Ba người nhẹ nhàng bay ra ngoài, trực tiếp ra khỏi thành.
Thuận buồm xuôi gió trở về, không hề có một chút khúc chiết nào trở lại Tuyết Nguyệt hiên.
Lúc này có một đám người đang vây quanh lối vào thung lũng, trợn mắt lên nhìn bọn họ đi đến.
- Tô sư tỷ! Đỗ sư muội!
Dương Lăng Phong giành trước, hắn chạy tới:
- Không có ai bị thương chứ?
Tô Thanh Điệp nói:
- Sao tất cả lại chạy tới đây vậy?
- Họ Phùng kia đã chết chưa?
Dương Lăng Phong sốt sắng hỏi.
Tô Thanh Điệp nhẹ nhàng cười nói:
- Đỗ sư muội đã tự tay giết hắn!
- Đỗ sư muội?
Dương Lăng Phong trợn mắt lên, lập tức kêu lên:
- Hắn chết thật rồi sao
- Thủ cấp ở trong hộp, ngươi có thể nhìn.
Tô Thanh Điệp nói.
Sở Ly đưa hộp về phía trước.
Dương Lăng Phong nhận lấy, đám người Triệu Phi Hổ cũng lại gần.
- Đi vào trước rồi nói sau, đừng chặn ở chỗ này.
Tô Thanh Điệp nói:
- Vào xem!
Mọi người chen chúc theo Dương Lăng Phong tiến vào thung lũng, lại nhìn chằm chằm vào cái hộp.
Đến bên hồ, bọn họ cũng không kềm được nữa mà mồm năm miệng mười giục Dương Lăng Phong mở hộp ra.
Dương Lăng Phong cũng kích động tới mức khó nhịn, mở hộp ra.
Hai cái thủ cấp lập tức xuất hiện ở trước mắt của mọi người, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Sở Ly dùng nội lực Thái Âm quyết đóng băng hai thủ cấp. Không cho chúng tỏa ra mùi lạ, cũng không chảy máu. Không khác nào đầu heo bị đóng băng.
- Ha ha! Thực sự là Phùng Thiếu Hoa!
Dương Lăng Phong nắm tóc của thủ cấp, giơ lên thật cao.
Sở Ly nhìn mọi người hưng phấn hoan hô, chậm rãi lui ra ngoài, trở lại nhà thuỷ tạ của Tô Như.
Mọi người vội vàng xem hai cái thủ cấp, cũng không có ai chú ý tới hắn.
Sở Ly ngồi ở bên trong nhà thuỷ tạ, nghe bên ngoài truyền đến từng trận hoan hô, hắn thở dài một hơi.
Cuối cùng một phen tâm tư của hắn cũng không uổng phí, rốt cục Tô Như đã bước ra một bước kiên cố, có thể tự vệ, hơn nữa quan hệ với đồng môn cũng sẽ trở nên hòa hợp.
Chỉ có điều giết Phùng Thiếu Vinh này, nhất định sẽ có phiền phức.
Cao thủ Tiên Thiên viên mãn, còn một năm bế quan nữa. Thanh Mãng sơn và Tuyết Nguyệt hiên khá giống nhau, đều có thắng cảnh, tương lai rất có khả năng sẽ là cao thủ Thiên Ngoại thiên, huống hồ Phùng Thiếu Hoa kia cũng là cao thủ Thiên Ngoại thiên tương lai.
Một hơi tổn thất hai hạt giống Thiên Ngoại thiên, đổi lại là ai cũng phẫn nộ đến mức không cam lòng. Thanh Mãng sơn sẽ không quên chuyện này đi như thế.
Ánh trời chiều nhuộm đỏ mặt hồ, trong phòng cũng bị chiếu thành màu đỏ hồng.
Sở Ly cầm một quyển sách lẳng lặng lật xem, thản nhiên, trong lòng rất là yên tĩnh.
Tô Như và Tô Thanh Điệp đi tới nhà thuỷ tạ.
- Mọi người đều rất cảm kích đại ca!
Tô Như hưng phấn cười nói.
Tô Thanh Điệp vội vàng gật đầu. Hưng phấn nhìn về phía hắn.
- Cảm kích ngươi mới đúng, còn ta... ngày mai ta sẽ đi.
- Đi?
Tô Như và Tô Thanh Điệp đồng thời sợ hãi kêu lên.
Sở Ly nói:
- Chọc vào phiền toái lớn, không đi nhanh, sợ rằng Tuyết Nguyệt hiên các ngươi sẽ rất khó khăn.
- Ngươi nói tới chuyện của Phùng Thiếu Vinh sao?
Tô Thanh Điệp nói.
Sở Ly cười nói:
- Thanh Mãng sơn sẽ buộc Tuyết Nguyệt hiên các ngươi giao người ra. So với việc làm khó dễ quý phái, còn không bằng đi luôn!
- Hừ, bọn họ nghĩ thật hay!
Tô Thanh Điệp cười lạnh nói:
- Đỗ huynh, ngươi cứ yên tâm ở lại, chắc chắn đám người sư phụ sẽ không để ý tới đám lão gia hoả của Thanh Mãng sơn đâu!
Sở Ly nói:
- Để tiền bối bị làm khó dễ, tội gì phải làm vậy chứ.
- Đỗ huynh cho rằng chúng ta sợ Thanh Mãng sơn bọn họ sao?
Tô Thanh Điệp nói:
- Bọn họ có năm cao thủ Thiên Ngoại thiên, chúng ta cũng có năm người. Đánh đến ai thắng ai thua còn không biết được!
- Lần này xem như đã phá vỡ cân bằng giữa hai phái, sợ rằng bọn họ sẽ cuồng lên.
Sở Ly nói.
Tô Thanh Điệp nói:
- Đỗ huynh, ngươi ứ yên tâm ở lại, đừng vội đi. Ở đây, ai cũng không thể động vào ngươi!
Tô Như nói:
- Hiện giờ ngươi đi, đám người sư phụ sẽ tức giận. Chuyện này truyền đi sẽ cho rằng Tuyết Nguyệt hiên sợ Thanh Mãng sơn.
-... Được rồi, tạm thời ta sẽ ở lại mấy ngày.
Sở Ly cười nói.
Đương nhiên hắn còn chưa muốn đi, bởi vì hắn hy vọng Tiêu Kỳ có thể đột nhiên xuất quan, gặp mặt một lần, tán gẫu giải nỗi khổ tương tư của hắn.
Đặc biệt chuyện này vừa xảy ra, không chừng sẽ kinh động sư đồ hai người các nàng, cho nên dẫn tới xuất quan sớm.
Nghĩ tới đây, nụ cười của hắn càng đậm hơn.
Tô Thanh Điệp cầm một cái ghế thêu ngồi vào phía đối diện Sở Ly, Tô Như đi châm đèn lồng.
Trong phòng trở nên sáng sủa, nhị nữ ở dưới ánh đen càng ngày càng kiều diễm, sóng mắt lưu chuyển, khiến cho người ta cảm thấy khó có thể kìm nén.
- Đỗ huynh, ta có thể hỏi một chút được không? Rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?
Tô Thanh Điệp nói:
- Là cao thủ Thiên Tiên hay là cao thủ Thiên Ngoại thiên?
Sở Ly nói:
- Không đề cập tới cũng được, mặc kệ ta là ai, ta đều là đại ca của Đỗ Thu, hôn phu của Đỗ Hạ, sẽ không hại các nàng.
- Ngươi là cao thủ Thiên Ngoại thiên đúng không?
Tô Thanh Điệp nói.
Sở Ly chần chờ một chút rồi mới chậm rãi gật đầu.
Tô Thanh Điệp nhíu mày suy tư.
Trong võ lâm Đại Quý, cao thủ Thiên Ngoại thiên không nhiều, cao thủ Thiên Ngoại thiên trẻ tuổi càng là người có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Sở Ly nói:
- Ta là hạng người vô danh, nếu không phải lần này vì Đỗ Thu thì ta cũng không thể hiện ra bản lãnh thực sự của mình.
- Tại sao?
Tô Thanh Điệp có chút không rõ.
Sở Ly thở dài:
- Có một chút nỗi khổ tâm trong lòng không thể để cho người khác biết được.
- Được rồi, vậy ta sẽ không hỏi.
Tô Thanh Điệp hiểu rõ, dù có hỏi cũng chỉ có thể chọc cho hắn phản cảm, ngữ khí của hắn tang thương, ánh mắt u buồn cũng đã làm cho nàng không thể nhẫn tâm hỏi lại được nữa.
- Đêm nay chúng ta phải mở yến hội lớn hơn.
Tô Thanh Điệp đứng dậy:
- Đỗ huynh nhất định ngươi phải tới!
Sở Ly nói:
- Ta không thích tham gia trò vui, hay là quên đi.
Tô Thanh Điệp nhíu mày nhìn hắn.
Sở Ly nói:
- Có Đỗ Thu đã đủ rồi.
- Tô sư tỷ, quả thực đại ca không thích những loại yến hội như thế này.
Tô Như vội nói.
Tô Thanh Điệp bất đắc dĩ thở dài, lườm hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Tô Như nói:
- Không đi thật sao?
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Sở Ly nói.
Tô Như nhẹ nhàng gật đầu, tuy Sở Ly thay đổi dung mạo. Thế nhưng một khi uống rượu say, sẽ khó tránh khỏi lòi đuôi, như sẽ rất phiền phức.
Nàng nhíu mày nói:
- Ta luôn cảm thấy lúc ra tay cuối cùng kia họ Phùng có chút kỳ lạ.
- Có gì kỳ lạ?
Sở Ly có chút chột dạ.
Tô Như nhìn về phía hắn:
- Hắn bỗng nhiên chậm lại một chút, lại không bị thương, sao lại như vậy chứ? Lại tạo ra cho ta cơ hội có thể giết chết được hắn.
Sở Ly nói:
- Chuyện này cũng không cần phải để ý, có khả năng cách quá xa.
Tô Như không nhìn ra cái gì, cho nên hừ lạnh một tiếng.
Sở Ly thở dài một hơi.
Hắn thực sự không muốn để cho Tô Như biết mình hỗ trợ ở trong bóng tối.
…
Vui vẻ tới mấy thì cũng sẽ trôi qua, hai ngày sau, Tuyết Nguyệt hiên đã bình tĩnh lại.
Bề trên có lệnh, đệ tử trong cốc vẫn không thể xuất cốc.
Bọn họ đều hiểu ý tứ của mệnh lệnh này, đó là sợ Thanh Mãng sơn điên cuồng, trả thù bọn họ.
Bọn họ trốn ở trong cốc không ra, không có một chút cảm giác uất ức nào. Trái lại còn vô cùng phấn khởi, cho đám người Thanh Mãng sơn kia tức chết.
Không còn Phùng Thiếu Hoa, đệ tử Tuyết Nguyệt hiên giống như đã được chuyển tới một ngọn núi lớn, thiên địa trở nên rộng lớn hơn, võ lâm rất lớn, có thể tùy ý rong ruổi.
Đại đa số thời gian Sở Ly đều ở trong phòng của Tô Như đọc sách.
Tuyết Nguyệt hiên nội tình thâm hậu, rất nhiều sách đều là thứ mà Sở Ly chưa từng xem qua. Thậm chí Tô Như còn nhờ Tô Thanh Điệp hỗ trợ tìm kiếm hai cuốn sách về trận pháp.
Sở Ly nghiên cứu đến mức say sưa.
Trưa hôm nay, Sở Ly đang ngồi ở bên trong tiểu đình trên hồ đọc sách, gió nhè nhẹ thôi, yên tĩnh mà hài hòa.
Thỉnh thoảng các đệ tử Tuyết Nguyệt hiên trong sơn cốc liếc mắt nhìn về phía bên này. Rất ước ao phúc phận của hắn, có thể ngồi ở bên trong tiểu đình nhà thuỷ tạ để đọc sách. Chuyện này không phải là chuyện mà nam đệ tử bình thường có thể hưởng thụ được.
Tô Như mặc một bộ y sam màu xanh nhạt thướt tha đi tới:
- Người của Thanh Mãng sơn tới rồi!
Tinh thần của nàng phấn chấn, dung quang bắn ra bốn phía.
Sau khi giết Phùng Thiếu Hoa, nàng đã xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt, chẳng khác nào đã đổi thành một người khác.
Quan hệ giữa hai người cũng đã xảy ra biến hóa không tên.
Lúc trước là diễn kịch, bây giờ càng ngày càng trở nên chân thật hơn. Hầu như Tô Như đã coi mình là Đỗ Thu, Sở Ly chính là Đỗ Phong, địa vị so với lúc trong phủ Quốc Công đã triệt để điên đảo. Chỉ là lúc này nàng còn chưa phát hiện ra được một chút gì.