn quấn lấy nam nhân, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sướng rơn ập đến từng sóng từng sóng. Cao Bính biến đổi tư thế xuyên xỏ. Thuận Tử cũng mặc y lật mình tới lui, dưới mông như bị một cái cọc bằng thịt liên tục cắm vào rút ra, hắn như bột trong cối, bị nện lại nện lại nện. Hắn chỉ biết như vậy rất sướng, chỉ biết Cao Bính yêu thương mình, chỉ biết nam nhân sẽ không làm gì tổn thương tới hắn.
“A a… ưm… a a… hm… a… Bính… Bính bính…”
“Này… Tiểu Thuận Thuận, em đang gọi ta? Hay là đang gọi ‘bánh’? Hoặc là muốn cái cán thịt này nhanh hơn sâu hơn làm em sướng hơn?
“Oa… Bính bánh cán Bính… Ưm… a… Sướng… Ăn bánh… ăn Bính… cán…” Thuận Tử bị y chọc cái cong làm cho loạn tùng phèo, đến cả bản thân nói gì cũng không biết.
Dù sao thì bất kể là Bính hay bánh vẫn là cán, đại khái đều sẽ biến thành thứ hắn thích nhất.
“Hm ưm… ưm… a a…”
Cao Bính không biết mình đã bắn mấy lần vào trong tiểu huyệt của Thuận Tử, biến nơi giao hợp giữa hai người và một mảnh giường đều dính dấp ẩm ướt. Có vài lần, y không cần cả bơ vẫn dễ dàng đẩy thắt lưng, tiến vào bên trong Thuận Tử, thỏa thích rong ruổi. Y không hề biết mình có thể dũng mãnh tới vậy, chỉ cần nghe thấy mùi hương kẹo ngọt trên người Thuận Tử là thấy bản thân lại sinh long hoạt hổ tinh lực dư thừa, cán thịt lại cứng rắn thẳng tấp chờ y tái chiến.
Thuận Tử càng như một con cá béo ú mà trơn trượt giãy dụa trong ngực y, hoặc chủ động nhếch mông đón hùa theo y. Dâm thanh dâm ngữ vui thích giữa bọn họ khiến bất kỳ hạ nhân nào đi ngang phòng đều phải đỏ tai nóng mặt.
Cao Bính và Thuận Tử chẳng biết chiến bao nhiêu hiệp, hạ nhân ngồi xổm góc tường nghe cảnh xuân cũng lười đếm, từ dán lên ván cửa nghe trộm tới lăn ra ngủ thành cục. Mãi đến màu trắng bạc ẩn hiện ở đường chân trời, lão gia quý phủ của bọn họ mới kêu mang nước nóng vào phòng.
Người lập tức khiêng nước vào phòng, đồng thời len lén nhìn thân ảnh trên giường. Thật ra, ngoại trừ một cục chăn cuộn tròn và lão gia y áo chỉnh tề thì bọn họ chẳng thấy được gì suất.
Thuốc của tam ca là hy vọng có thể thuốc ngã Cao Bính. Người dùng sẽ trở nên dâm dãng và tỏa hương, hùng tính ngửi thấy mùi hương này sẽ dũng mãnh đến mức kim thương không ngã. Kết quả đâu… Thuốc đẩy ngã Thuận Tử! Tam ca sẽ hận rèn sắt không thành thép tới cỡ nào đây!
= = = = =
Lời người biên tập: Trước có giải thích sơ là Bính và bánh đồng âm, hôm nay cũng có 1 từ đồng âm nữa là ‘bính’ trong chạm, xuyên qua, cắm vào… =))))) Cho nên quý vị cứ hiểu là em hồ kêu tên anh, mà anh chơi tró, gài em nó đòi làm mạnh hơn =)))))))