Ba Lục vốn đã loáng thoáng nhận ra thân phận không tầm thường của Chung Minh Cẩn, sau khi nghe Lục Hoài Du nói cậu là đạo sĩ thì đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Mẹ Lục giống như còn hốt hoảng hơn, bà há hốc mồm, rất lâu sau vẫn chẳng thốt nên lời.
Trước khi Lục Hoài Du nói ra những lời này đã đoán được kết quả sẽ như vậy. Nhưng khi thật sự nhìn thấy phản ứng của ba mẹ, anh vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng, không khỏi nở nụ cười tự giễu, hơi rũ mắt, ngay cả ánh mắt lo lắng của Chung Minh Cẩn cũng chẳng nhìn đến.
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, bầu không khí cũng như ngưng trệ.
Rất lâu sau, ba Lục mới khàn giọng lên tiếng: “Ba nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Nói xong ông quay đầu nhìn Chung Minh Cẩn một cái, ánh mắt vẫn ồn hòa, nhưng những người ngồi đây đều hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của ông là gì.
Lục Hoài Du không đợi Chung Minh Cẩn phản ứng đã nắm lấy tay cậu: “Em ấy ở đây, không đi đâu cả.”
Ba Lục liếc nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của họ, cảm xúc trong mắt trở nên cuồn cuộn, cuối cùng không biết nghĩ đến gì rồi nhanh chóng trở thành bất đắc dĩ.
Lúc này mẹ Lục như đã tìm được giọng nói, nhỏ giọng hỏi han: “Có liên quan đến chuyện trước đây ư?”
Nếu không phải từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma, Lục Hoài Du sẽ không phải sống tại nhà bà ngoại lâu như vậy, cũng sẽ không vì bị ma quỷ mê hoặc mà gặp được Chung Minh Cẩn.
Nếu không có mối duyên phận thời thơ ấu, thì cho dù sau này Chung Minh Cẩn vẫn bị gió thổi đến ban công nhà anh cũng chưa chắc có được ở lại hay không.
Nhưng những chuyện đã xảy ra giữa hai người sau đó đều là nhờ sự tồn tại của Chung Minh Cẩn, cả hai mới có thời gian bên nhau nhiều hơn, cho nên Lục Hoài Du chỉ chần chừ trong nháy mắt rồi gật đầu đáp: “Phải.”
Sắc mặt mẹ Lục có phần tái nhợt, nói chuyện cũng khó khăn: “Nhưng con… chẳng phải năm 7 tuổi đã tốt hơn rồi sao?”
Lục Hoài Du nghe xong câu này, cảm giác những nỗi uất ức vì cha mẹ không thấu hiểu trong suốt hai mươi năm qua, tất cả đều tuôn ra như suối tại khoảnh khắc này, rõ mồn một ngay trước mắt.
Khi mới hiểu chuyện, anh nói với mẹ rằng ngoài cửa sổ có người, mẹ đã nói anh nhìn lầm rồi nên bảo anh đừng nói lung tung. Sau cùng anh đã mắt to trừng mắt nhỏ với con ma ngoài cửa sổ đó, suốt đêm không ngủ được.
Còn có một lần lúc ăn cơm, có một con quỷ ăn mặc rách rưới ngồi xổm trước mặt anh, định đoạt lấy cơm của anh, khiến anh sợ tới nỗi chẳng dám ăn phần cơm trong chén của mình. Khi đó ba nói rằng anh là một đứa trẻ đã lớn, phải học cách tự ăn cơm.
Và còn nhiều lần khác nữa…
Cuối cùng là bị nhốt trong một căn phòng ở bệnh viện, dù có gọi ba mẹ thế nào cũng chẳng ai thả anh ra, mà bên cạnh là con quỷ với khuôn mặt dữ tợn đang từng bước đến gần.
Lục Hoài Du bất giác siết chặt tay, tay của anh và Chung Minh Cẩn cùng đan vào nhau, sức lực này khiến máu ở các ngón tay của Chung Minh Cẩn không được lưu thông, đầu ngón tay cũng chuyển sang màu đỏ tím.
Nhưng Chung Minh Cẩn không hề tránh đi mà chỉ cùng ngón cái không bị nắm vuốt ve mu bàn tay của anh, cố gắng để anh thả lỏng. Đồng thời nhịn không được cau mày nhìn về phía mẹ Lục, sửa lại: “Ngư Ngư không phải bị bệnh.”
Những lời của cậu tựa như câu thần chú thi hành ma pháp, khiến Lục Hoài Du đang chìm đắm trong hồi ức của quá khứ nhanh chóng trở về hiện thực.
Đúng vậy, con không bị bệnh, con chỉ nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy mà thôi. Lục Hoài Du nghĩ.
Hơn nữa chuyện này cũng chẳng đặc biệt gì, bởi Chung Minh Cẩn và người nhà của cậu cũng nhìn thấy được.
Khi đối diện với ánh mắt của ba mẹ một lần nữa, đáy lòng Lục Hoài Du đã bình tĩnh hơn. Anh thản nhiên nói: “Con vẫn nhìn thấy được những thứ đó, trước giờ chưa từng thay đổi. Chẳng qua vào năm 7 tuổi, bà ngoại đã bảo con vờ như không thấy nữa, có vậy sẽ không bị coi là có bệnh.”
Chung Minh Cẩn cũng lên tiếng: “Có một số thứ mọi người không nhìn được không có nghĩ là không tồn tại, càng không thể trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của chúng.”
Mẹ Lục bưng hai tay che miệng, hốc mắt chợt đỏ bừng. Nếu Tiểu Du nói là thật, vậy những năm qua họ chưa từng hiểu cho Tiểu Du, và cả những chuyện đã làm với Tiểu Du khi còn bé…
Tay của ba Lục khẽ run: “Bọn chú…”
“Nếu hai người vẫn chưa tin thì có thể mời bà ngoại đến gặp mặt.” Chung Minh Cẩn nói: “Lần trước Tiểu Du trở về đã gặp bà ngoại ngay trên đường.”
Mẹ Lục nói với vẻ kinh ngạc: “Con nói là mẹ của dì?”
“Đúng vậy.” Chung Minh Cẩn gật đầu: “Dì cho con tên họ và ngày sinh tháng đẻ của bà, hoặc thời gian qua đời cũng được.”
Mẹ Lục thoáng do dự, rồi cũng gật đầu: “Được.”
Sau khi Chung Minh Cẩn nhận được ngày sinh tháng đẻ do mẹ Lục viết thì không trực tiếp vẽ bùa mời quỷ, mà bày chu sa và bùa xong bèn quay đầu gọi Lục Hoài Du: “Ngư Ngư đến đây đi.”
Lục Hoài Du mím môi, cũng không từ chối.
Anh đã học xong cách vẽ bùa mời quỷ từ lâu nên vẽ một cách rất lưu loát. Thêm việc anh và bà ngoại là quan hệ máu mủ, trình độ ngang nhau nên xác xuất mời thành công của anh cao hơn người khác rất nhiều.
Quả nhiên sau khi lá bùa bốc cháy, trong phòng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
Thời điểm Lục Hoài Du vẽ bùa, Chung Minh Cẩn đã đeo Liễm Khí Phù, thế nên khỏi phải lo lắng bà ngoại sẽ sợ đến mức không dám đến.
Một lát sau trên sofa xuất hiện cái bóng trong suốt của bà ngoại.
“Bà ngoại ơi.” Lục hoài Du nghẹn ngào gọi.
Bà ngoại đột nhiên được mời đến, trước là sửng sốt, đến khi thấy rõ tình hình trong phòng thì khẩn trương đến chỗ Lục Hoài Du: “Tiểu Du làm sao đó, có phải ba mẹ cháu lại làm chuyện gì quá đáng với cháu không?”
Chung Minh Cẩn lấy từ trong ba lô ra cốc đèn dầu đã đốt vài lần, đưa cho Lục Hoài Du: “Anh đốt đèn đi.”
Nói xong cậu bước đến chỗ cửa sổ, kéo kín các tấm rèm cửa sổ để ngăn chặn ánh sáng.
Trong phòng lập tức tối lại, ánh lửa yếu ớt chậm rãi sáng lên. Sau khi nhìn thấy cái bóng già nua bên cạnh Lục Hoài Du, ba Lục và mẹ Lục đều mở to mắt một cách không thể tin.
“Mẹ?” Mẹ Lục gọi thử.
“Là mẹ.” Bà ngoại xụ mặt chất vấn: “Không phải hai bây làm gì Tiểu Du đó chứ?”
“Bọn con…”
“Khỏi cần nói không có!” Bà ngoại trực tiếp đưa ra kết luận, nếu như không có chuyện gì thì sao Tiểu Du lại gọi bà đến?
Còn có cả cốc đèn để họ có thể nhìn thấy bà, nhất định là liên quan đến chuyện Tiểu Du nhìn thấy ma quỷ rồi. Việc này không khỏi làm bà nhớ đến chuyện Lục Hoài Du bị ba mẹ đưa đến bệnh viện ở suốt một năm trời hồi còn nhỏ.
Nghĩ đến đây, bà cảm thấy tức giận, quay đầu bảo Lục Hoài Du: “Tiểu Du về phòng trước đi, chuyện này để bà nói với ba mẹ cháu.”