Sau khi Chung Minh Cẩn chèo thuyền ra khỏi bờ bèn ngồi xuống đối diện Lục Hoài Du, mặc cho chiếc thuyền gỗ tự trôi trên mặt hồ.
Không lâu sau, bình rượu ấm trên bếp lò đã ùng ùng bốc hơi. Chung Minh Cẩn đặt bình rượu vào hâm nóng xong rót cho anh một chén: “Đây là rượu làm từ hoa mai trên núi, anh nếm thử xem.”
Rượu trong chén sư trắng có màu mơ chim, nếu Chung Minh Cẩn không nói, Lục Hoài Du thật sự chẳng nhìn ra rượu làm từ hoa mai.
Anh tò mò cầm chén rượu, nhấp nhẹ một miếng.
Rượu được hâm nóng rót vào miệng rất ngọt, rất ngon, uống xong trong miệng như mang theo hương hoa mai.
“Uống ngon lắm.” Ánh mắt Lục Hoài Du sáng ngời, uống sạch rượu còn sót lại trong chén.
Chung Minh Cẩn không rót cho anh nữa mà quơ bình rượu nói: “Bình hôm nay sẽ là của chúng ta.”
Lục Hoài Du chống tay dựa vào nệm, chờ tấm tựa tựa lên lan can mạn thuyền mới dừng lại, cơ thể tạo thành một tư thế vô cùng thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Chung Minh Cẩn hỏi: “Sao lại muốn mang rượu đến uống?”
“Nghĩ rằng anh sẽ thích.” Chung Minh Cẩn mỉm cười đáp.
Lục Hoài Du cũng cười theo, bởi vì quả thật anh rất thích.
Trong điều kiện phóng mắt nhìn không thấy ai ngoài bọn họ, lại có tuyết trắng và nước xanh làm bạn này, những chuyện buồn phiền ít nhiều cũng như đã tan biết vào lúc này.
Huống chi còn có người yêu làm bạn và nhâm nhi chén rượu nhỏ, không gì có thể mãn nguyện hơn lúc này.
Hôm nay cả hai đã dành cả buổi sáng trên thuyền, giữa chừng Lục Hoài Du thấy lạnh nên đổi chỗ dựa nệm, rúc vào sưởi ấm cùng Chung Minh Cẩn.
Mãi đến khi uống hết bình rượu, trong bếp lò chỉ còn vài ánh lửa như ngôi sao, Chung Minh Cẩn mới đưa thuyền về bờ.
Lục Hoài Du cũng đợi về rồi mới dành thời gian xem điện thoại, nhớ đến vòng bạn bè đã đăng trước đó, anh bèn mở ra xem phần bình luận trước.
Đương nhiên cũng nhìn thấy hai bình luận của Lý Hạo và mẹ Lục.
Tuy nhiên anh không trả lời trực tiếp, mà chọn vài bình luận khác để trả lời, sau đó mới mở khung trò chuyện của Lý Hạo ra, quả nhiên bên trong có một đống tin nhắn chưa đọc.
Lục Hoài Du hơi do dự, nhìn sang Chung Minh Cẩn: “Đạo diễn Lý nói muốn lấy cảnh trong hồ cho bộ phim tiếp theo, hỏi anh bức ảnh ban nãy chụp ở đâu.”
“Là bộ phim mà dạo này anh đang xem kịch bản sao?” Chung Minh Cẩn hỏi.
Lục Hoài Du gật đầu.
Chung Minh Cẩn trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Chờ một lát đã, nếu anh nhận bộ phim đó thì bảo ông ấy bàn bạc với Tiểu Tranh, không nhận thì thôi.”
Lục Hoài Du trố mắt. Anh đã vào giới vài năm, vì quan hệ tốt với Dung gia nên được thiên vị rất nhiều tài nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được lời thẳng thắn thế này.
Ngơ ngác hồi lâu, anh lẩm bẩm: “Nếu không tiện thì anh có thể trực tiếp từ chối.”
Dù sao đây cũng là lãnh thổ riêng, Lục Hoài Du không chắc liệu sẽ có truyền thuyết hay cấm kỵ gì, anh không muốn Chung Minh Cẩn vì anh mà phá lệ cũ.
“Không có gì bất tiện cả.” Chung Minh Cẩn nói: “Bởi vì hồ nước ở ngay dưới nhà nên chỉ cho người trong nhà sử dụng, sau này cũng không mở làm điểm du lịch. Nếu để ông ấy lấy cảnh thì phải do người trong nhà mới được.”
Chung Minh Tranh đứng bên cạnh nghe xong gật mạnh đầu, ra vẻ anh của em nói không sai.
Mặt Lục Hoài Du nóng bừng, không phải vì anh nhận phim để có thể lấy cảnh, mà vì ba chữ ‘Người trong nhà’ của Chung Minh Cẩn.
Đến khi tâm trạng đã hơi bình tĩnh, Lục Hoài Du lại lên tiếng: “Còn một chuyện muốn nói với em đây.”
“Về rồi nói, chúng ta cùng đi gặp ba mẹ em đi.” Vì là chuyện riêng nên cậu thấp giọng hết mức, dù là Chung Minh Tranh đang ngồi sưởi ấm cách đó không xa cũng không nghe được.
Sau khi hai người chơi trên núi Phượng Phi một tuần, Lục Hoài Du lập tức nhận được cuộc điện thoại liên tục hối thúc anh trở về làm việc của Lâm Nguyên.
Hiếm khi Lục Hoài Du được tự do thoải mái thế này nên đương nhiên không muốn rồi, anh nói một cách miễn cưỡng: “Chẳng phải anh bảo đã sắp xếp kỳ nghỉ nửa tháng cho tôi sao?”
“Đó là do tôi tưởng cậu thất tình nên cho cậu ngày nghỉ để giải sầu. Nếu không thất tình thì chơi một tuần là đủ rồi.”
Lục Hoài Du hùng hồn: “Tôi không đùa đâu, tôi đi gặp phụ huynh mà!”
Lâm Nguyên không tin: “Cậu lái với tốc độ tên lửa hả?”
Lục Hoài Du chỉ muốn có được kỳ nghỉ, chứ chẳng muốn thảo luận về tốc độ gặp phụ huynh của mình chút nào: “Tôi chỉ muốn biết, nếu gặp phụ huynh rồi thì có được kéo dài kỳ nghỉ hay không.”
“Tối đa là ba ngày nghỉ.” Lâm Nguyên cân nhắc chốc lát rồi nói: “Ba ngày sau trở về bàn chuyện ký hợp đồng bộ phim với đạo diễn Lý.”
Kịch bản do đạo diễn Lý đưa, Lục Hoài Du đã xem qua và rất hài lòng. Hơn nữa nếu anh ký hợp đồng phim thì chuyện lấy cảnh cho bộ phim này cũng phải được bàn bạc. Tuy Lục Hoài Du không muốn quay về làm việc, nhưng vẫn không muốn mọi chuyện bị trì hoãn vì mình.
“Được rồi.” Bấy giờ Lục Hoài Du mới đồng ý trở về, cuối cùng còn thở dài: “Xem ra sang năm phải giảm bớt lượng công việc mới được.”
Lâm Nguyên nghe xong trầm giọng: “Cậu nghiêm túc đấy à? Cậu có biết lượng công việc của mình ít hơn sao nam cùng cấp bậc khác trong giới bao nhiêu không?”
“Biết chứ.” Lục Hoài Du đáp: “Nhưng mục đích tôi vào giới ban đầu không phải là muốn đứng hạng nhất.”
Bây giờ nghĩ lại, Lục Hoài Du cảm thấy mình rất trẻ trâu. Lúc trước anh vào giới vì đọc một bộ truyện tu chân có lấy nguyện lực của người khác để thăng cấp, lập tức nhịn không được mà nghĩ, nếu như có nhiều người thích mình thì có lẽ sẽ không cần thấy quỷ hoặc không sợ hãi nữa, vì vậy đã mơ hồ tiến vào giới giải trí.
Bây giờ có Chung Minh Cẩn dạy mình thuật pháp rồi, bản thân anh cũng rất hứng thú với chuyện này. Để có thêm thời gian học, đương nhiên phải giảm bớt công việc bên kia mới được.
Lâm Nguyên nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của anh, tuy có lòng thuyết phục, nhưng anh ta biết nếu dựa theo tính cách của Lục Hoài Du, một khi đã hạ quyết tâm thì nói nhiều cũng vô dụng. Huống chi dùng quan hệ giữa anh và Dung gia, anh ta đâu thể lấy hợp đồng ra gây khó dễ anh.
Bởi vậy trầm mặc lúc lâu mới nói: “Cậu cho tôi thêm thời gian một năm đi.”
Mấy năm qua hai người cũng coi là quan hệ hợp tác, nhưng cũng coi là bạn bè, Lục Hoài Du cũng vì nghĩ cho anh ta mới nói ra kế hoạch của mình sớm như vậy. Thời gian một năm cũng chẳng dài, bèn đồng ý: “Được.”
Lại tiếp: “Nếu anh gặp được hạt giống tốt thì mau mau ký hợp đồng đi, tôi cũng sẽ cho anh dẫn dắt.”
Chút mất mác vừa dấy lên trong lòng Lâm Nguyên lập tức tan thành mây khói, anh ta vờ giận dỗi: “Dẫn dắt người mới gì chứ, có bản lĩnh thì tự dẫn dắt cho tôi đi.”
“Chỉ giảm bớt lượng công việc, chứ có phải lui giới đâu.” Lục Hoài Du nói: “Tôi còn phải kiếm tiền nuôi gia đình mà.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hai người đều hiểu việc giảm bớt lượng công việc chẳng khác nào lui giới. Không chỉ vì bản thân Lục Hoài Du, còn vì cái giới hỗn loạn vốn chóng quên này, một thời gian dài không được hấp thụ ánh sáng, người ta nào còn nhớ đến bạn?
Nhưng chẳng rõ những lời anh nói đã chọc vào chỗ nào của Lâm Nguyên, Lâm Nguyên lập tức nói một cách chí khí: “Sang năm phải chăm chỉ lên, nhất định phải giành cho cậu một phần thưởng có trọng lượng, nếu tương lai cậu còn muốn kiếm tiền cũng sẽ có đủ vốn.”
“Được, tôi sẽ hết sức phối hợp.” Lục Hoài Du đáp.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn gần như ngâm mình trong Tàng Thư Lâu[1] của Chung gia.
[1] Tàng Thư Lâu [藏书楼]: Tàng Thư Lâu là kiến trúc được sử dụng để thu thập và đọc sách ở Trung Quốc cổ đại. Các kiến trúc lưu trữ sách sớm nhất ở Trung Quốc có thể được tìm thấy trong cung điện, chẳng hạn như Thiên Lộc các và Thạch Cừ các vào thời nhà Hán. Sau thời nhà Tống, nhờ sự phổ biến của nghề làm giấy và khuyến khích in sách, dân gian đã xây dựng Tàng Thư Lâu.
Lục Hoài Du cũng vừa biết được ở Chung gia lại tồn tại những thứ như Tàng Thư Lâu, hơn nữa những thư tịch bên trong cũng không nhất định liên quan đến Đạo giáo, mà còn những thứ khác. Thậm chí là những sách cổ không tìm thấy trên thị trường.
Xem liên tục mấy ngày, Chung Minh Cẩn bèn thu dọn vài cuốn định mang đi.
Dưới cái nhìn của cậu, nếu bản thân Lục Hoài Du thích đóng phim, cậu đương nhiên sẽ ủng hộ hết mình.
Nhưng nếu muốn học thuật pháp và muốn phát triện khía cạnh này, cậu sẽ càng vui hơn.
Bởi vì đây là điểm mạnh của cậu, có thể giúp Lục Hoài Du nhiều hơn. Lục Hoài Du cũng có thiên phú về mặt này, trước đó còn lén bàn chuyện này với ba Chung, ông nói anh mà không học thuật pháp thì thật đáng tiếc.
Hơn nữa việc quay phim rất cực khổ, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày cũng rất ít, để lên hình đẹp trước ống kính mà phải duy trì vóc dáng thật gầy, ngay cả những món yêu thích cũng không được ăn nhiều.
Bởi vì còn phải đến gặp ba Lục và mẹ Lục nên hai người trở về thành phố S trước một ngày, mấy bộ quần áo trong vali trước đó cũng đổi thành thư tịch, quần áo thì để lại trong phòng của Chung Minh Cẩn, dù sao mai mốt họ cũng trở về thường xuyên cơ mà.
Sau khi về đến nhà, Chung Minh Cẩn đi sắp xếp đống thư tịch đã mang về, Lục Hoài Du thì đến ban công gọi điện cho mẹ.
Gần đây họ rất ít liên lạc, lúc mẹ Lục nhận được điện thoại còn hơi bất ngờ, nhưng giọng điệu vẫn mừng rỡ: “Tiểu Du đi du lịch về rồi à?”
“Về rồi ạ.” Lục Hoài Du hỏi: “Ngày mai mẹ và ba có rảnh không, con muốn về nhà một chuyến.”
“Rảnh chứ rảnh chứ.” Mẹ Lục vội nói. Ngày mai vốn là ngày cuối tuần, vả lại Lục Hoài Du cũng rất ít khi về nhà nên dù không rảnh họ cũng biến nó thành rảnh.
Lục Hoài Du: “Con muốn dẫn một người về, em ấy là người con thích.”
“Tiểu Du quen bạn gái sao?” Cách một chiếc điện thoại, Lục Hoài Du vẫn cảm nhận được niềm vui trong nháy mắt của mẹ Lục.
Lục Hoài Du đáp: “Không phải bạn gái, là bạn trai ạ.”
Anh vừa dứt câu, đầu bên kia điện thoại bỗng trở nên lặng như tờ, hồi lâu sau mẹ Lục chẳng nói được một câu nào.
Lục Hoài Du bất giác nắm chặt điện thoại, rũ mắt đợi rất mới nói: “Nếu hai người không muốn gặp, ngày mai con sẽ không về.”
Chẳng rõ là do gần đây hiệu quả lời thoại tăng cao hay vì nguyên nhân khác mà giọng của Lục Hoài Du nghe rất bình tĩnh, không nghe ra chút bối rối hay khổ sở nào.
Nhưng mẹ Lục thì ngược lại, nghe anh nói thế thì sốt ruột, vội vã nói: “Đừng đừng đừng, ba mẹ muốn gặp lắm.”
Lục Hoài Du tính toán thời gian rồi lên tiếng: “Có lẽ khoảng 11 giờ trưa mai bọn con sẽ đến.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Hoài Du cầm điện thoại đứng ở ban công hồi lâu, nào ngờ vừa xoay người đã thấy Chung Minh Cẩn đang đứng cạnh cửa cách đó không xa, cậu đến rất lặng lẽ, chẳng biết đến từ lúc nào.
Lục Hoài Du vừa ổn định tâm trạng xong lại có chút hỗn loạn, anh hít mũi đi tới, vòng hai tay ôm lấy thắt lưng Chung Minh Cẩn: “Xin lỗi, có thể bên phía ba mẹ của anh sẽ không suông sẻ như bên em.”
“Không sao.” Chung Minh Cẩn lên tiếng: “Dù họ nhất thời không đồng ý cũng không sao, chúng ta có thể từ từ mà.”
Lục Hoài Du trầm mặc rấu lâu mới ‘Ừ’ khẽ một tiếng.
Anh vốn muốn nói rằng cho dù không đồng ý cũng chả hề gì, dù sao từ nhỏ anh đã bất đồng với ba mẹ, ngẫm lại cũng không có gì phải nói ra. Chung quy anh cũng hy vọng rằng mình sẽ được ở bên người mình thích, có thể nhận được sự chúc phúc của gia đình.
Kết quả hôm sau khi hai người trở về, chẳng rõ ba Lục mẹ Lục đã nghĩ thông hay đã xảy ra chuyện gì. Tuy không tiếp đón Chung Minh Cẩn nhiệt tình như mẹ Chung, nhưng cũng chẳng khác gì người thường tiếp đãi nửa kia của con trai mình.
Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Chung Minh Cân bèn đưa quà mang đến từ núi Phượng Phi.
Trong đó có một hộp trà thượng hạng chỉ sản xuất trên một ngọn núi nào đó ở núi Phượng Phi, ba Lục rất thích trà nên khi nhìn thấy đã vui mừng không ngớt: “Nghe nói sản lượng mỗi năm của loại trà này còn chưa đến 2 cân, không ngờ chú lại có cơ hội uống được nó.”
“Nếu chú thích, sau này mỗi năm có trà mới rồi, con sẽ tặng chú.” Chung Minh Cẩn nói.
Ba Lục nghe xong bỗng sững người, sau đó buông hộp trà trong tay xuống, nhìn sang Lục Hoài Du để dò hỏi.
Lục Hoài Du hiểu được ý tứ trong mắt ông, bèn giải thích: “Quê của Minh Cẩn ở núi Phượng Phi.”
Ba Lục ‘Ồ’ một tiếng, nhưng vẫn không buông được sự hoài nghi trong lòng: “Chú còn nghe nói, những cây trà này đều thuộc về đạo sĩ của Đạo quán ở núi Phượng Phi, mỗi năm có thể cho ra lá trà rất ít.”
Lục Hoài Du nhìn ba mẹ bằng vẻ mặt khá phức tạp, đáng lẽ anh không muốn nhắc đến nghề nghiệp của Chung minh Cẩn, bởi vì một khi nói ra sẽ nhớ đến chuyện trước đây anh luôn nói mình có thể nhìn thấy ma quỷ.
Nhưng hiện tại anh cũng chẳng tìm được lý do nào tốt hơn để giải thích rằng tại sao mỗi năm Chung Minh Cẩn đều nhận được trà mà không cần đi nơi khác, bèn nói thẳng: “Minh Cẩn và người nhà của em ấy là đạo sĩ ở núi Phượng Phi ạ.”