Người ta nói, nếu đã yêu sâu đậm một người. Cho dù người đó có là ai đi chăng nữa, ta đều nguyện cùng người đó không ngại phong ba bão tố mà đi hết cuộc đời. Bước trên cấm lộ, rốt cuộc cần bao nhiêu kiên nhẫn?
Vốn dĩ duyên trời đã định, Hoài An nếu yêu Tô Ngạn, chính là cả thời thanh xuân bước trên cấm lộ. Một thời mưa giông bão tố kéo đến, tuyệt đối không dễ dàng vượt qua. Cũng giống như lâu đài cát bị sống biển ồ ạt vỗ vào bờ mà vỡ tan. Tình yêu đôi khi mãnh liệt như ngọn đuốt hoa, đôi khi lại mềm yếu như sợi chỉ đỏ mờ nhạt... Lúc hợp lúc ta rõ là chuyện không thể nói trước được.
Hoài An hôm nay không muốn Tô Ngạn cứ một mình trong nhà nữa liền cố gắng dẫn người kia ra biển đi dạo. Hoài An giữ chặt tay Tô Ngạn, từng ngón tay một đan vào nhau, giữ đôi bàn tay nhau không rời dù một chút. Đôi chân trần bước trên nền cát trắng, từng bước chân đều in lại rồi bị sống biển cuốn về với đại dương bao la.
Đàn hải âu trắng vỗ cánh bay theo tiếng gọi của gió trời cuối thu, ngọn sóng biển nhẹ nhàng kéo theo giai điệu của nước vỗ về mặt cát bao la. Trước mắt là khung cảnh chân thiện mỹ của một đời người, trong lòng là cả khoảng trời an tĩnh bình yên.
" Tô Ngạn. Cả đời này của em chỉ cần có chị là đủ. Không cần cuộc sống giàu sang hay vật chất. Cũng chẳng cần chị phải là người vung tay chở che cho em. Em chỉ cần chị ở cạnh bên em. Như vậy là đủ rồi" Hoài An giữ chặt tay Tô Ngạn, nhẹ nhàng mà hôn lên tay cô.
" Nếu như cả đời này chị không thể nhìn thấy ánh sáng thì sao?" Tô Ngạn vô hồn nhìn về phía trước vô định. Bên tai cô thì thào sóng vỗ, giống như những điệu nhạc du dương kéo cô về với chính cô
" Thì sao chứ? Em sẽ làm đôi mắt cho chị cả đời này" Em có thể làm đôi mắt cho chị đến khi nào em không thể nhìn thấy phía trước là gì nữa. Được không?
" Hoài An. Bên chị em chịu nhiều tổn thương như vậy. Tại sao em không buông bỏ?" Tô Ngạn ngồi xuống, run rẩy đưa bàn tay lạnh buốt của mình chạm vào nền cát nhuốm mùi nước biển. Chỉ có biển, có gió mới mang hết đi những tâm tư trong lòng kẻ đau khổ
" Vì thương."
Vì thương. Nên em chấp nhận ôm tổn thương về mình. Vì thương nên em thà đau đớn chứ không buông tay. Nói em cố chấp cũng được, ngu ngốc cũng được. Vì thương, em chấp nhận tất cả, cho dù đó là mùi vị của hạnh phúc, hay đó là vị đắng của bi thương. Em đều muốn cùng cô trải qua.
Tô Ngạn trong lòng đầy giông bão như vậy, một giây một phút đều có thể chôn mình vào vực sâu của tuyệt vọng. Biết đến khi nào mới tìm được bình yên đây?
Còn thanh xuân, như một giọt sương sớm, trong trẻo và thuần khiết. Khi nào thanh xuân hết thì tình yêu cũng hết. Chỉ còn hồi ức vẫn đọng lại ở đấy. Không hứa sẽ cùng nhau đi đến cuối đời, chỉ hứa trong khoảng thời gian đi cùng nhau, từng giờ đồng hồ trôi qua tình cảm dành cho đối phương là thật nhất. Là đặc biệt nhất.
Lúc này, Trịnh Tử vừa từ bên ngoài trở về sở cảnh sát liền nhận được thông tin mật. Cô cầm trên tay một tệp hồ sơ nhỏ, tựa người vào cạnh bàn. Khó khăn lắm Hoài An và Tô Ngạn mới đoàn tụ, chẳng lẽ vì một chuyện như vậy lại bắt họ ly tan?
" Trịnh Tử, theo như tôi thấy. Chúng ta hoàn toàn không đủ bằng chứng để buộc tội Chu Tuấn Hào càng không có thể có được lệnh của cấp trên để bắt hắn ta... Chỉ còn một cách duy nhất chính là dùng bệnh viện để đánh cược với hắn" Cảnh sát Trần ngồi trên ghế suy đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ ra một kế hoạch ổn thỏa nhất.
" Nhưng đó là hạnh phúc cả đời Hoài An. Thành công thì không nói, nếu thất bại không chỉ chúng ta có chuyện. Mà hạnh phúc cả đời Hoài An cũng tan nát" Trịnh Tử nhíu mày đập mạnh tay xuống bàn" Tôi đã có lỗi với Tô Ngạn rồi. Không thể có lỗi với Hoài An được nữa" " Lần này. Trần Duy tôi lấy danh dự và bằng cảnh sát của tôi ra đảm bảo với cậu. Nhất định sẽ phá thành công vụ án này" Trần Duy đặt tấm thẻ cảnh sát của mình lên bàn Trịnh Tử" Nếu tôi không thành công. Tôi không làm cảnh sát nữa"
Từ bên ngoài, một nữ cảnh sát bước vào lên tiếng " Chị Tử, người của cục cảnh sát quốc tế vừa thông báo đã tìm được giác mạc phù hợp với giác mạc của bác sĩ Tô rồi!"