Bạch Bào Tổng Quản

Chương 239: Loạn hoàn

Sở Ly bình chân như vại, tay không rời khỏi sách, đây là chuyện nằm trong dự liệu.

Tô Như đoạt lấy sách của hắn, sẵng giọng:

- Bên Thanh Mãng sơn có hai lão giả đến, đều là cao thủ Thiên Ngoại thiên, nhất định là đến bức đám người sư bá giao người ra!

Sở Ly nói:

- Chỉ là hai cao thủ Thiên Ngoại thiên mà thôi.

Tô Như suy nghĩ một chút, trả sách lại cho hắn, lại ngồi vào phía đối diện với hắn:

- Đám người sư bá sẽ giao người ra sao?

- Bằng vào sự thông minh của các nàng... sẽ!

Sở Ly thả sách xuống, cầm một khối điểm tâm đưa vào trong miệng, vào miệng lập tức bị hòa tan, mềm mại trơn mềm.

Bọn họ biết mình là Thiên Ngoại thiên, không sợ cao thủ Thanh Mãng sơn.

Đổi lại là chính mình sẽ nhân cơ hội ám hại Thanh Mãng sơn một cái. Chỉ là không biết nhân vật đời trước của Tuyết Nguyệt hiên có mưu trí bậc này hay không.

Tô Như nói:

- Mọi người đều rất kính nể ngươi, muốn lĩnh giáo đao pháp của ngươi một chút đó.

Sở Ly cười nói:

- Ta chỉ thuần túy dựa vào cảnh giới để bắt nạt người, nào có gì có thể lĩnh giáo cơ chứ?

Tốc độ nhanh, lực lượng mạnh, vận chuyển tâm pháp Xá Thân Tuyệt Mệnh đao của hắn. Khi đó trường đao được dùng xem như là phi đao, một đòn trí mạng. Đây chính là đao pháp đã giết chết Phùng Thiếu Vinh.

Về phần đao pháp hiện tại hắn đang luyện, là một phần Đao Quyết tìm được ở trong đầu - Loạn Hoàn Đao Quyết.

Loạn Hoàn Đao Quyết tương tự với thái cực đao ở hậu thế, tuyệt nhiên không giống với Xá Thân tuyệt mệnh đao của mình, liên miên không dứt, dẻo dai mà hoà hợp.

Dùng Loạn Hoàn Đao Quyết, lại bỗng nhiên nghĩ tới Xá Thân Tuyệt Mệnh đao, như vậy sẽ có hiệu quả tốt nhất.

- Ngươi nói như vậy, mọi người sẽ cảm thấy là ngươi kiêu ngạo đó.

Tô Như cười nói:

- Tô sư tỷ cũng muốn để ngươi luận bàn cùng mọi người một hồi.

-... Muốn hạ nhiệt độ cho mọi người sao?

Sở Ly nói.

Tô Như đã đứng vững, hiện tại hắn có thể áp đảo mọi người mà không cần phải cố ý. Không cần lại tự làm khổ mình nữa.

Hắn cũng nhìn ra, trận này đệ tử Tuyết Nguyệt hiên cao hứng quá mức, giống như được giải phóng, tự do. Suy nghĩ như vậy khi lang bạt võ lâm sẽ rất nguy hiểm, phải làm yên tĩnh một chút.

Tô Như nhẹ nhàng gật đầu:

- Tô sư tỷ sợ ngươi không đồng ý.

- Được rồi. Ta đồng ý.

Sở Ly nói.

- Vậy bây giờ đi thôi!

Tô Như hưng phấn nói:

- Cho bọn họ mở mắt một chút!

Nàng cũng cảm thấy mọi người lạc quan quá mức. Chết đi Phùng Thiếu Hoa và Phùng Thiếu Vinh, lẽ nào Thanh Mãng sơn không có cao thủ nữa hay sao?

Hai người rời khỏi tuyết hồ, xuyên qua rừng cây dày đặc đi tới luyện võ trường.

Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu lên trên luyện võ trường, mọi người đang luyện tới khí thế ngất trời, phía đông là nữ tử, phía tây là nam tử, vẫn phân biệt rõ ràng như vậy.

Nhìn thấy Sở Ly theo Tô Như tới đây, mọi người chậm rãi vây quanh hai người.

Dương Lăng Phong tiến lên chào đón, cười to nói:

- Đỗ huynh. Đến đây, biểu diễn đao pháp một lượt cho chúng ta xem đi!

Sở Ly cười nói:

- Thực sự muốn ta bêu xấu sao?

- Đỗ huynh, lúc trước ngươi đã quá đáng quá mức rồi!

Dương Lăng Phong kêu lên:

- Không ngờ lại lừa gạt chơi đùa chúng ta như vậy đó!

Sở Ly ôm quyền một cái với mọi người, biểu thị vẻ áy náy.

Tô Thanh Điệp nói:

- Đỗ huynh. Chúng ta luận bàn mấy chiêu, để bọn họ mở mang tầm mắt.

Sở Ly nói:

- Cũng được, vậy thì so tài, xin mọi người góp ý một chút.

Tô Thanh Điệp lườm hắn một cái, rút kiếm ra.

Sở Ly xách trường đao, chậm rãi vẽ ra một nửa vòng tròn.

Lực lượng trên trường kiếm bị đánh tan. Nàng chạy tới phía trước một bước, lại dùng lực.

Hắn múa đao vẽ ra từng vòng tròn, giống như từng vầng trăng đi tới trước người, trên vầng trăng, dưới vầng trăng, trăng non, trăng rằm, sáng sủa bức người.

Trường kiếm của Tô Thanh Điệp va vào một vầng trăng. Lại bị đánh tan lực lượng, hoàn toàn không có một chút lực lượng nào cả.

Tô Thanh Điệp một hơi đâm ra hơn năm mươi kiếm, không có một nào kiếm có thể áp sát được tới trước người của Sở Ly. Tất cả đều bị ánh đao dẫn ra, đao thức nhìn như chậm rãi, thế nhưng một giọt nước cũng không lọt, trường kiếm ác liệt không đâm vào trong được.

Mọi người thấy vậy không khỏi than thở, đao pháp của Sở Ly thật sự rất quái lạ.

Sở Ly bình tĩnh mà thong dong, giống như đang chậm rãi vung đao chơi, Tô Thanh Điệp dùng hết khí lực quanh thân vung kiếm. Thế nhưng vẫn uổng công vô ích, hai người biểu hiện ra vẻ ung dung và nghiêm túc đã hình thành sự chênh lệch rõ ràng, rất mãnh liệt.

Tô Thanh Điệp hừ lạnh một tiếng:

- Dương sư đệ, cùng tiến lên!

Dương Lăng Phong đã sớm nhìn mà ngứa nghề, hắn cười lớn một tiếng:

- Ta tới đây!

- Sưu!

Hắn rút kiếm ra rồi đâm mạnh, như độc xà phun lưỡi.

Nhưng Sở Ly vẫn chậm rãi, vẫn chưa thay đổi tốc độ.

Khi mũi kiếm tới gần bên người thì Sở Ly, một vầng trăng đã che ở trước kiếm.

Dương Lăng Phong chỉ cảm thấy kiếm chiêu này của mình đâm vào đầm lầy, không còn lực, trống rỗng khó chịu. Giống như đạp xuống khoảng không, không kìm lòng được muốn lùi về phía sau.

Hắn không tin, lại thay đổi một bộ kiếm pháp khác, phập phồng khó lường, tìm điểm để công kích vào.

Nhưng mỗi một lần mũi kiếm đều bị ánh đao ngăn cản, kiếm còn xém chút tuột tay bay đi.

Hắn giật nảy mình, vội vã dùng sức nắm kiếm.

Nắm kiếm quá dùng sức thì lại thành kiếm chết, mất đi vẻ linh động, kiếm pháp tuyệt diệu quý ở chỗ linh động. Nếu như không có linh động thì lại không khác gì rắn chết cả.

Kiếm thế của hắn ảm đạm đi, vầng trăng do ánh đao của Sở Ly hình thành xảy ra biến hóa, lực hút càng ngày càng mạnh, trường kiếm rục rà rục rịch, muốn bay đi.

- Không được, Triệu sư huynh, ngươi cũng cùng lên đi!

Dương Lăng Phong kêu lên một tiếng quái dị.

Triệu Phi Hổ lắc đầu.

Hắn ỷ vào thân phận của mình, sao có thể cùng người khác vây công một người chứ?

- Làm cái gì vậy, mau mau!

Tô Thanh Điệp tức giận hừ lạnh nói.

Nàng cố gắng chống đỡ, giống như bị một con sâu bị dính vào trong mạng nhện, bị ràng buộc ở khắp mọi nơi, giãy dụa càng ngày càng vô lực, không kiên trì được bao lâu nữa.

Triệu Phi Hổ bất đắc dĩ thở dài, rút kiếm ra, nhẹ nhàng đâm ra một cái, hắn chỉ muốn làm ra vẻ một chút.

Trường kiếm vừa dính vào trên ánh đao, thân thể hắn lập tức nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đã bị kéo qua. Hắn vội vã dùng sức ổn định lại, sắc mặt trở nên trịnh trọng, nếu như ba người cùng lên mà còn bị đánh bại, như vậy thật sự không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.

- Hắc!

Hắn quát một tiếng, nội lực vận chuyển vào bên trong kiếm, ánh kiếm đột nhiên tăng vọt, hóa thành kiếm quang ngập trời bao phủ về phía Sở Ly.

Đao thế của Sở Ly không biến đổi, vẫn hòa hoãn thong dong, làm như không thấy kiếm quang ngập trời.

Ánh kiếm vừa mới tới gần Sở Ly thì lại từ từ ảm đạm rồi biến mất, trường kiếm hiện ra.

Hắn gắt gao nắm trường kiếm, ánh đao mang đeo lực hút rất mạnh.

Sở Ly cười nói:

- Mọi người cùng lên đi!

- Mọi người cùng tiến lên!

Dương Lăng Phong kêu lên một tiếng quái dị, tiếp theo lại hú lên một tiếng quái dị, rốt cục trường kiếm đã tuột khỏi tay.

Hắn ngửa ra sau, thiếu chút nữa đã ngã chổng vó, thở hồng hộc chống nạnh đứng ở một bên:

- Cùng nhau hợp lực, tiến lên!

Mọi người cảm thấy thú vị, lập tức nâng kiếm đâm ra.

Đao thế của Sở Ly vẫn hòa hoãn thong dong như vậy, từng đạo từng đạo vầng trăng rũ xuống trước người, ngăn cản kiếm tới từ bốn phương tám hướng.

Trường kiếm của bọn họ vừa dính vào trên ánh đao đã cảm thấy thân bất do kỷ.

Lực lượng mãnh liệt từ trên thân kiếm truyền đến, bọn họ như đưa thân vào bên trong sóng biển mãnh liệt. Bản thân không khống chế được mình, lảo đảo giống như say rượu vậy. Rất nhanh đã không cầm được trường kiếm lên nữa.

- Keng keng keng keng...

Trong một mảnh tiếng chói tai, tất cả trường kiếm bay lên, rơi xuống một chỗ.

Sở Ly nhẹ nhàng thu đao, mỉm cười nhìn mọi người.

- Đây là đao pháp gì?

Tô Thanh Điệp xoa xoa cổ tay hỏi, hai mắt sáng sủa bức người.

Mọi người cũng hiếu kì trừng mắt nhìn hắn.

- Loạn Hoàn Đao Quyết.

Sở Ly cười nói:

- Uy lực ra sao?

Dương Lăng Phong kêu lên:

- Đỗ huynh, ngươi dựa vào nội lực bắt nạt người khác nhé!

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Ta đã áp chế nội lực, là mượn lực của các ngươi, đây chính là chỗ tuyệt diệu của Loạn Hoàn Đao Quyết.

- Thực sự có đao pháp tinh diệu như vậy sao?

Tô Thanh Điệp hỏi.

Sở Ly nói:

- Kiếm pháp của chư vị cũng là thượng thừa, chỉ cần tinh thâm thì sẽ không kém gì Loạn Hoàn Đao Quyết.

- Các ngươi đang ở trên núi vàng mà không biết.

Sở Ly cười nói:

- Chúng ta lại luận bàn một lát, ta sẽ dùng kiếm pháp của các ngươi.

- Được!

Tô Thanh Điệp cười nói:

- Ta cũng muốn xem xem ngươi hiểu rõ bao nhiêu đối với kiếm pháp của chúng ta.

Trên một toà cung điện cao nhất trong thung lũng được gọi là Nguyệt Hồ cung, lúc này bầu không khí rất là ngột ngạt.

Tam đại trưởng lão Lý Thanh La, Giang Xuân Nguyệt và Vương Cấu Tứ của Tuyết Nguyệt hiên đang tiếp kiến hai Đại trưởng tão Phùng Lượng, Chu Chí Thành của Thanh Mãng sơn.

Hai bên chiếm một loạt vị trí, chủ tọa ở giữa không có ai.

- Vì sao không thấy Tư Đồ Hiên chủ?

Phùng Lượng là một hán tử trung niên tuấn dật, lúc này khuôn mặt của hắn âm trầm giống như ngọc, lạnh lùng nói:

- Đây chính là đạo đãi khách của Tuyết Nguyệt hiên các ngươi hay sao?