Tô Ngạn không nói nữa. Cũng chỉ im lặng rút mình trong lòng Hoài An như vậy. Hóa ra đây là lúc lòng cô yên bình thật sự. Không còn tiếng oán hận trong thâm tâm, không còn tiếng khóc thầm trong đáy mắt. Tô Ngạn lúc này biết được ngày hôm ấy Hoài An cho dù có hoảng sợ thế nào chỉ cần được cô ôm đều có thể ngủ ngon lành như vậy. Sức mạnh của tình yêu là đây sao?
Cứ vậy mãi một lúc lâu sau Hoài An mới dìu Tô Ngạn trở về phòng. Tay cứ giữ chặt bàn tay lạnh của cô không buông, em cứ sợ hoài nếu buông tay cô sẽ lại chạy trốn em lần nữa " Tô Ngạn... Lần sau không được tự ý làm mấy việc như vậy, nguy hiểm lắm biết không? Còn nữa, không có em, ai cho phép chị làm hại bản thân mình như vậy?" Hoài An nhẹ nhàng sát trùng vết thương trên tay, băng bó lại cho cô mà không quên buông lời cằn nhằn con người cứng đầu ấy.
" Em đi xem mắt thế nào?" Tô Ngạn nặng lòng mở lời hỏi em. Cô không thể bên cạnh em cả đời cô cũng phải biết xem người đó có tốt với em không.
" Tống Di nói cho chị nghe sao? Vậy tình hình của bệnh viện chị cũng biết rồi sao?" Hoài An mỉm nhẹ nụ cười. Cùng cô nằm xuống giường, em xoay người cô lại ôm chặt vào lòng mình, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ" Cũng chỉ là xem mắt, không phải kết hôn. Yên tâm đi. Em sẽ không kết hôn với anh ta, em chỉ kết hôn với ngự tỷ của em thôi. Nếu như thực sự kết hôn với anh ta. Hoài An chắc chắn biết sẽ có một ngự tỷ đến cướp cô dâu đi".
" Là ai vậy!?" Tô Ngạn trong mắt hiện hẳn nét thất vọng. Có phải em đã tìm được người nào khác rồi không?
" Là nữ cường công đại bác sĩ Tô Ngạn!" Hoài An cười tươi đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Tô Ngạn có phải lâu ngày không ra ngoài nên đâm ra ngốc nghếch rồi không đây? " Đồ ngốc! Chúng ta đã có cả bộ ảnh cưới rồi còn gì"
" Chị nhận được bộ ảnh cưới của chúng ta rồi. Đáng tiếc không thể nhìn thấy được em xinh đẹp thế nào" Tô Ngạn siết chặt cơ thể em hơn. Đau khổ nhất chính là không thể cùng người mình thương yêu đi trên cùng lễ đường, cùng thề ước với nhau răng lông đầu bạc.
" Hoài An sẽ xem bộ ảnh cưới thay chị. Làm đôi mắt cho chị cả đời này. Chấp niệm duy nhất của em chính là Tô Ngạn" Hoài An có lẽ cả đời cũng không thể nào yêu ai khác ngoài Tô Ngạn. Tình yêu đối với cô chính là chấp niệm duy nhất em theo đuổi.
Tình yêu hay vạn vật đều có thể bị thời gian bào mòn. Còn chấp niệm chính là một đời không nhạt phai.
" Đồ ngốc! Chị toàn là gánh nặng cho em" Tô Ngạn không đành lòng nhìn em vì cô mà hy sinh nhiều như vậy. Nếu cô cả đời không thể nhìn thấy nữa có phải đã lỡ cả tuổi thanh xuân của em rồi không? Cả đời này, Tô Ngạn nợ em một lời cảm ơn và hai tiếng xin lỗi.
Cảm ơn vì em đã bước vào cuộc đời Tô Ngạn. Tặng cô một trái tim vẹn nguyên của tình yêu. Xin lỗi vì cả đời không thể chăm sóc em, cả đời không thể cùng em đi đến nơi mà em thích.
" Chị không phải là gánh nặng cho em. Em cho chị biết, chị không được trốn đi đâu cả, chị phải nhớ chị không đơn độc. Chị còn có người dùng sinh mạng để yêu thương chị. Dùng cả đời để bên cạnh chị."
" Tuổi xuân của người con gái quý giá lắm đó. Chị không muốn..."
Hoài An đột nhiên hôn lên môi cô. Nếu để Tô Ngạn tiếp tục nói nữa, Hoài An em không còn là em nữa. Em hôm nay muốn đóng vai đại cường công một hôm nha.
Chu Tuấn Hào vừa về đến nhà đã nổi điên mà đập phá đồ đạc khắp phòng khách. Hắn chưa bao giờ bị bẽ mặt đến thế. Ngỡ tưởng Lương Hoài An sẽ không dám làm vậy với hắn, ngược lại còn cố tình chống đối. Lần này hắn tuyệt đối không tha cho em " Lương Hoài An. Đợi tôi cưới cô về rồi, thâu tóm cả bệnh viện nhà cô rồi. Tôi sẽ cho cô biến mùi vị sống không bằng chết như thế nào" Hắn tức giận đập vỡ cả chai rượu vang quý giá trên kệ.
" Nói nghe rất hay. Chỉ sợ chưa kịp làm gì đã mất trắng rồi" Nữ nhân xinh đẹp ngồi bên sofa đang nhâm nhi ly rượu đột nhiên lên tiếng. Cô liếc mắt nhìn dáng vẻ giận dữ của người kia trong lòng có một chút vui vẻ
" Chị im đi. Việc của Chu Tuấn Hào này chưa đến lượt chị xen vào đầu. Bây giờ việc tôi làm chủ bệnh viện cũng chỉ là ngày một ngày hai thôi" Hắn bước qua sofa ngồi đối diện cô, đưa tay kéo caravat xuống bằng giọng nói chắc nịch mà lên tiếng
" Còn non lắm em trai à. Cậu nghĩ Tô Ngạn dễ dàng để cậu tóm gọn bệnh viện trong tay sao?" Chu Nhược rót ly rượu đưa đến chỗ hắn nhẹ nhàng lên tiếng. Cô nói chuyện như thể bản thân hiểu rõ Tô Ngạn hơn ai hết " Cô ta thì sao? Bây giờ đi đứng còn khó khăn nói gì đến việc ngăn cản tôi?"
" Mù chứ không phế! Tô Ngạn không nhìn thấy gì chưa chắc không thể làm gì" cô xoay người đứng dậy" Nhắc cho cậu nhớ. Tô Ngạn. Thực sự không tầm thường"
Chu Nhược nói những lời đó hoàn toàn có nguyên do của nó. Chính cô cũng từng nghĩ sẽ chiến thắng Tô Ngạn cuối cùng đến giờ chót Tô Ngạn lại lật ngược thế cờ mà giành được học bổng du học nước ngoài. Người tài giỏi như vậy có nhiều kẻ thù là chuyện không gì khác lạ.