Bạch Bào Tổng Quản

Chương 122: Nội ứng

- Nội ứng…

Tiêu Kỳ nhíu mày nói:

- Bọn họ đều là những tâm phúc trải qua thử thách, nếu không đại ca cũng không phái họ đi.

- Tiểu thư, tiểu thư nên biết lòng người dễ thay đổi.

Sở Ly xòe tay.

Tiêu Kỳ thở dài:

- Ta thật sự hi vọng suy đoán của ngươi là sai.

- Vậy hãy thử xem sao.

Sở Ly cười nói:

- Bọn họ trở về chưa?

- Về từ hôm qua rồi.

- Đại công tử cũng nên khao thưởng chứ? Chúng ta tới tham dự cùng.

- … Cũng được.

Tiêu Kỳ chậm rãi gật đầu, nói:

- Nếu không có manh mối, ngươi không tìm được Tưởng Hòe sao?

Sở Ly gượng cười nói:

- Tiểu thư, vậy thì rắc rối rồi, phải điều tra từng tí một… Phải xem vận may của nhị tiểu thư thế nào!

Tiêu Kỳ khẽ thở dài:

- Số phận của nhị tỉ thật trắc trở.

- Chưa chắc đã không tìm được, tiểu thư đừng nản lòng.

Sở Ly an ủi.

Hắn cũng thấy số của nhị tiểu thư không tốt cho lắm.

Sinh ra trong gia đình quyền quý, xinh đẹp tuyệt thế, tập trung mọi nét đẹp trong thiên hạ nhưng lại không có cơ thể khỏe mạnh, không cảm nhận được lợi ích của phú quý, đau khổ hơn cả đầu thai vào gia đình bình thường.

Khó khăn lắm mới tìm được Trường Sinh Thảo, có hi vọng hồi phục sức khỏe thì nửa chừng gặp biến cố, bị người khác cướp đi, thật xui xẻo.

Tuy nhiên hắn biết, chỉ dựa vào Trường Sinh Thảo sẽ không trị khỏi bệnh cho nhị tiểu thư được, nếu như đúng là bẩm sinh ốm yếu, uống Trường Sinh Thảo sẽ lập tức khỏe mạnh, đáng tiếc nàng trúng Phong Nguyên Chỉ, Trường Sinh Thảo có kì lạ thần kì thế nào đi nữa cũng không giải được Phong Nguyên Chỉ, cơ thể vẫn ốm yếu.

Nhưng dù có vô dụng với nhị tiêu thư thì Trường Sinh Thảo vẫn là linh thảo cấp truyền thuyết, có thể tăng sáu mươi năm tuổi thọ, vô cùng giá trị, bị cướp mất đương nhiên phải đi cướp về, nhị tiểu thư uống xong cho dù không thể trị khỏi thì dược lực vẫn còn, chỉ cần giải được Phong Nguyên Chỉ vẫn sẽ tăng sáu mươi năm tuổi thọ.

Tiêu Kỳ nói:

- Chuẩn bị đi, tối nay sẽ dẫn ngươi đi, trong phủ ta đã từng thanh lọc một lần nhưng cũng khó trách có kẻ lọt lưới, sau này ngươi có thời gian hãy thanh lọc thêm lần nữa.

- Được.

Sở Ly nói.

Tiêu Kỳ đứng dậy rời đi, Tô Như đi ngay sau nàng.



“Bốp!” Tiêu Thiết Ưng ném mạnh chén trà xuống đất, vỡ tan tành.

Sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói:

- Toàn kẻ vô dụng! Vô dụng!

Nam tử trung niên cúi đầu không nói gì, mặt đỏ bừng.

Lâm Toàn đứng ở một góc cũng ngậm chặt miệng, đại công tử tính tình nóng nảy, những lúc giận dữ không dễ nói chuyện, hắn sẽ không nghe bất cứ điều gì.

Đi đi lại lại mười mấy lượt, Tiêu Thiết Ưng ngồi phịch xuống ghế thái sư, thở dốc nói:

- Hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên, hai mươi cao thủ Tiên Thiên cũng không bao vây được một tên Tưởng Hòe, nếu như hắn tới thích sát lẽ nào cũng chỉ giương mắt nhìn?

Nam tử trung niên nói nhỏ:

- Công tử, khinh công của kẻ này quá lợi hại, nhưng võ công không mạnh, không thích sát công tử được.

- Câm mồm!

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Không thích sát được ta, vậy nhị muội thì sao?

Nam tử trung niên lập tức im mồm.

Nhị tiểu thư không biết võ công, lại đau yếu, một khi Tưởng Hòe tiếp cận sẽ chỉ có đường chết.

- Ta không yêu cầu các ngươi bắt được hắn, giết hắn, chỉ cần đi theo hắn, các ngươi thì sao, hả…?

Tiêu Thiết Ưng trầm giọng nói:

- Nhiều người như vậy mà cũng không đi theo hắn được, giờ làm sao đây? Đi đâu tìm hắn?

Nam tử trung niên thở dài.

Bây giờ thực sự rắc rối rồi, đánh rắn động cỏ, Tưởng Hòe gian ngoan xảo quyệt, tiếp tục tìm sẽ rất khó, hắn kiếm một chỗ ẩn náu một vài năm, bọn họ sẽ phải nhọc công tốn sức, đừng hòng có ngày nào thảnh thơi!

Hắn ta chán nản nói:

- Công tử, chúng ta tham công rồi!

- Các ngươi làm hỏng đại sự!

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng nói:

- Lần này nhị muội thực sự hết hi vọng rồi, ta nói sao chứ, chỉ cần đi theo hắn, đi theo hắn, ta sẽ phái người đối phó hắn, các ngươi thì sao chứ… Hả…? Các ngươi làm những gì!

Ánh mắt Tiêu Thiết Ưng sắc lạnh, lửa giận bừng bừng trong lồng ngực, chỉ muốn cho hắn ta một chưởng, đánh cho đám chỉ biết làm hỏng chuyện này một trận thừa sống thiếu chết. Nhưng lý trí còn sót lại níu kéo hắn, trong lòng thất vọng vô cùng, lạnh lùng nói:

- Đừng tưởng rằng ta không biết những suy nghĩ của các ngươi!

Bọn họ chẳng qua là sợ người khác bắt được Tưởng Hòe sẽ chứng tỏ mình vô dụng, vì thế muốn bắt được Tưởng Hòe trước, đoạt lại Trường Sinh Thảo, lấy công chuộc tội, kết quả là đã thất bại.

Truyện đượ.c d.ịch trực tiếp t.ại iREAD.

Nam tử trung niên cúi đầu không nói gì.

- Thôi, sự việc đã tới nước này nói nhiều cũng vô ích!

Tiêu Thiết Ưng xua tay, hít một hơi thật sâu, nén giận nói:

- Tối nay tới cả đây, ta mời mọi người uống rượu, dù sao đi nữa mọi người cũng vất vả rồi!

- Công tử…

Nam tử trung niên ngẩng đầu, hổ thẹn nói:

- Chúng ta thực sự không còn mặt mũi nào uống rượu.

- Đừng nhiều lời nữa!

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Ta cần phải chửi các ngươi một trận thật đã.

-... Vâng!

Nam tử trung niên chỉ biết gật đầu.

- Cút đi!

Tiêu Thiết Ưng xua tay.

Nam tử trung niên giống như được đặc xá, chắp tay hành lễ, quay người bước vội đi.

Tiêu Thiết Ưng lạnh lùng trừng mắt nhìn theo bóng dáng hắn, không nói lời nào.

Lâm Toàn râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt hồng hào, nói nhỏ:

- Công tử, bọn họ cũng chỉ là nhất thời nông nổi, làm ra việc ngu ngốc này… Không ngờ hai cao thủ Thiên Ngoại Thiên cũng không trừng trị được tên Tưởng Hòe đó!

- Hừm, Tưởng Hòe dễ giết vậy sớm đã bị phủ Nhân Quốc Công giết rồi!

Tiêu Thiết Ưng cười nhạt nói:

- Bọn họ phái đi bốn cao thủ Thiên Ngoại Thiên nhưng cũng không làm gì được hắn, hai người mà muốn lập công, đúng là ngu xuẩn!

- Công tử không cần phải giận đám bọn họ, giận dữ có hại cho sức khỏe!

Hắn ta lắc đầu nói:

- Bây giờ phải xem phía tam tiểu thư thôi.

- Vốn dĩ bọn họ theo sau, biết được hành tung của Tưởng Hòe, Sở Ly còn có một tia hi vọng, bây giờ mất tung tích rồi, hắn tìm người ở đâu?

Tiêu Thiết Ưng nói:

- Mò kim đáy bể, uổng công vô ích!

- Tiểu tử Sở Ly rất lợi hại, nói không chừng có thể biến không thể thành có thể.

Hắn mỉm cười nói:

- Người thường bị trọng thương như vậy không chết cũng tàn phế, hắn không bao lâu đã có thể hồi phục!

- Cũng may ta không nói với tam muội rằng có phái người theo dõi Tưởng Hòe.

Tiêu Thiết Ưng lắc đầu nói:

- Nếu không không biết muội ấy sẽ chế giễu thế nào nữa!

Hắn vốn định cho tam muội một bất ngờ, để được sùng bái, tam muội quá cao ngạo, không hề có chút tình cảm sùng bái kẻ làm đại ca là hắn, khiến hắn không thấy có thành tựu.

Lâm Toàn cười nói:

- Tam tiểu thư dám đồng ý chắc cũng có vài phần chắc chắn, hãy đợi Sở Ly xem sao.

- Hi vọng hắn có thể thành công, cướp lại Trường Sinh Thảo, ta sẽ trọng thưởng hắn.

Tiêu Thiết Ưng nói.

Lâm Toàn mỉm cười gật đầu:

- Nếu tìm được thì đúng là kì tài.



Sở Ly lặng lẽ ngồi bên một chiếc bàn, sau lưng là Tuyết Lăng giúp hắn rót rượu.

Trong đại sảnh có bày bảy chiếc bàn.

Một bàn là Tiêu Thiết Ưng và Tiêu Kỳ, một bàn là Sở Ly và ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên, năm bàn còn lại là hai mươi cao thủ Tiên Thiên, sự xuất hiện của Sở Ly rất thu hút sự chút ý.

Mọi người đều không hiểu, tuổi còn trẻ lại không phải là cao thủ Thiên Ngoại Thiên, có tư cách gì ngồi cùng bàn với ba cao thủ Thiên Ngoại Thiên?

Tuy nhiên công tử sắp xếp như vậy chắc có đạo lý của hắn, bọn họ đang mang tội không dám hỏi nhiều.

Tiêu Thiết Ưng nhanh chóng giới thiệu với mọi người:

- Trong phủ mới thành lập Thiên Linh viện, Sở Ly là tổng quản Thiên Linh viện, phụ trách điều tra thanh lọc nội gián, cấp vị tứ phẩm.

Sắc mặt mọi người lập tức nghiêm túc, thị vệ tứ phẩm đúng là có tư cách ngồi vị trí đó, hơn nữa lại phụ trách thanh lọc nội gián, đúng là quyền cao chức trọng.

Sở Ly chắp tay chào hỏi mọi người, sau đó cầm chén rượu uống hết, ngồi xuống không nói gì.

Tuyết Lăng bước lên, nhấc bình rượu rót đầy chén.

Mọi người lần lượt uống cạn.

Từ đầu tới cuối, Sở Ly đều rất bình tĩnh, không nói một câu nào, mọi người đã nghe qua danh hiệu của Sở Ly, thanh danh hiển hách, không dám lơ là.

Đợi tiệc tàn, chỉ còn lại Sở Ly, Tiêu Kỳ và Tiêu Thiết Ưng, Sở Ly mới nói.

- Đại công tử, tiểu thư, đích thực có nội ứng!

Sở Ly thần sắc nghiêm nghị.

- Kẻ nào?

Tiêu Thiết Ưng vội hỏi.

Sở Ly nhìn Tiêu Kỳ, nói:

- Hoàng tiền bối.

- Hoàng Tề?

Tiêu Thiết Ưng lớn tiếng hỏi.

Tiêu Kỳ nhíu mày:

- Cao thủ Thiên Ngoại Thiên Hoàng Tề?