Bắc Thần

Chương 15: Họa ngầm

Thái tử ở ngôi đã lâu, vẫn luôn sống dưới uy quyền của mẫu hậu và nhà ngoại. Vị trữ quân trẻ tuổi tài hoa lại bị kìm hãm, đương nhiên không phục nhưng hắn thừa hiểu ngôi trữ hắn đang ngồi là nhờ Hoàng hậu và phủ đệ Thừa Ân công. Nếu không có hắn thì còn thằng em cùng mẹ không ra gì của hắn, ấy là chưa tính đến vài thằng em do phi thiếp của phụ hoàng sinh ra. Phụ hoàng chưa bao giờ thiếu người kế vị, dù cho cái ghế Thái tử của hắn có vẻ như vững chắc không gì lay chuyển nổi.

Càng nghĩ, Dụ Thừa Lương càng chán ghét người vợ tào khang của hắn, ghét nàng vô dụng, không bảo vệ nổi cốt nhục của mình, càng ghét nàng giở trò ác độc với đám vợ thứ trong hậu viện. Bản thân không sinh được thì để nàng hầu nào đó trong Đông cung sinh, nàng vờ mang thai chờ đến ngày sinh nở ôm đứa bé đến tuyên bố là nàng sinh, sau này hắn vẫn cho con ruột nàng làm Thái tử.

Chỉ cần hai người bọn họ có một mụn con trai, nhà mẹ đẻ của nàng ắt sẽ dốc toàn lực ủng hộ hắn, giảm bớt sức ảnh hưởng của Thừa Ân công phủ lên phe cánh Đông cung, hắn dễ thở hơn, mai này muốn hạn chế ngoại thích lấn lướt cũng dễ như trở bàn tay. Nào như bây giờ, nhà nàng vừa mưu Đông cung vừa mưu Thành vương phủ. Trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như thế!

Suy cho cùng, nguồn cơn của mọi việc đều tại nàng không rộng lượng, đố kị quen thói. Làm quốc mẫu mà không khoan dung thì tương lai biết quản hậu cung của hắn như nào?

Đợi ba mẹ con Hoàng hậu đi rồi, Thái tử phi mới bật khóc nức nở, phảng phất những oán hờn, những u sầu sau chừng ấy năm dồn nén đều vỡ bờ ngay tại lúc này. Vú nuôi Tô thị của nàng nén đau bò đến bên cạnh chủ, ôm lấy nàng, yên ủi:

- Đừng khóc, đừng khóc nữa, tiểu thư của vú.

Chủ tớ ôm nhau, cùng nhỏ lệ, tựa như nhiều năm trước khi chiếu sắc phong được đưa đến phủ đệ, chỉ khác ở vui buồn.

- Vú, vú sẽ bên con mãi phải không? - Thái tử phi khẽ hỏi, vẻ điên cuồng xâm chiếm lấy đôi mắt sáng trong. Cổ họng ngoài vị đắng ngắt của thuốc còn dâng trào một thứ gì đó ngai ngái tanh nồng. Mắt đỏ ngầu những tơ máu, rỉ từng dòng lệ.

Người đàn bà run lên, sau cùng vẫn đáp: - Vâng, vú sẽ ở bên cạnh tiểu thư cho đến ngày hòa vào đất bụi, nhìn tiểu thư vinh quang phong hậu, mẫu nghi thiên hạ.

Chất độc len lỏi từng ngóc ngách, ngấm sâu vào phế phủ, chờ đến một ngày vùng dậy làm loạn giang sơn.

Mà đó là chuyện nói sau.

***

Tại phòng khách điện Phượng Phi, ghế chủ vị để trống, mấy chị em chia nhau ngồi dưới theo ngôi thứ, sau đó có các cung nữ thay nhau dâng trà bánh cho các bà chúa. Phòng không đốt hương, chỉ bày vài lọ sứ xanh cắm hoa cỏ theo mùa, dường như đang cố tình che giấu hiu quạnh.

Dụ Huấn Chiêu bưng chén trà, chưa vội uống, bất chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen quen, nàng ngạc nhiên:

- Là cô.

Đây chẳng phải là cô cung nữ được Thẩm thị lôi ra chịu trách nhiệm cho việc chậm trễ tiếp đón ở Phượng Thê cung lúc nàng mới về sao?

Trong cung không thiếu nhất là cung nhân, được Vĩnh Lạc công chúa nhớ kĩ thật sự chẳng có mấy người. Bởi ngày ấy vừa mới chạm vào khuôn mặt sưng đỏ của cô gái này, ngón tay đã ngứa râm ran giống như chạm phải nhựa cây sơn, nàng mới rõ thế trận hôm ấy chỉ là làm bộ cho người ngoài xem. Hoàng hậu cố ý để cung nhân chậm trễ nàng, lại không muốn thật sự trách phạt cung nhân mình vất vả bồi dưỡng. Đưa đẩy qua lại dăm câu khiến nàng biết khó mà lui, đánh một đòn phủ đầu cảnh cáo nàng ngậm chặt miệng mình.

Chỉ tiếc, hiện thực không hay như ý nghĩ.

Mà đòn trả đũa của Kinh hậu sau đó quả thật khiến nàng khốn đốn tí chút.

Ý Anh Hoàng hậu khi còn tại thế giữ vị Hoàng quý phi, thanh thế dâng cao, đương nhiên phải để tâm bồi dưỡng thân tín. Hiện tại đám thân tín đó tuy bị Kinh hậu chèn ép hoặc tìm cớ đánh chết nhưng có không ít người chưa bị lôi ra ánh sáng, lúc cần cũng phát huy được tác dụng nên cuộc sống hiện tại của nàng coi như khá dễ chịu, càng dễ chịu hơn sau buổi yến hội Trùng Dương, mặc dù cũng có vài thành phần thích nhảy nhót.

Cô cung nữ bận áo xanh đang thêm trà nước, bất thình lình bị chỉ mặt điểm danh. Cô cố nén oán hận, cúi đầu thưa phải.

- Nay đã đỡ hơn rồi chứ?

Còn không phải do mày ư? Cô ta oán hận nghĩ, ngoài mặt lại cười đáp:

- Nô tỳ đỡ hơn rồi, tạ ơn công chúa nhớ thương.

Có vẻ đạo hạnh của cô ta không quá cao thâm nên nụ cười này gượng gạo vô cùng. Cuộc đối thoại vừa rồi lọt vào tai hoàng bát nữ, ngay lập tức, nàng dẩu miệng mỉa mai:

- Hừ, giả bộ cho ai nhìn chứ?

Câu này không phải nói thầm nên ai cũng nghe thấy. Các chị em nhìn nhau, rồi làm như không biết gì hết, ai nấy hoặc dùng bánh mứt hoặc uống trà thơm. Nữ quan Thẩm thị trừng mắt, tiến lên vả mặt cô cung nữ, quát:

- Chủ gặp việc buồn, cung nhân bên dưới lại cười vui. Ai cho cô lá gan đó hả?

Chát, chát, chát, ba tiếng thật giòn giã. Phen này thì chẳng cần nhựa cây sơn, mặt cô cung nữ lại sưng tấy lên. Cô ta uất ức muốn khóc mà chẳng dám, tay ôm mặt, tay bụm miệng, liên tục xin tha. Hoàng lục nữ không đành lòng, bèn bảo ngừng. Thẩm thị ngừng tay, chỉnh sửa lại áo mũ, thi lễ:

- Nô tỳ quản giáo người dưới không nghiêm, để các chủ nhân chê cười rồi.

Nhìn Thẩm thị trở lại làm nữ quan khí độ bất phàm, mấy chị em đều hiểu xem ra là muốn đợi trở về cung Phượng Thê rồi xử sau đây mà. Nhưng việc này bọn họ không nên hỏi đến, cũng không thể hỏi đến, vì thế mấy chị em ăn ý không nói chuyện.

Các bà chúa không gặp được Thái tử phi, ngay sau sự kiện vả mặt, bà vú của nàng đã truyền đạt lại rằng Thái tử phi không khỏe, không tiện gặp mặt. Đám hoàng nữ, công chúa trao đổi với nhau những ánh mắt kì dị, lại lục tục nhờ bà vú chuyển đôi lời thăm hỏi của mình tới Thái tử phi. Thế rồi, tan cuộc, ai về cung nấy.

***

Đầu giờ Hợi, cỏ cây mướt sương đêm. Khuê phòng của Vĩnh Lạc công chúa không lớn, cũng không trang trí rực rỡ như khuê phòng của các hoàng nữ khác. Giường gỗ sưa kê sát vách tường che bằng màn thưa màu lam nhạt, trải nệm gấm hoa, Dụ Huấn Chiêu dựa vào gối mềm cầm một tờ mật hàm. Sát cửa sổ lớn kê một chiếc giá gỗ, trên đó đặt vài chậu hoa nhỏ. Lúc này đã vào đầu đông, gió lạnh rít gào qua khung cửa sổ khắc chim khách đăng mai. Trên kệ Bác Cổ bày biện những chai lọ gốm sứ, không nhiều thứ thực sự quý giá nhưng về tổng thể thì màu sắc hài hòa, nhìn vui mắt. Bức bình phong ngọc đường phú quý đã hơi cũ ngăn đôi buồng ngủ, hạn chế ánh nhìn dò xét của một vài người có tâm tư bất chính.

Ngưng Chỉ bỏ sách thuốc trong tay xuống, bước ra khép lại cửa sổ, chỉ mở hé một khoảng để không khí trong phòng không ngột ngạt. Đóng xong, nàng về chỗ ngồi lên một chiếc đôn, tiếp tục lật giở. Cả hai nương nhờ một nguồn sáng vàng cam ấm áp trong đêm mà nhẩm đọc.

- Công chúa, ngài nghĩ Thái tử phi nên nông nỗi này là do ai làm ạ?

Dụ Huấn Chiêu chưa vội trả lời, nàng rời mắt khỏi trang giấy chi chít những chữ là chữ, cất giọng hỏi:

- Lưu Phong, anh có đây không?

Tức thì, trên xà nhà phát ra âm thanh trầm khàn thuộc về đàn ông: - Tôi đây, thưa ngài.

Nàng yên tâm, lại cúi đầu, bâng quơ:

- Người có mang ắt phải hết sức cẩn trọng với ẩm thực và hương liệu. Ẩm thực không có vấn đề, vậy thì chỉ còn hương liệu thôi.

- Hương liệu? - Ngưng Chỉ cau mày, vắt óc suy nghĩ. Chợt, một suy nghĩ đáng sợ chợt lướt qua, cơ hồ không kịp thở, em thốt lên: - Ý ngài là Dương Ninh quận quân?

Ngày ấy Dương Ninh quận quân hiến vũ, hương thơm lừng thấm ruột thấm gan theo từng bước chân, các vị nữ quyến hoàng thân lục tung cả Quần Phương các hay các cửa tiệm khác mà không tìm thấy. Đến tận bây giờ họ vẫn còn nhắc tới trong các buổi yến ẩm tụ họp nữa kìa. Ngưng Chỉ nhớ lại cũng thấy khả nghi. Nhưng tối đó Dương Ninh quận quân hiến vũ, khoảng năm ngày sau Thái tử phi sảy thai, thời gian cách xa như thế không hợp lí cho lắm.

- Đông cung không có con vợ cả, ai sẽ là người được lợi nhất? Thái tử có một vị lương đệ (1) thế lực trong nhà không nhỏ còn sinh được một đứa con gái, thanh thế chỉ đứng sau Thái tử phi. Chỉ cần lương đệ giành sinh con trai trước Thái tử phi ngày sau chưa chắc không có cơ hội tranh ngôi. Nếu là người bình thường, ắt sẽ nghĩ như thế, còn chúng ta thì không. - Vĩnh Lạc công chúa đặt tờ mật hàm lên giường, rút từ dưới gối ra một quyển “Năm ấy trẫm cùng người trong lòng lưu lạc chân trời góc bể” đi tới bên bàn con, tự mài mực son, cầm bút lông sói chú giải vài điều lấn cấn.

- Có nhiều người nhìn như an phận, sau lưng thì chưa chắc. - Ánh nhìn của nàng rơi trên mặt Ngưng Chỉ, nói: - Vả có phải Dương Ninh hay không, không phải nên hỏi em hay sao, thầy thuốc Mạch?

Ngưng Chỉ sững sờ, rồi đáp: - Em không phải thầy thuốc.

Dụ Huấn Chiêu lấy làm lạ với cách nhìn nhận của Ngưng Chỉ, hỏi lại: - Tại sao?

- Vì em trước không có tấm lòng từ mẫu của người thầy thuốc, sau không có mong muốn hành y tế thế nên không thể dùng danh xưng cao quý như vậy. Em học y thuật chỉ vì ngài.

Không gian tĩnh lặng ước chừng nửa khắc, hình như Ngưng Chỉ cũng phát giác mấy lời mình nói ra nghe như đang thổ lộ, trời đã tắt nắng từ lâu mà ráng hồng vẫn nhuộm đỏ gò má, em ôm lấy hai má nóng cháy của mình, như hờn như dỗi:

- Em không biết đâu.

- Không biết gì cơ? - Công chúa hỏi lại, nét cười bên môi sáng rỡ hơn bao giờ hết, hình như trong mắt nàng việc được đứa bé cùng vượt mưa gió với mình bao lâu nay bày tỏ tình cảm là một chuyện hết sức bình thường.

- Chuyện Dương Ninh quận quân ấy.

Lái lụa đấy! Vĩnh Lạc công chúa thôi cười, nàng dùng bút son viết nốt dòng cuối cùng, gấp lại quyển “Năm ấy trẫm cùng người trong lòng lưu lạc chân trời góc bể”, thả nhẹ lên bàn.

Trên xà nhà bỗng vang lên một chuỗi âm thanh nhịp điệu rõ ràng, là tiếng ngón tay gõ đều xà gỗ. Dụ Huấn Chiêu phảng phất không nghe thấy, nói:

- Chuyện lần này có vẻ như không chỉ có một bàn tay nhúng vào đâu, Dương Ninh hiến vũ chỉ là một nước đi rất nhỏ thôi. Mà đã can đảm làm vậy rồi chắc đã có kế chối tội. Không biết Hoàng đế sẽ xử lí thế nào, đừng kiểu đầu voi đuôi chuột như mấy lần trước là được.

-----------

Chế độ nội cung:

Nước lớn: (Cảnh, Tề, Vinh, Yến)

Hoàng hậu

Hoàng quý phi/Thần phi (một người, không thường phong) - Ý Anh, mẹ của Vĩnh Lạc công chúa tức dì của nữ chính, sau khi mất bà được phong hậu (đã xuất hiện)

Chính nhất phẩm: Quý phi (2 người, công chúa nước khác gả sang cao nhất được phong tới bậc này) - Đoan, Chu (đã xuất hiện)

Tòng nhất phẩm: Phi (6 người) - Hiền, Trang (đã xuất hiện)

Chính nhị phẩm: Cửu tần (chiêu nghi, chiêu dung, chiêu viên, tu nghi, tu dung, tu viên, sung nghi, sung dung, sung viên) - Khánh

Tòng tam phẩm: Tiệp dư (12 người)

Chính tứ phẩm: Dung hoa (15 người)

Tòng tứ phẩm: Quý nhân (20 người)

Chính ngũ phẩm: Tài nhân (30 người)

Không phẩm trật: Cơ, Ngự nữ: bậc này không hạn định số lượng, thường sẽ được phong cho cung nữ được lâm hạnh hoặc tú nữ.

Bạn nào đã đọc bản cũ sẽ thấy chế độ rườm rà hơn nhiều, mình đã tinh giản lại cho gọn.

*

Đông cung nước lớn:

Thái tử chính phi (đã xuất hiện)

Chính tam phẩm: Lương đệ (2 người) (1)

Chính tử phẩm: Lương viện (4 người)

Chính ngũ phẩm: Nhụ tử (10 người)

*

Đại Trưởng công chúa: phong cho cô Hoàng đế (Dao Hoa)

Trưởng công chúa: phong cho chị/em Hoàng đế (Trang phi - nước Yến)

Công chúa: phong cho con gái Hoàng đế: An Kỳ, Cảnh Du, Vĩnh Lạc (nữ chính), hoàng lục nữ, hoàng bát nữ, hoàng thập nữ (về sau sẽ được phong), Thiên Cơ (nước Yến), hoặc cho người có công mà không nhất thiết là con gái Hoàng đế: Tuyên Thái (xuất hiện ở chương 12).

Chính nhất phẩm: Quận chúa (Huy Ninh, Mật Hy)

Chính nhị phẩm: Huyện chúa

Chính tam phẩm: Quận quân (Dương Ninh)

Chính tứ phẩm: Huyện quân

Chính ngũ phẩm: Hương quân

*

Nước nhỏ (đã xuất hiện - Vinh Hà)

Vương hậu

Chính nhất phẩm: Phu nhân (3 người)

Chính nhị phẩm: Quý tần (6 người)

Chính tam phẩm: Uyển nghi (12 người)

Chính tứ phẩm: Lương nhân (24 người)

Không phẩm: Đao y