Chỉ là thu hoạch lần này của hắn khá là to lớn, đặc biệt là dáng vẻ của hoàng thượng lúc bình thường mà Lâm Viễn Sơn nói.
Cảm giác như là một người không có võ công, đây là một loại trạng thái kỳ dị.
Các cao thủ võ lâm khác không làm được, hắn lại có thể làm được.
Bình thường nội lực phát tán ra ngoài, chỉ để một tia ở lại trong đan điền, ý nghĩ khẽ động là linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào, hóa thành nội lực mãnh liệt, đây chính là lấy thiên địa hư không làm đan điền của bản thân.
Hoàng thượng có thể làm được như vậy, thế nhưng rất có thể con đường sẽ không giống mình, bình thường không cần nội lực, hơi suy nghĩ là có thể được Thiên Thần phụ thể, trong nháy mắt đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất.
Nói như thế, phụ thể Thiên Thần này đối với hoàng thượng cũng là một loại gánh nặng, không thể luôn duy trì được.
Trạng thái Thiên Thần phụ thể, hắn đều nhìn thấy ở trên người đệ tử Đại Lôi Âm tự và Kim Cương tự, rất là đáng sợ.
Thiên Ma công của hắn đạt đến tầng bốn, Thiên Ma khí rơi vào trong trái tim, kỳ thực cũng đạt đến trạng thái tương tự, thực lực gấp mấy lần bình thường, người khác là Thiên Thần phụ thể, nhưng mình là Thiên Ma phụ thể.
Hắn đã mơ hồ suy đoán ra được một chút bí quyết.
Những võ học có thể để Thiên Thần phụ thể và Thiên Ma phụ thể rất có khả năng đều là võ học cảnh giới Thiên Thần, chỉ cần tu luyện tới cực hạn thì sẽ có thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần.
Kim cương xá lợi thuật là lợi dụng xá lợi, tu luyện tới trình độ nhất định thì bản thân cũng có thể kết thành xá lợi, trực tiếp lấy xá lợi triệu hoán ra Phật Đà phụ thể, uy lực vô cùng, cũng chính là cảnh giới Thiên Thần.
Như vậy Thiên Ma công của hắn thì sao?
Hắn không biết cực hạn của Thiên Ma công ở đâu, bây giờ mình được Thiên Ma phụ thể không phải là không có hậu hoạn, có điều thời gian kéo dài không thể quá lâu, sau khi dùng rất là đói bụng, cần ăn uống rất nhiều.
Lại luyện tiếp thì sẽ có uy lực gì? Có lẽ cũng sẽ tới gần cao thủ Thiên Thần.
Những suy nghĩ này vòng tới vòng lui trong đầu hắn, rốt cuộc hắn đã có nhận thức mơ hồ về cao thủ Thiên Thần, không giống như thầy bói xem voi nữa.
Bọn họ đi từ buổi sáng đến tối, lúc chạng vạng tìm một cái miếu rách nát, cửa sổ cũng biến mất, thế nhưng so với nghỉ ngơi ở dã ngoại còn tốt hơn nhiều.
Nhóm lên một đống lửa ở giữa miếu, các bọn hộ vệ ngồi vây quanh lửa, nói chuyện phiếm giết thời gian.
- Sở Đại tổng quản, ngươi luyện võ công gì, sao lại có tiến bộ nhanh như vậy chứ?
Có một hộ vệ cấm cung hỏi.
Sở Ly cười nói:
- Bích Hải Vô Lượng Công.
- Bích Hải Vô Lượng Công...
Mọi người suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, không có ấn tượng gì cả.
Các hộ vệ cấm cung như bọn họ từ nhỏ đã lớn lên ở trong cấm cung, tu luyện tâm pháp cũng là hàng đầu, chưa từng nghe tới Bích Hải Vô Lượng Công.
Bích Hải Vô Lượng Công ở trong phủ Quốc Công, thậm chí ở trong võ lâm cũng được coi là võ học hàng đầu, nhưng ở trong cấm cung thì lại rất tầm thường, các hộ vệ cấm cung sẽ không luyện cái này, cho nên người biết cũng cực ít.
- Dường như ta đã nghe nói qua về nó.
Một hộ vệ cấm cung cười nói:
- Lúc trước khi lựa chọn võ học, dường như ta đã thấy qua môn tâm pháp này.
- Như vậy xem ra cũng không phải là quá kém.
Bên cạnh hắn có người cười nói.
Sở Ly cười nói:
- Thứ thích hợp với bản thân mới là công pháp tốt nhất, Bích Hải Vô Lượng Công rất là thích hợp với ta, sau đó ta cũng luyện một chút luyện thể thuật, Bạch Hổ luyện dương đồ, được xem như là hỗ trợ lẫn nhau cùng với Bích Hải Vô Lượng Công.
- Bích Hải Vô Lượng Công...
Lâm Viễn Sơn nói:
- Ta biết môn tâm pháp này, nội lực chồng chất, có đúng không?
Sở Ly gật gù.
- Không trách Sở huynh lại lợi hại như vậy.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Nếu như dùng Bích Hải Vô Lượng Công, lại luyện thêm Bạch Hổ luyện dương đồ, nếu không cũng sẽ không chịu nổi được sự bá đạo của nó.
Sở Ly cười nói:
- Kiến thức của Lâm huynh đệ thật là rộng rãi.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Không biết Sở huynh có thể chồng chất lên mấy lần?
- Năm lần.
Sở Ly nói:
- Sáu lần thì có chút vất vả, sau khi dùng qua sẽ bị thương.
- Không trách được...
Lâm Viễn Sơn không ngừng than thở.
Sở Ly bỗng nhiên cau mày nhìn về phía ngoài miếu.
Lâm Viễn Sơn vội vã nhìn sang, không phát hiện ra có gì dị dạng cả.
Sở Ly nói:
- Có cao thủ tới đây, mọi người nên cẩn thận!
Hắn vừa dứt lời, hai bóng đen đã bắn vào trong miếu, đánh tới chỗ của Lâm Viễn Sơn.
Sở Ly che người ở trước mặt của Lâm Viễn Sơn, song quyền phân biệt đánh ra.
- Ầm! Ầm!
Hai tiếng trầm thấp vang lên, thế công của hai bóng đen bị ngăn cản, thân thể lộ ra.
Bọn họ một cao một thấp, tướng mạo rất bình thường, đứng ở trong đám người không ai sẽ chú ý tới bọn họ. Thế nhưng hai mắt bắn ra tinh mang về bốn phía, nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn Sơn phía sau lưng của Sở Ly, dường như có mối thù hận khắc cốt ghi tâm, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhào lên.
Lâm Viễn Sơn cau mày nhìn bọn họ.
Sở Ly nói:
- Lâm huynh có nhận ra bọn họ không?
- Chưa từng thấy.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Ta không ra cấm cung, cũng không có kẻ thù gì cả.
Hai người lần nữa nhào lên.
Tám hộ vệ cấm cung chung quanh đã kịp phản ứng lại, che ở trước người của Sở Ly và Lâm Viễn Sơn, đánh về phía hai người mặc áo đen này. Trong tám hộ vệ cấm cung này có một cao thủ Thiên Ngoại thiên, còn lại đều là Tiên Thiên.
Kình phong phân tán, Sở Ly và Lâm Viễn Sơn lùi về phía sau vài bước, nhìn tám người vây công hai người.
Hai người này có thân pháp rất nhanh, tu vi thâm hậu, trong vòng vây công của tám người vẫn rất thành thạo điêu luyện, còn chiếm thế thượng phong.
- Cao thủ Thiên Ngoại thiên?
Lâm Viễn Sơn nhíu mày nói.
Hắn càng thấy khó có thể tin:
- Ta không trêu vào cao thủ Thiên Ngoại thiên bao giờ.
Nếu là ở Thần Đô, nhìn thấy cao thủ Thiên Ngoại thiên thì cũng không có gì phải ngạc nhiên cả. Đặc biệt là Vương phủ hoặc là cấm cung, ở vùng hoang dã như vậy nhìn thấy cao thủ Thiên Ngoại thiên thì lại rất khác thường, có thể điều động cao thủ Thiên Ngoại thiên, rất có thể không phải là người bình thường.
- Các ngươi là người phương nào?
Sở Ly trầm giọng hỏi.
Hai người bĩu môi, ra vẻ trào phúng.
Không phải Sở Ly là người thông minh tuyệt đỉnh sao, sao lại hỏi câu hỏi đần độn như vậy chứ, ai ngu ngốc mà đi trả lời hắn nha?
Sở Ly lại nói:
- Các ngươi muốn như thế nào?
Hai người nở nụ cười gằn.
Sở Ly lắc đầu một cái, nhìn về phía Lâm Viễn Sơn:
- Lâm huynh đệ, là vì ngươi mà tới.
- Ta không đắc tội với người nào mà?
Lâm Viễn Sơn có chút không rõ.
Sở Ly nói:
- Bọn hắn tới đây là vì thân phận của ngươi, bọn họ muốn biết bí ẩn của cấm cung.
- Vậy bọn họ là ai?
Lâm Viễn Sơn cau mày.
Sở Ly cười cợt:
- Muốn biết bí ẩn của cấm cung, không ngoài những người kia, có lẽ là Quang Minh Thánh giáo?
Hai người áo đen đang động thủ biến sắc, lúc này bọn họ mới biết Sở Ly danh bất hư truyền.
- Hừ!
Trong lòng bọn họ lập tức nổi lên sát ý, thân thể đột nhiên biến hóa, trên người tỏa ra khí thế giống như núi như biển, chẳng khác nào đổi thành hai người khác, từ thỏ hóa thành mãnh hổ.
Sở Ly cười ha hả, nắm Lâm Viễn Sơn rồi lóe lên chạy ra ngoài miếu.
Hai người ngẩn ra, đuổi theo.
Đối với những hộ vệ cấm cung này, bọn họ không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, không hề có chút giá trị nào cả, chỉ có Lâm Viễn Sơn bị mang đi kia mới là người mà bọn họ muốn.
Các hộ vệ cấm cung theo sát ở phía sau, trong thời gian ngắn đã biến mất không còn thấy cái bóng của hai người đâu nữa.
Sở Ly mang theo Lâm Viễn Sơn nhanh chóng rời đi, phía sau có hai người mặc áo đen dần dần áp sát.
Lâm Viễn Sơn nói:
- Sở huynh, ngươi đi trước đi.
Sở Ly bật cười nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Hắn dứt lời đột nhiên tăng tốc, lần nữa kéo dài khoảng cách với hai người mặc áo đen.
Lâm Viễn Sơn nói:
- Bọn họ quá lợi hại, sợ rằng Sở huynh không phải là đối thủ của bọn họ.
- Bọn chúng không đuổi kịp chúng ta được đâu.
Sở Ly cười nói:
- Đám người Quang Minh thánh giáo này đúng là thú vị, muốn thăm dò bí ẩn cấm cung, chẳng lẽ muốn Hoàng Thượng sao?
- Đây là chuyện không thể nào.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu:
- Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần, bọn họ tới cửa sẽ là tự tìm đường chết.
- Như vậy thì chuyện này cũng quá là kỳ quái.
Sở Ly nói.
Hai người như một vệt khói lượn lờ rời đi, nhìn như rất chậm, thế nhưng hai người mặc áo đen liều mạng thúc giục khinh công, dần dần thu hẹp lại khoảng cách giữa song phương.