- Nhưng Dương Ninh quận quân là con gái rượu của Lễ vương cơ mà, hơn nữa nếu Dương Ninh quận quân chỉ là con tốt thí, Lễ vương việc gì phải tốn nhiều công sức xin thưởng phong cáo mệnh cho cô ta? - Ngưng Chỉ thắc mắc.
- Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về, Lễ vương cưng chiều Dương Ninh cũng giống như Hoàng đế cưng chiều Trường Duyệt vậy. Yêu thương gì mấy, chẳng qua là nâng lên để bán được giá cao mà thôi. Chỉ là không biết trước kia ông ta định dùng Dương Ninh làm gì, tại sao bây giờ lại ôm ý định liều chết, vả Thái tử không có con trai vợ cả thì Lễ vương được lợi gì?
Điều khiến nàng lấn cấn trong lòng là ngày hôm ấy đi rửa tay có phát hiện sát khí như thể Hoàng đế thả chó cắn người, đến nay vẫn không phát hiện ra điều gì bất thường.
Vậy Chương Hòa Đế lại đóng vai trò gì trong vụ việc này đây?
Hơn nữa…
Dụ Huấn Chiêu liếc sang tờ mật hàm đặt trên giường. Nàng cầm tới cạnh ngọn đèn, tờ giấy bị ngọn lửa cắn nuốt, chẳng mấy chốc đã hóa tro tàn. Ánh lửa hắt lên mặt nàng tạo thành từng vệt sáng tối mơ hồ, nếu có kẻ dám liếc nhìn, ắt sẽ phát hiện khuôn ngọc lúc này không có một cảm xúc nào.
Ngưng Chỉ cúi đầu suy nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ, em ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy còn công chúa, ngài có vị trí thế nào trong lòng bệ hạ?
- Em hỏi thừa ghê, cô nương dĩ nhiên là con gái yêu của bệ hạ rồi. Chuyện rõ rành rành ra đấy mà cũng phải hỏi. - Bất chợt, một giọng nói dễ chịu như làn gió ấm thổi bùng u tối trong buồng bất chợt cất lên.
Ngưng Chỉ lạnh mặt ngước nhìn người con gái vừa mới bước qua bức bình phong. Chị gái lúc nào cũng căng tràn sức sống. Ngẫm lại thì hầu như ai cũng thích một người hoạt bát vui tươi như vậy. Cô nương thích, các anh thích, cả cha mẹ cũng thích. Chẳng ai ưa nổi một người mặt ủ mày chau suốt ngày cả, trừ khi họ xinh đẹp hoặc có quyền có thế.
Ngưng Chỉ cụp mắt để không ai thấy đố kị trong mắt mình.
- Muộn rồi mà sao em còn chưa ngủ?
Phất Chỉ cười hì hì, em bước từng bước dài đến dài đến bên cạnh Vĩnh Lạc công chúa, chìa thứ đang giấu sau lưng ra.
- Em không ngủ được nên thêu nốt đôi hài cho cô nương.
Đó là một đôi hài hở gót thêu họa tiết hoa sen, trông nhỏ xinh hệt đôi tay đang nâng nó vậy.
Nước Vinh ở phía nam thuộc xứ nóng, để tiện cho việc đồng áng dân chúng thường đi chân đất, còn giới quyền quý thì chuộng loại hài hở gót truyền từ nước Cảnh sang.
- Đẹp lắm, cảm ơn em. - Dụ Huấn Chiêu ngừng việc đang dở tay, nhận lấy đôi hài mang vào chân, đi thử vài bước.
Phải công nhận đứa bé này tay nghề rất khéo, tuy là hơi ham chơi, đôi lúc suy nghĩ hơi ngốc nghếch nhưng ngộ tính cao, nàng gợi ý một vài lần, trong năm lần thì nhiều nhất ba lượt em có thể nghĩ ra vài kiểu mẫu mới, vừa mở bán ở Quần Phương các đã bị các vị nữ quyến quyền quý vét sạch. Trợ thủ đắc lực thế này chỉ dùng một đêm tình đã đổi được, đúng là quá hời.
Đôi mắt lúng liếng của Phất Chỉ chạm phải quyển “Năm ấy trẫm cùng người trong lòng lưu lạc chân trời góc bể” trên bàn, trong nháy mắt khuôn mặt em sáng bừng lên, chẳng thể che giấu nổi niềm yêu thích, môi hé nở nụ cười tươi rói.
- Tiểu thuyết mới của cậu Húc bao giờ mới được lên kệ vậy ạ?
Trước khi tiểu thuyết được tung ra, Chương Húc phải trình bản nháp lên cho Vĩnh Lạc công chúa phê duyệt, qua dăm lần chỉnh sửa, được nàng gật đầu thì họa gia của lầu Đăng Phong sẽ vẽ vài bức minh họa rồi mới in ấn.
Dụ Huấn Chiêu cau chặt đôi mày: - Em đọc rồi?
Trên bản nháp này không đề bút danh “Phục Thu” của Chương Húc nhưng văn phong và lối hành văn vốn là giấy thông hành của văn sĩ thì không thể nào lẫn lộn được, chỉ có người đã đọc qua mới rõ thứ này xuất phát từ tay hắn.
- Em đọc rồi. Có điều gì không ổn ạ?
Dụ Huấn Chiêu thở hắt ra, quay mặt đi, nàng nghe thấy giọng mình quá đỗi bình thản:
- Bộ này chưa chỉnh sửa xong, chưa thể đem đi in ấn được.
- Nói dối! - Phất Chỉ cao giọng: - Rõ ràng là cậu Húc đã trình lên ba lần, cô nương cũng xem qua ba lần, em đã đọc cả rồi, ngoại trừ lần đầu tiên đúng là có vài chỗ sai sót thì còn lại đều không vấn đề gì. Tại sao cô nương lại bảo là chưa?
- Rước voi giày mả tổ, cõng rắn cắn gà nhà xong rồi cả hai sống hạnh phúc bên nhau mà là không vấn đề? Thì ra bao lâu nay em ở bên cạnh ta học được đạo lí này.
Dụ Huấn Chiêu lạnh mặt nói xong, càng nghĩ nàng càng cảm thấy không ổn, cổ họng dường như bị ai bóp chặt không thở nổi.
- Chỉ là một bộ tiểu thuyết đọc giải khuây lúc nhàn rỗi, có cần phải khắt khe đến thế không? - Nét cười mới hé trên mặt em chợt tắt, lạnh lùng chỉ trích.
- Khắt khe? Hắn theo cái nghiệp văn chương thì phải chịu trách nhiệm với từng câu từng từ mà mình viết xuống. Mang thứ tư tưởng độc hại đó tự đi mà độc hại chính mình ấy, đừng có làm hại mầm non của nước nhà. Ta cho hắn cơ hội làm việc mình yêu vậy mà hắn báo đáp ta như thế này ư?
Nhân vật chính thân là cửu ngũ chí tôn mà nói được những lời như: “Ngôi vị Hoàng đế này đâu phải do trẫm chọn. Nếu có thể lựa chọn, trẫm thà làm bình dân áo vải, sớm chiều cùng chàng chăn trâu thả diều, sống trong nhà tranh vách đất, dẫu cơ cực cũng thấy đáng.” Ô kìa, nói thì nghe rất tình, đã thế giữ rịt ngai báu làm gì, sao không ra ngoài làm bình dân cơ cực thử một ngày, xem có chịu nổi hay không, ngồi mãi trong bóng râm nhìn ngoài kia nắng gắt thế làm gì. Thôi, nghệ thuật chăn trai của người ta mà, nàng thông cảm được, điều quan trọng là hành động và kết quả. Hưởng phú quý tôn vinh chán rồi, ngồi ngai báu chán chê rồi, giờ muốn đi vân du tứ xứ với người thương thì thoái vị nhường ngôi, chướng mắt thằng cháu thì nhường cho người hiền năng, nước đi này không ai trách. Tự dưng chơi bời kiểu gì mà người thương bị Hoàng đế nước địch bắt cóc, thằng chả đòi dâng đất nước lên mới thả người thương. Nghe máu chó đấy, không sao, con dân vẫn nuốt được, trông chờ một pha lật bàn gay cấn, thế rồi Thái thượng hoàng dâng thật, dâng thật, dâng thật… Sau, người thương được thả, cả hai tìm chốn đào nguyên quy ẩn giang hồ, để mặc sau lưng thằng cháu gánh nặng nợ nước thù nhà, nhìn non sông máu xương chất đống, trong một lần kháng địch bị ngàn kiếm xuyên tim, còn đôi chim cu yêu nhau sâu sắc sống mãi bên nhau.
Trời ơi, cảm động!
Việc lồng ghép tư tưởng trong văn chương không mới lạ nhưng lồng ghép kiểu gì mà thành người mang tư tưởng phản quốc, hành động phản quốc lại sống vui sống khỏe đến cuối đời, vin vào thứ tình yêu rẻ rách mà bọn chúng ca ngợi rồi không có tí chút hối lỗi hay chịu trừng phạt nào, khốn lắm. Trên đời này sống chỉ cần tình yêu thôi là đủ đúng không?
Nước không thương nòi không yêu mà đòi đi yêu thương ai?
Chừng như phát hiện bầu không khí giữa hai chủ tớ quá gay gắt, Ngưng Chỉ bèn góp lời:
- Công chúa, từ hai năm nay cậu Húc dạo chơi đó đây, sau cảm thấy nước Yến cảnh sắc hữu tình nên mới nán lại ít lâu. Nước Yến nay đã mục nát từ gốc rễ, chỉ e cậu bị lây nhiễm thói xấu từ đấy.
Nhân vật hành xử không hay thì sửa lại là được, đây vốn là một chuyện rất nhỏ nhưng động đến đứa bé ở bên cạnh Vĩnh Lạc công chúa đã lâu lại thành chuyện lớn. Lời hòa giải của Ngưng Chỉ chẳng những không có tác dụng xoa dịu tình cảnh mà còn khiến nàng thêm bực bội.
- Em họ Bộ chứ không phải họ Đỗ. Nói lời hay thì có ích gì? Ngoại cảnh tác động dĩ nhiên quan trọng nhưng Chương Húc đã bao tuổi rồi, chẳng lẽ không phân biệt được đúng sai phải trái?
Sóng mắt nàng đánh sang Phất Chỉ chẳng biết còn đang hờn giận hay căm tức.
- Không xong rồi, chỉ bởi em dám nói ra mấy lời này ta liền khiến hắn không thể làm chuyện mình yêu thích nữa.
- Lưu Phong, anh đến nước Yến lôi cổ hắn về đây. - Chương Húc là cháu trai của Chương thị, nàng đương nhiên sẽ không làm gì hắn. Tư tưởng của nhân vật chưa chắc đã là tư tưởng của tác giả, được, vậy thì cho hắn về nước Vinh xem thử lòng hắn còn son hay đã nhuốm đen.
Tiểu thuyết của Chương Húc khá được các cô nương nhà quyền quý ưa chuộng, ai mà biết sau này có người nào được vinh hạnh vời vào cung dạy dỗ các hoàng nữ như Hạ tiên sinh hay không. Nếu mà có, tiên sinh dạy học trò bán nước là không sai, mẹ dạy con chỉ cần có tình yêu là đủ, mai này lúc cần có thể rước voi về giày mả tổ thì đất nước này coi như xong đời rồi.
Hủ bại từ trong tư tưởng là nguồn cơn mất nước. Phải cấm tiệt ngay từ bây giờ!
- Thứ cho tôi không thể tuân theo. Tôi mang trọng trách bảo vệ chủ nhân, không thể rời ngài dù chỉ một khắc.
Dụ Huấn Chiêu từ lâu đã biết thủ lĩnh ẩn vệ bên người mình không dễ điều khiển, điều này đối với một kẻ có tham vọng khống chế mọi thứ trong lòng bàn tay như nàng quả thật không dễ chịu. Nhưng ngẫm lại lời Lưu Phong nói không phải không có lí.
- Vậy giao cho ẩn vệ dưới quyền anh đi.
- Vâng.
Phất Chỉ theo Vĩnh Lạc công chúa đã lâu, rõ ràng bản lĩnh của đám ẩn vệ dưới trướng nàng. Hình tượng của Vĩnh Lạc công chúa trong mắt em xưa nay vốn không phải người hiền, nay thêm việc của Thái tử phi và Chương Húc khiến bao nỗi lấn cấn trong lòng em vỡ bờ ngay tại lúc này.
- Cô nương nói thì hay lắm nhưng ngài đã làm những gì? Chuyện gì ngài cũng biết nhưng không hề ra tay cứu giúp, thà để Thái tử phi mất đi đứa con trong bụng cũng không thèm vươn tay chỉ vì cô nương căm ghét Kinh hậu nên muốn nhìn thấy bà ấy thê thảm đủ đường, con cháu đứt đoạn.
Lời lẽ rất nặng nề, đây tuyệt không phải lời một tôi tớ có thể thốt lên trước chủ mình. Ngưng Chỉ len lén nhìn lên khuôn mặt của chủ nhân, phát hiện cô nương nhà em rất bình tĩnh, như một đầm nước lặng vĩnh viễn không nổi sóng, xưa nay em sợ nhất là vẻ mặt này. Vì thế khi Phất Chỉ quay gót rời đi, em đã gọi lại cô nương nhà mình.
Dụ Huấn Chiêu quay sang nhìn em, không tỏ mừng giận, chặn lại lời em muốn thốt:
- Em ấy nói đúng, suy cho cùng ta đúng là một con ả thích nói đạo lí mà sống lỗi với thiên hạ.
Làm sao nàng không hiểu Ngưng Chỉ tự dưng gọi nàng là cô nương là có ý gì, từ sau khi đoàn hộ tống công chúa đi qua biên giới nước Vinh, em đã không còn gọi nàng là công chúa nữa, sửa lại thành công chúa. Đã từng, nàng hỏi em tại sao, em đáp rằng không dám quên thân phận khác biệt. Nay đổi cách gọi, ấy là vì muốn nàng nhẹ nhàng với Phất Chỉ bởi bề trên không dễ dàng khoan thứ cho kẻ dưới xấc láo.
Nhưng em à, ta việc gì phải cay cú khi lời em ấy nói hoàn toàn là sự thật. Ta tàn ác, ta nhận thức được. Chỉ là có một số việc không thể nói rõ ràng, cũng như bí mật mượn xác hoàn hồn, ta sẽ giữ kín cho đến ngày trở về phụng thờ Noah.
- Em về phòng nghỉ ngơi đi, gọi Trần Bảo tới gác đêm.