Bạch Bào Tổng Quản

Chương 123: Hoàng tề

Sở Ly chậm rãi gật đầu.

Hắn biết Tiêu Kỳ không nhìn ra.

Tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên sẽ thấp thoáng có một chút sức mạnh tinh thần, sẽ cản trở người khác thăm dò nội tâm của hắn, tu vi của Tiêu Kỳ còn thấp, nếu nàng đạt tới cảnh giới Thiên Ngoại Thiên thì có thể nhìn thấu nội tâm của cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hiện nay mới chỉ là cảnh giới Tiên Thiên, không thể nhìn thấu được.

- Không phải chứ?

Tiêu Thiết Ưng nhíu mày.

Tiêu Kỳ cũng có phần không chắc chắn.

Nàng không cảm nhận ra điều gì bất thường, rất khó thăm dò nội tâm của cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhưng Sở Ly sẽ không kết luận vô căn cứ, nói xằng nói bậy.

Đó là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, là trụ cột của phủ Quốc Công, nếu không vấn đề gì mà nghi oan cho người ta, tiền đồ của Sở Ly ở phủ Quốc Công cũng chấm dứt.

Cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong thiên hạ có hạn, là những nhân vật đỉnh cấp nhất, phủ Quốc Công không dám tùy tiện điều tra cao thủ Thiên Ngoại Thiên, một khi đắc tội với họ, họ nhất định sẽ bỏ đi luôn, ràng buộc của phủ Quốc Công đối với họ rất yếu ớt.

Sở Ly nói:

- Tưởng Hòe không phải do ông ta gọi tới nhưng người của Thiết Yêu Lĩnh do ông ta tìm tới.

- Tại sao?

Tiêu Thiết Ưng không hiểu nói:

- Thiết Yêu Lĩnh không hề có uy hiếp gì!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Hắn ta muốn chiếm đoạt Trường Sinh Thảo.

- Cái gì?

Tiêu Thiết Ưng trầm giọng nói.

Sở Ly nhìn Tiêu Thiết Ưng:

- Đại công tử, Hoàng Tề biết thứ hộ tống là Trường Sinh Thảo chứ?

- Chắc là không biết.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu:

- Ta không nói cho người khác biết!

Sở Ly nói:

- Hắn ta biết.

Tiêu Thiết Ưng sa sầm mặt, lạnh lùng nói:

- Hắn ta nhất định đã lén mở hộp ra!… Đúng là coi trời bằng vung!

Quy tắc của hộ vệ là không thể mở vật hộ tống, luôn phải giữ kín, một khi mở ra sẽ có thể biết được, làm hỏng quy tắc sẽ phải chịu phạt.

Hoàng Tề mở hộp, rõ ràng không coi chủ nhân của phủ Quốc Công là mình ra gì, biết mình không làm gì được hắn.

- Sáu mươi năm tuổi thọ.

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Đối với những người nhiều tuổi, đây là một sự cám dỗ vô cùng lớn, có thể hiểu được.

Lần này Tiêu Thiết Ưng có tin đôi chút.

Hoàng Tề là cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã hơn một trăm năm mươi tuổi, tuổi càng cao càng quý trọng mạng sống của mình, nhìn thấy Trường Sinh Thảo há lại không động lòng?

Hơn nữa, có thể lợi dụng Thiết Yêu Lĩnh để chiếm đoạt Trường Sinh Thảo, thực hiện không một chút sơ hở, cho dù có người nghi ngờ, thì do hắn ta là cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không dám nói bừa.

Cho dù làm mất Trường Sinh Thảo, Hoàng Tề có lỗi thì cũng không có tổn thất gì lớn, hoàn toàn có thể thoái thác rằng mình không biết hộ tống thứ gì, không biết quý giá ra sao, chỉ là lỗi nhỏ một lần mà thôi.

Điều đó đánh đổi được sáu mươi năm tuổi thọ, nếu là mình mình cũng làm.

Tiêu Kỳ nhíu mày nói:

- Vậy Tưởng Hòe cướp Trường Sinh Thảo, hắn ta cũng bị bất ngờ?

- Đúng là vậy!

Sở Ly mỉm cười:

- Đây chỉ là suy đoán của ta, rốt cuộc là đúng hay sai vẫn cần đại công tử đích thân kiểm chứng.

- Ta sẽ hỏi hắn ta kĩ lưỡng.

Tiêu Thiết Ưng chậm rãi nói.

Tiêu Kỳ nói:

- Đại ca, muội có thể đứng bên cạnh theo dõi.

Tiêu Thiết Ưng gật đầu, muội ấy không nói mình cũng sẽ mời muội ấy tham gia, mượn sức mạnh nhìn thấu nhân tâm của muội ấy. Hắn cho rằng trước đây không phát hiện ra là vì muội ấy không nghi ngờ Hoàng Tề, một khi đã có lòng nhất định sẽ nhìn ra.

Sở Ly chắp tay nói:

- Đại công tử, tiểu thư, vậy ta xin cáo từ trước, bên này đã không có tin tức gì thì ta tới nơi xảy ra vụ việc kiểm tra xem sao.

- Ài…

Tiêu Thiết Ưng thở dài, nói lại chuyện xảy ra lúc trước.

Tiêu Kỳ khẽ nhíu mày, bất mãn nhìn hắn.

Tiêu Thiết Ưng gượng cười:

- Tam muội, ta đâu ngờ bọn người đó lại làm bừa như vậy!

Sở Ly nói:

- Việc này không phải làm bừa, đại công tử nghĩ một chút sẽ hiểu.

Tiêu Thiết Ưng sững người, lập tức nghĩ tới Hoàng Tề, sắc mặt sa sầm, nói:

- Chả trách, vẫn là do lòng tham gây ra!… Tối nay ta sẽ tìm Hoàng Tề nói chuyện!

Sở Ly cầm chén trà lên nhấp một ngụm sau đó từ từ đặt xuống:

- Nếu đúng là vậy, đại công tử định xử lý hắn ta thế nào?

Tiêu Thiết Ưng nhíu mày ngẫm nghĩ, nói:

- Phế võ công của hắn ta!… Dù sao hắn ta cũng có công lao, không thể xử lý quá nặng!

- Được, phế võ công, nuôi dưỡng trong phủ.

Tiêu Kỳ nói.

Sở Ly ngẫm nghĩ gật đầu.

Tiêu Kỳ nói:

- Sở Ly, ngươi có suy nghĩ gì?

Sở Ly cười nói:

- Thân phận của cao thủ Thiên Ngoại Thiên rất cao, xử lý rất rắc rối.

- Nói cũng đúng!

Tiêu Thiết Ưng thở dài.

Giờ hắn đã hiểu Sở Ly đôi chút, Sở Ly đúng là một kẻ thông minh, hơn nữa nói chuyện cũng rất dễ nghe, không giống những kẻ cậy tài ngạo mạn, đáng để bồi dưỡng, chả trách tam muội vất vả cất nhắc, coi là tâm phúc.



Một vầng trăng sáng treo trên nền trời, ánh trăng như suối nước.

Sở Ly cùng Tuyết Lăng về tới tiểu viện, vừa bước vào tiểu viện Tuyết Lăng đã nói:

- Khi nào công tử đi?

Sở Ly chắp tay sau lưng đi dạo trong tiểu viện.

Tuyết Lăng vừa đi vừa chạy theo sau:

- Cứ trì hoãn thế này có được không?

- Không vội.

Sở Ly trả lời không mấy tập trung.

Phi Thiên Thần Hầu rất khó đối phó, không dễ tìm được hắn.

Cho dù mình tới nơi xảy ra biến cố tìm ra vết tích của hắn thì cũng không đuổi được hắn, khinh công tuyệt đỉnh sẽ không thể để lại vết tích quá rõ ràng. Tin tốt duy nhất vào thời điểm hiện tại là nơi xảy ra sự cố nằm trên đường Lôi Châu, đường này là thế lực của phủ Quốc Công.

Trên đường Lôi Châu, đâu đâu cũng có thế lực của phủ Quốc Công, Phi Thiên Thần Hầu chắc không sẽ không giấu được tung tích, chỉ cần tìm ra hắn sẽ dễ xử lý!

Những lúc thế này mới biết võ công và quyền thế đều có tác dụng của riêng mình, võ công mạnh cũng không có tác dụng, vẫn là quyền lực mạnh hơn, nhưng có lúc võ công mới là điểm mấu chốt.

- Công… tử…!

Tuyết Lăng dừng lại, giậm chân.

Sở Ly quay đầu nhìn nàng ta.

Tuyết Lăng nói:

- Ta đang nói kìa!

- Được rồi.

Sở Ly xua tay nói:

- Việc này vẫn cần phải đợi tin tức.

Tuyết Lăng nói:

- Vậy Thiên Linh viện thì sao? Khi nào thì điều tra nội gián!

Nàng thấy rằng Thiên Linh viện rất uy phong.

- Toàn đắc tội người khác.

Sở Ly thở dài:

- Đây đâu phải việc dễ dàng gì, tương lai bọn họ nghe tới tên Thiên Linh viện sẽ cảm thấy không thoải mái.

Cũng giống như Đông Xưởng, Tây Xưởng, Cẩm Y Vệ thời đại đó, tuyệt đối không phải danh tiếng tốt, Thiên Linh viện tương lai sẽ có kết quả như vậy, vì thế hắn không tích cực lắm, định bụng không làm gì cả.

- Không thoải mái mới tốt.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly nhìn nàng:

- Cần phải nhìn xa hơn một chút, đắc tội quá nhiều người tương lai làm gì cũng khó khăn!

- Có tiểu thư ủng hộ là được.

Tuyết Lăng nói:

- Mặc kệ bọn họ!

- Ngươi đấy…

Sở Ly lắc đầu bật cười.

Tuyết Lăng bĩu môi:

- Dù sao thì ta thấy không cần quan tâm nhiều tới vậy, ai cũng hận nội gián, điều tra ra mọi người đều vui vẻ.

- Ừm, từ từ rồi tính.

Sở Ly gật đầu.

Nội gián không dễ dàng tra ra được, giống như việc Hoàng Tề lần này, ảnh hưởng rất lớn, hậu quả nghiêm trọng, trách nhiệm của Thiên Linh viện rất nặng nề, ngộ nhỡ sau này xảy ra chuyện vì nội gián, Thiên Linh viện sẽ bị trách tội đầu tiên.

Tuyết Lăng thấy hắn không mấy hào hứng, không quan tâm tới mình đành bĩu môi:

- Ta đi pha trà!

Sở Ly ngồi trong tiểu đình uống trà, vẫn đang suy nghĩ làm thế nào mới tìm được Tưởng Hòe, xem có điểm đột phá nào.

Thời gian cứ thế trôi đi, màn đêm dần buông xuống.

Cửa viện đột nhiên được mở ra, Tô Như mặc áo xanh ngọc uyển chuyển bước vào.

Sở Ly đứng dậy, Tô Như nhẹ nhàng bước vào tiểu đình, mang theo hương thơm thoang thoảng:

- Ngồi xuống nói chuyện đi.

- Có kết quả rồi sao?

Sở Ly nhìn sắc mặt lo lắng của nàng, hỏi thẳng vấn đề:

- Thế nào rồi?

Tô Nhi đón lấy chén trà Tuyết Lăng đưa tới:

- Ngươi nói đúng!

Sở Ly thở dài.

Tô Như nói:

- Đánh một trận, loạn hết cả lên cuối cùng cũng chế ngự được hắn, phế bỏ võ công!

Sở Ly không hề có cảm thấy vui vẻ.

Mỗi một cao thủ Thiên Ngoại Thiên đều rất quan trọng với phủ Quốc Công, phế bỏ một người chả khác nào làm suy yếu thực lực của mình, không phải việc tốt đẹp gì.

Tô Như lắc đầu nói:

- Ta thấy đại công tử rất bị đả kích!