Sở Ly rót ra một chén rượu cho Lâm Viễn Sơn rồi hỏi:
- Lâm phụng chiếu không mang hộ vệ tới đây hay sao?
- Chỉ có mấy người bọn hắn mà thôi.
Lâm Viễn Sơn chỉ chỉ về phía mấy tên thị vệ đang ngồi ở cách đó không xa:
- Bọn họ đều là hộ vệ, có điều hoá trang thành thị vệ, tránh cho người ta chú ý, cũng may trong cảnh nội của phủ Quốc Công yên tĩnh, khiến cho ta kinh ngạc một trận.
Sở Ly cười nói:
- Vạn nhất những trân bảo này bị người ta cướp đoạt, như vậy quả thật là...
Lâm Viễn Sơn cười khổ nói:
- Dọc theo đường đi ta lo lắng sợ hãi, một khắc cũng không dám thả lỏng, ngay cả ngủ cũng không ngon được!
Sở Ly nói:
- Bọn họ biết trong lúc Đại công tử đại hôn không thể trêu chọc, cho nên mới đều trở nên thành thật, bằng không, quả thực rất khó nói hai xe trân bảo này có thể bị cướp đi hay không!
- Vẫn là Đại công tử có cách trị, không ngờ lại yên tĩnh, hài hòa như vậy.
Lâm Viễn Sơn cười nói.
Sở Ly lắc đầu than thở:
- Trận phong ba trước đó Lâm phụng chiếu cũng nghe nói qua rồi đó, phong ba vừa qua, cho nên mới có thể thành thật được như vậy, bình thường cũng không được an ổn như thế, vì vậy Lâm phụng chiếu nên cẩn thận thì hơn.
- Thì ra là như vậy.
Lâm Viễn Sơn gật gù.
Trong lúc mọi người náo nhiệt, Đại công tử kết thúc lễ nghi bái đường phiền phức, bắt đầu chúc rượu mọi người, bên trong đại sảnh càng ngày càng trở lên náo nhiệt.
Trong lúc đó Sở Ly bắt đầu tuần tra phủ Quốc Công một lần, để xem có hạng người giá áo túi cơm tự chuốc nhục nhã hay không.
Đi một vòng, hắn trở về bên cạnh bàn, tiếp tục nói chuyện cùng Lâm Viễn Sơn, mời rượu.
Hắn có thể nhìn thấy tâm tư của Lâm Viễn Sơn, cho nên có thể nói chuyện theo, hơn nữa lại có rượu ngon kích thích, cho dù lòng dạ của Lâm Viễn Sơn thâm trầm, làm việc cẩn thận thì cũng không thể không bỏ đi lòng đề phòng mà xưng huynh gọi đệ cùng Sở Ly.
Sau phồn hoa, phủ Quốc Công có vẻ khá là trống rỗng.
Sở Ly từ biệt đám người Tiêu Thi và Tiêu Thiết Ưng, rời khỏi phủ Quốc Công, đồng thời cùng Lâm Viễn Sơn trở về Thần Đô.
Phủ Quốc Công không thể tùy ý để những người này một mình trở về, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện thì bên này sẽ khó thoát khỏi quan hệ, cho nên để Sở Ly hộ tống là chuyện không thể tốt hơn được.
Lúc sáng sớm, đám người Sở Ly đã rời khỏi phủ Quốc Công, hướng về Thần Đô mà đi.
Bọn họ phóng ngựa chạy như bay, chỉ cần hai ngày là đã có thể đến được Thần Đô.
Sáng sớm bầu không khí trong lành hợp lòng người, tâm tình cũng cảm thấy khoan khoái nhẹ nhàng không tên.
Sở Ly và Lâm Viễn Sơn sóng vai nhau mà đi.
- Sở huynh, kỳ thực căn bản không cần thiết phải hộ tống chúng ta như vậy.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Trong cảnh nội của phủ Quốc Công cực kì bình an, sẽ không có chuyện gì cả. Lại nói, hiện tại chúng ta cũng không còn trân bảo nữa, cho nên càng không thể gặp phải phiền phức được.
Bây giờ hai người xưng hô với nhau là huynh đệ, ngày hôm qua uống rượu tâm tình khiến cho Lâm Viễn Sơn đã coi Sở Ly là tri kỷ, cảm tình đột nhiên sâu sắc hơn trước đó rất nhiều.
Sở Ly lắc đầu một cái.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Tiêu huynh lo lắng cái gì vậy?
Sở Ly nói:
- Người trong võ lâm không sợ chết, bọn họ vì trả thù phủ Quốc Công mà thà rằng đồng quy vu tận cũng không từ nan. Trong lúc đại hôn ta đã bắt được mười mấy cao thủ, tất cả đều có một thân tu vi, nhưng lại không biết sống chết, muốn liều mình ám sát Đại công tử!
- Ài... huyết tính của những người trong võ lâm này quá là thừa thãi.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu than thở:
- Ta rất là khâm phục, đáng tiếc không thể dùng cho mình, nếu như là ra trận giết địch, quả thực là tốt biết bao, đúng không?
- Đúng thế.
Sở Ly gật đầu nói:
- Những người này cực kì cố chấp, ta rất kính nể, nhưng không có cách nào thuyết phục được bọn họ.
- Vậy Tiêu huynh định xử lý như thế nào?
- Phế bỏ võ công.
Vẻ mặt của Lâm Viễn Sơn có chút đành lòng:
- Kỳ thực phế bỏ võ công rất là nghiêm trọng, không võ công thì cũng coi như xong!
- Không phế võ công thì cũng chỉ có thể lấy tính mạng của bọn họ mà thôi.
Sở Ly lộ ra bất đắc dĩ:
- Nhân vật như vậy quả thực ta không đành lòng giết, thế nhưng nếu không giết, bọn họ sẽ tạo thành lực phá hoại rất là kinh người, làm không cẩn thận sẽ khiến cho hộ vệ của phủ Quốc Công mất mạng.
- Như vậy cũng đúng.
Lâm Viễn Sơn gật đầu.
Sở Ly nói:
- Phế bỏ võ công cũng coi như là vạn sự đại cát, bọn họ muốn khôi phục thì có thể luyện từ từ, cho dù không luyện lại được như cũ thì ít nhất cũng có thể mạnh hơn cao thủ phổ thông.
- Tuổi của bọn họ đều không còn nhỏ, rất khó trở về đỉnh cao được nữa.
- Đúng rồi, Lâm huynh đệ ở trong cấm cung, kiến thức rộng rãi, có biết có biện pháp gì khiến cho võ công bị phế bỏ khôi phục lại hay không?
- Cái này sao...
Lâm Viễn Sơn suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái rồi nói:
- Dường như không có biện pháp gì cả, mọi người đều biết, cứu người thì rất dễ dàng, khôi phục võ công thì lại rất khó.
- Hoàng thượng có thể làm được không?
Sở Ly nói:
- Hoàng thượng là cao thủ Thiên Thần mà.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Cao thủ Thiên Thần cũng chỉ là cao thủ võ công, không phải là Thiên Thần thực sự.
Trong lòng Sở Ly mừng thầm, cười nói:
- Có người nói cao thủ Thiên Thần có thần thông khó mà tin nổi, có thể thấy rõ vạn vật, không chỗ nào có thể che giấu!
- Mọi người đều không hiểu cao thủ Thiên Thần, cho nên mới nghe sai đồn bậy như vậy.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Kỳ thực không được quỷ quái như vậy, bình thường ta vẫn ở bên cạnh hoàng thượng, không phát hiện ra hoàng thượng có điểm gì không giống cả.
- Như vậy nhất định uy thế của hoàng thượng sẽ rất kinh người, đúng không?
Sở Ly nói.
Lâm Viễn Sơn bật cười nói:
- Hoàng thượng cũng giống như những người luyện võ công khác, vô cùng ôn hoà, có điều mọi người đều không dám khinh thường người. Bình thường hoàng thượng rất là ấm áp, một khi phạm lỗi, như vậy người sẽ trở mặt vô tình.
- Gần vua như gần cọp mà.
Sở Ly cười nói.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu bật cười, nhưng không có nói ra lời nào bình phẩm.
Sở Ly nói:
- Ta rất tò mò đối với cao thủ Thiên Thần, đáng tiếc lại không có phúc phận ở bên cạnh hoàng thượng.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Kỳ thực theo ta thấy, hoàng thượng cũng giống như người bình thường, không giống cao thủ võ công.
- Cao thủ Thiên Thần đó.
Sở Ly nói.
Lâm Viễn Sơn nói:
- Những năm gần đây, dường như hoàng thượng vẫn không động tới võ, theo ta được biết, cao thủ Thiên Thần là người có thể được Thiên Thần phụ thể, cũng không phải là bản thân mình chính là Thiên Thần!
Sở Ly nhíu nhíu mày:
- Thiên Thần phụ thể sao?
Hắn có ý kết giao với Lâm Viễn Sơn, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là muốn thăm dò đến bí mật của cao thủ Thiên Thần, còn nữa, trong cấm cung có một người thân cận, như vậy cũng vô cùng có ích đối với tương lai của hắn.
Lâm Viễn Sơn này làm việc thật cẩn thận, cũng may là hắn dựa vào rượu ngon, lại lợi dụng Đại Viên Kính Trí, trong hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hòa thì mới khiến cho đối phương bỏ lòng đề phòng mới mình. Nếu như bỏ qua cơ hội này rất khó để kết giao với hắn.
Càng quan trọng hơn chính là, tâm tính của Lâm Viễn Sơn này đủ tốt, cũng không phải là hạng người lương bạc, có thể tin tưởng, có thể hợp tác được.
Lâm Viễn Sơn nói:
- Nếu như bốn Đại tông phái đều có loại bí thuật này, kỳ thực chính là cao thủ giả Thiên Thần cảnh, một khi thi triển ra Thiên Thần phụ thể, là Thiên Thần khống chế bọn họ, sau đó sẽ tạo thành tổn hại đối với thân thể. Mà đa số loại bí thuật này đều sẽ mang tới phản phệ cực mạnh, một đời không thi triển được mấy lần... Mà cao thủ Thiên Thần thì lại có thể khống chế Thiên Thần, hơn nữa sau khi Thiên Thần phụ thể lại không có hậu hoạn gì cả.
- Đây chính là cao thủ Thiên Thần hay sao?
Sở Ly kinh ngạc.
Lâm Viễn Sơn cười nói:
- Như vậy còn chưa đủ sao? Một khi Thiên Thần phụ thể, không người nào có thể địch lại được, hơn nữa một ít Thiên Thần thần thông cũng có thể thi triển ra, một người địch một quốc gia, đây chính là cao thủ Thiên Thần!
Hắn nói xong vẻ mặt rất là say mê ngóng trông.
Sở Ly cười nói:
- Lâm huynh đệ cũng muốn trở thành cao thủ Thiên Thần sao?
- Ta thì lại không thể.
Lâm Viễn Sơn lắc đầu nói:
- Cao thủ Thiên Thần không phải là cảnh giới mà người nào cũng có thể đạt đến được, Sở huynh, ngươi hiếu kỳ như vậy là cũng muốn trở thành cao thủ Thiên Thần sao?
- Đúng vậy.
Sở Ly thản nhiên thừa nhận.
Hắn biết muốn ở cùng với Lâm Viễn Sơn, thẳng thắn là tốt nhất, Lâm Viễn Sơn rất hận người lừa dối hắn.
Lâm Viễn Sơn cau mày nói:
- Khó… Khó!
Sở Ly cười nói:
- Lâm huynh đệ biết có biện pháp gì hay không?
- Tu luyện võ học trấn phái của bốn Đại tông phái là có thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần.
Lâm Viễn Sơn trầm ngâm nói:
- Có điều chuyện này càng ngày càng khó... Ngoài ra, dường như cũng không có biện pháp gì khác nữa cả.